Cô gái trẻ tuổi vừa nói chuyện vừa kéo cổ áo xuống thấp đến không thể thấp hơn, vẻ mặt đắc ý ưỡn ngực.
Giống như đang nói: Cô xinh đẹp thì hay lắm sao, bà đây có ngực, cô có không, hừ!
Hân Nghiên không quan tâm, thấy cô gái trẻ tuổi trước mặt cố ý làm khó chỉ cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo cũng lướt qua ngực của cô gái trước mặt, khẽ cười một tiếng, mang theo mấy phần tà khí.
"Ngực không tệ, làm ở đâu đấy, kỹ thuật khá tốt?"
"Cô mới làm đó, cái này của tôi là thật, hàng thật giá thật đấy!" Cô gái kia lập tức nổi giận hét lớn, dáng vẻ đắc ý kiêu căng trước đó biến mất, tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Hân Nghiên cười nhạt, nụ cười không lên tới đáy mắt, rất là vô tội chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: "Tôi có nói nó là giả sao?"
"Cô..." Cô gái trẻ tuổi bị chọc giận đến điên rồi.
Người ta cũng chưa nói thẳng là giả, cô ta ở đây giải thích, không phải là biểu hiện chột dạ sao, khuôn mặt xinh đẹp tức giận đến đỏ bừng.
Mấy cô gái trẻ tuổi khác bên cạnh thấy cô ta tức giận đến đỏ bừng mặt, không khỏi thấy hả giận.
Bình thường không ít người bị cô gái ngực to này khinh thường, thì ra người ta là bơm ngực, xì!
Cảm nhận được vô số ánh mắt khinh bỉ từ bên cạnh, cô gái trẻ tuổi càng tức giận hơn, gọi bảo vệ đến mắng to một trận.
"Các người ngơ ngác làm cái gì, còn không kéo người phụ nữ tự ý xông vào này ra ngoài cho tôi, nếu không xảy ra chuyện, Tổng Giám đốc mà trách xuống thì các người cứ đợi bị đuổi đi!
Mấy bảo vệ vừa nghe thấy thế đều sợ hãi, lập tức bao vây lấy Hân Nghiên.
Hân Nghiên cười lạnh, đáy mắt lạnh nhạt mang theo mấy phần châm chọc và khinh thường.
Chỉ dựa vào mấy người này đã muốn ngăn nàng lại, xứng sao?
Nếu không phải nể tình đây là công ty của Diệu Hàm, nàng đã một chưởng đánh bay bọn họ từ lâu rồi, Hân Nghiên nàng lại bị người ta coi như quả hồng mềm tùy ý nắn bóp từ lúc nào vậy!
Đôi mắt lạnh lẽo của Hân Nghiên nhìn lướt qua, khí thế chấn động, cả người đều lộ ra khí phách khiếp người.
Cao cao tại thượng, khiến bảo vệ đang vây lấy nàng không nhịn được sợ hãi run rẩy, vô thức lùi về sau một bước, đáy mắt xuất hiện mấy phần sợ hãi.
Chị Lỵ phụ trách lễ tân cũng sửng sốt, chỉ cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản, vội vàng tiến lên.
"Chào cô, thật ngại quá, bọn họ không phải cố ý làm cô khó chịu, chỉ là cô không có hẹn trước với Tổng Giám đốc, thật sự không thể đi lên được, mong cô hiểu cho!"
"Chị Lỵ, chị dài dòng với người phụ nữ này làm gì, tôi thấy cô ta là ỷ vào mình có chút sắc đẹp muốn trà trộn vào Diệu thị quyến rũ Tổng Giám đốc đấy, hừ, phụ nữ không biết xấu hổ như vậy tôi thấy nhiều rồi!"
Cô gái trẻ tuổi tức tối kêu lên, hôm nay cô ta không khiến cô gái này cút đi thì không được.
"Câm miệng!"
Nghe thấy lời nói của cô gái kia, chị Lỵ vội vàng quát, trừng mắt liếc cô gái ở phía sau.
Tiểu Lưu này bình thường ăn mặc lộ liễu muốn quyến rũ Tổng Giám đốc thì thôi đi.
Dù sao phụ nữ xinh đẹp trong công ty ai không nghĩ cách leo lên giường của Tổng Giám đốc, nhưng cho dù thế cũng không thể không có quy tắc như vậy được, dù sao quầy lễ tân này cũng do chị ta quản lý.
"Chị Lỵ, chị dựa vào cái gì bảo tôi câm miệng, rõ ràng là người phụ nữ không biết xấu hổ này không hẹn trước còn muốn vào quyến rũ Tổng Giám đốc, tôi ngăn cô ta lại là vì giúp Tổng Giám đốc mà thôi, chị gào lên với tôi làm gì?"
