Đáy mắt Thẩm Hài thoáng hiện lên ý nhất định phải đạt được, khuôn mặt tinh tế cũng nở một nụ cười hơi đắc ý.
"Thân phận của Tổng Giám đốc rất cao quy nên tự nhiên sẽ có một người phụ nữ đủ xứng đáng, đứng bên cạnh ngài ấy trở thành người giúp đỡ cho sự nghiệp của ngài ấy!"
Thẩm Hài không phủ nhận. Cô ta nhìn Hân Nghiên đang vùi cả người ngồi trên sofa, trong ánh mắt nhìn cô còn có cả sự coi thường. Ý tứ của câu nói này còn không phải nói cho Hân Nghiên biết rằng, chỉ có cô ta mới đủ tư cách đứng bên cạnh Diệu Hàm hay sao.
Mà cô cũng sẽ trở thành người giúp đỡ đắc lực nhất cho sự nghiệp của Diệu Hàm. Đây đang biến tướng nói với Hân Nghiên, coi như cô bây giờ có được sự cưng chiều của Tổng Giám đốc thì sớm muộn cũng sẽ mất đi thôi!
Vốn tưởng rằng lời nói của cô nhất định sẽ khiến người đàn bà trước mặt này hoảng hốt, lo sợ, hay là lộ ra vẻ mặt ghen tỵ điên cuồng, nhưng Thẩm Hài nghĩ nhầm rồi.
Người phụ nữ trước mặt này vẫn cười nhẹ lạnh nhạt như cũ. Đôi con ngươi đẹp tuyệt sắc ấy chớp hiện vẻ khinh thường và tư thế tự cao ngông cuồng. Cho dù nàng đang ngồi thì cũng không thể giấu nổi một loại khí chất cao quý nho nhã đang tản mát khắp người nàng.
Chỉ riêng khí thế và sự quyết đoán này cũng đã đè ép hẳn Thẩm Hài rồi, khiến nụ cười trên mặt cô ta lại cứng đơ. Cả người cô ta bỗng nhiên bị khí thế phát ra từ người Hân Nghiên dọa sợ đến mức lùi về sau một bước.
Đợi đến khi cô ta bình tĩnh lại thì mới giật mình nhận ra. Cô ta kinh sợ mà đưa mắt nhìn Hân Nghiên, trong đáy mắt của cô ta đầy vẻ kinh hãi.
Người đàn bà này...
Hân Nghiên cười lạnh lùng rồi thu lại khí thế tản mát ra ngoài. Dáng người cao gầy từ sofa đứng dậy và trong đáy mắt lạnh lẽo nhỏ bé ấy hiện lên vẻ ngang ngạnh. Ánh mắt ấy như muốn nhìn thấu Thẩm Hài vậy.
Áp lực vô hình đè ép lên người Thẩm Hài, khiến nhịp tim cô ta không khỏi đập nhchịthịch thình. Cô ta không khỏi nghiêng về sau.
"Vậy cô có biết mơ tưởng người của tôi sẽ phải trả một cái giá như thế nào không, hử?"
Nụ cười lạnh lẽo của Hân Nghiên trong mắt của Thẩm Hài giống như Satan từ địa ngục vậy. Thần sắc hung ác lại thêm gian tà dọa cả trái tim cô ta đều co chặt lại.
Cho dù cùng là phụ nữ, nhưng người phụ nữ trước mặt này không khỏi khiến Thẩm Hài cảm nhận được nguy hiểm và sợ hãi.
Cái dáng vẻ thoải mái thu phóng khí thế của kẻ đứng đầu, lại lạnh lẽo điên cuồng khiến cô ta như nhìn thấy Tổng Giám đốc vậy. Lạnh lẽo đến tận xương rồi vẻ hơn người ấy khiến người khinh sợ và kính vọng.
Thẩm Hài chỉ vì một câu nói và một động tác đơn giản của Hân Nghiên thôi mà đã cảm thấy không thoải mái. Khuôn mặt xinh đẹp càng trắng bệch hơn.
"Cô... người phụ nữ độc ác này, tôi, tôi nhất định sẽ để tống giám đốc biết bộ mặt thật của cô!"
Thẩm Hài bị dọa sợ đến run rẩy, nhưng đáy lòng lại không hề cam tâm. Cô ta hung hăng trừng mắt Hân Nghiên rồi vươn tay chỉ cô do dự nói.
"Ra ngoài, cửa ở bên kia kìa!"
Hân Nghiên lạnh lẽo liếc nhìn cửa ra vào của phòng làm việc tổng giám đốc.
Nàng liếc mắt nhìn Thẩm Hài rồi quay người về ngồi trên sofa. Nàng cũng lười để ý loại phụ nữ vừa bị dọa đã lộ ra bộ mặt thật.
Phụ nữ như vậy Diệu Hàm cũng coi thường, loại tự tin này Hân Nghiên đương nhiên vẫn có.
Cô ta là thư ký đứng đầu của Diệu Hàm, nên bình thường những người phụ nữ muốn bám víu Diệu Hàm, hay là thăm dò tin tức và sở thích của Diệu Hàm coi như đều nhường nhịn cô ta. Có lúc nào cô ta phải chịu sự tức giận của người phụ nữ nào đâu.
Thẩm Hài lạnh lùng trừng mắt Hân Nghiên, cô ta căm tức hừ nói: "Cô đợi đó cho tôi. Tôi xem cô còn đắc ý được bao lâu!"
Nói xong thì Thẩm Hài cắn răng nghiến lợi mà quay người rời khỏi phòng làm việc.
"A..." Vừa bước ra khỏi phòng làm việc thì đâm vào một bóng người cao lớn đi đến từ phía đối diện, nên cô ta không khỏi hét lên một tiếng. Cô ta sững cả người ngồi bệt trên đất, nhìn có vẻ nhếch nhác khó coi.
Cô ta vừa mới bị chọc giận xong, lại bị người khác đâm phải nên có thể nói là cơn tức giận của cô ta đã lên đến đỉnh điểm.
Khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ kĩ càng càng ngày càng mất bình tĩnh. Khả năng nhẫn nhịn cực tốt thường ngày cũng không duy trì nổi. Cô ta còn không thèm nhìn người đến là ai đã mở miệng tức giận mắng.
"Ai vậy, mắt bị mù sao? Đi đường không nhìn đường sao?"
Diệu Đường vốn còn áy náy muốn đi đỡ cô ta do mình không may đâm phải, nhưng nghe thấy câu mắng này thì thoáng chốc đã đưa tay lại. Cậu cau mày nhìn người nhếch nhác ngồi trên đất, bĩu môi khinh thường.
Công ty của chị cả tuyển phải loại người gì vậy, tố chất như này thật sự là quá kém rồi.
"Cô đây, mắt cô có phải cũng mù rồi phải không! Rõ ràng là cô đâm phải tôi trước được không!"
"Tôi đâm phải thì anh không có mắt sao? Không biết nhường đường sao? Bây giờ tôi yêu cầu anh xin lỗi tôi!"
Sự tức giận trong lòng Thẩm Hài đã bùng phát đến mức ngăn cản không nổi rồi nên cô ta phẫn nộ đứng dậy từ trên đất và quát lớn với Diệu Đường.
"Má nó, cô có bệnh sao? Có bệnh thì phải uống thuốc! Cái loại tố chất như cô còn muốn để bản thiếu gia xin lỗi, cô là cái thá gì!"
Diệu Đường thoáng chốc cũng tức giận rồi. Cậu bình thường là một cậu chủ bị chiều hư cũng phải sợ Diệu Hàm nhất.
Mấy ngày trước dẫn chị dâu đi đua xe bị chị cả bắt được nên bây giờ mới phải trốn ở chỗ ông nội. Không ngờ rằng hôm nay ông nội háo hức muốn nhìn mặt cháu dâu nên mới ép cậu đến đón bọn họ.
Trong lòng cậu cũng rất khổ đó, ai mà biết chị cả vừa nhìn thấy cậu đã đá cậu đến chỗ nạn dân châu Phi không chứ.
"anh mới không có tố chất. Anh có xin lỗi không, không xin lỗi tôi gọi bảo vệ!" Thẩm Hài hôm nay coi như hoàn toàn bị lửa giận kiểm soát rồi.
"Cô thật sự có bệnh mà!"
Diệu Đường cũng lười để ý đến loại phụ nữ vô lý như thế này mà chỉ xoay người bước đến phòng làm việc của tổng giám đốc. Đối với việc cậu lần đầu tiên đến đế quốc họ Diệu mà đã gặp phải chuyện không vui như thế này, cậu rất khó chịu.
Đã nói là hôm nay không nên ra khỏi cửa, đều do ông nội cả. Ai, đợi tý nữa nhất định phải nhờ chị dâu giúp đỡ để chị ấy cầu xin thay câu trước mặt chị cả! Hu hu!
Cậu không muốn đến chỗ nạn dân châu Phi đâu!
"Sao vậy? Đường Đường sao em lại ở đây vậy?"
Nghe thấy tiếng cãi nhau ngoài cửa thì Hân Nghiên vừa đẩy cửa đã nhìn thấy Diệu Đường đang cãi nhau với Thẩm Hài. Nàng không khỏi nghi ngờ hỏi.
Vừa nhìn thấy Hân Nghiên thì Diệu Đường giống như đã nhìn thấy thiên sứ vậy. Khuôn mặt tức giận thoáng chốc đã trở thành vẻ mặt đáng thương vô cùng. Cậu chạy đến bên người Hân Nghiên.
"Chị dâu, hóa ra chị thật sự ở đây à. Cuối cũng cũng gặp chị rồi, em rất nhớ chị!"
"Ừ, chị cũng nhớ em!"
Hân Nghiên nhìn thấy Diệu Đường thì ý lạnh trên khuôn mặt lạnh nhạt của nàng cũng giảm bớt phần nào. Nàng mỉm cười gật đầu, trong lòng nàng cũng coi cậu như em trai ruột của mình vậy.
"A, hóa ra là quen biết nhau, còn mở miệng gọi chị dâu. Cô Hân, cô đã có người đàn ông khác rồi mà lại dám quyến rũ tổng giám đốc. Cô thật sự không biết xấu hổ!"
Thẩm Hài đã tức giận đến giên rồi nên trí thông minh vào lúc này phải nói là không. Không, phải nói là âm với đúng. Cô ta nhìn hai người Hân Nghiên và Diệu Đường cười lạnh và châm chọc mỉa mai.
"Ha..."
Diệu Đường không nhỉn nổi nên tức giận bật cười. Cậu cười lạnh châm chọc nhìn Thẩm Hài.
Má nó, đây rốt cuộc là kẻ điên từ đầu đến, não cho chó ăn rồi hay sao. Thật sự không biết trí thông minh thấp như vậy còn đắc ý cái gì.
Chị dâu cậu còn cần quyến rũ chị cả sao?
Theo cậu thì chị cả cậu mới là người cần quyến rũ chị đâu đi. Vừa nghĩ đến điều này thì Diệu Đường không khoi tưởng tượng cảnh chị cả cậu quyến rũ mê hoặc chị dâu nhà mình. Tưởng tượng cảnh này, cậu không nhịn nổi mà rùng mình
Thực sự quá đáng sợ rồi!
............................................
Nhà mình nghỉ lễ vui ạ!