Tiểu Lưu nổi giận, cũng gào lên với chị Lỵ.
Hân Nghiên không lên tiếng, hờ hững cười nhạt đứng ở một bên, vui vẻ nhìn chị Lỵ và Tiểu Lưu cãi nhau ở bên này.
Nhìn thấy như thế, đáy lòng chị Lỵ càng có dự cảm không tốt hơn.
Chị ta cảm thấy chắc chắn người phụ nữ này không đơn giản, nói không chừng thật sự quen Tổng Giám đốc của bọn họ, dù sao người phụ nữ này vừa mở miệng đã gọi thẳng tên của Tổng Giám đốc rồi.
Phải nói cả thủ đô người dám can đảm gọi thẳng tên của Tổng Giám đốc như thế đã ít càng ít hơn, gần như đa số đều gọi cô cả Diệu và ngài Diệu, ai dám kêu thẳng tên của cô chủ nhà giàu đứng đầu thủ đô chứ.
Không thể không nói gừng càng già càng cay, dù sao chị Lý lớn tuổi hơn mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này không ít, đương nhiên cũng thấy nhiều chuyện hơn.
Những người này không nhìn ra, nhưng chị ta có thể nhìn ra không ít từ trên người Hân Nghiên.
"Chào cô, xin hỏi cô họ gì, không bằng tôi hỏi ý kiến phòng thư ký của Tổng Giám đốc một chút, sau đó lại trả lời cô Tổng Giám đốc của chúng tôi có muốn gặp cô hay không nhé?"
Chị Lỵ không quan tâm đến Tiểu Lưu giận đến run rẩy bên cạnh, nở một nụ cười tiêu chuẩn nhìn Hân Nghiên hỏi.
Hân Nghiên cau mày, nhưng vẫn đánh giá cao chị Lỵ hơn ba mươi tuổi này, gật đầu, lạnh lùng nói: "Tôi họ Hân!"
"Được, cô đợi một lát nhé!"
Chị Lỵ cười nhạt gật đầu, sau đó gọi điện thoại đến tầng 88 xin ý kiến.
"Trợ lý Vũ, có cô Hân tìm..." Chị Lỵ vừa mở miệng, Vũ Đàm ở đầu bên kia điện thoại đã lập tức lạnh lùng ngắt lời chị ta.
"Tổng Giám đốc đang họp, có chuyện gì đợi lát nữa hẳn nói!" Nói xong, không đợi chị Lỵ mở miệng đã "cạch" một tiếng cúp điện thoại.
Chị Lỵ nhìn thoáng qua ống nghe điện thoại vang lên tiếng "tút tút tút". Vẻ mặt cạn lời, bất đắc dĩ chỉ có thể xin lỗi nhìn Hân Nghiên, nở nụ cười lễ nghi tiêu chuẩn.
"Ngại quá cô Hân, trợ lý Vũ nói Tổng Giám đốc đang bận!"
"Không sao, tôi đợi chị ấy ở dưới là được rồi!" Hân Nghiên cũng không làm khó chị Lỵ, lễ phép cười cười, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như trước.
"Xì, có vài người da mặt thật dày, đã nói Tổng Giám đốc của chúng ta đang họp rồi mà vẫn mặt dày mày dạn muốn quyến rũ Tổng Giám đốc, không biết xấu hổ!"
Tiểu Lưu tức giận nghiến răng, lắc lắc bộ ngực to vênh váo hống hách khinh thường châm chọc Hân Nghiên.
"Cô nói ai không biết xấu hổ?"
Một giọng nói nặng nề lạnh như băng vang lên từ phía sau, lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi, lạnh tới tận xương.
Mọi người đều không khỏi sửng sốt, ánh mắt đảo qua đã nhìn thấy Diệu Hàm vội vàng đi ra từ thang máy phía sau, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng u ám, đáy mắt sâu thẳm âm u, tỏa ra cảm giác nguy hiểm.
Vũ Đàm chạy theo sát phía sau Diệu Hàm cũng mang vẻ mặt khóc không ra nước mắt, khi nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh thì sợ đến muốn quỳ xuống.
Mẹ kiếp, ai không có mắt như vậy thế, ngay cả bà trẻ của boss cũng dám đắc tội, không muốn sống à.
Quỷ mới biết khi nãy cô ta cúp điện thoại xong, đột nhiên phản ứng lại tên khi nãy lễ tân báo là cô Hân.
Sau khi boss biết được giống như sợ mợ chủ gặp nguy hiểm gì vậy, không thèm họp nữa, ném một đám người trong phòng họp chạy xuống đây.
Nhiều năm như vậy, đoán chừng đám lão già trong phòng họp cũng chưa từng thấy cô cả nhà họ Diệu vẫn luôn bình tĩnh lạnh lùng còn có thái độ nôn nóng như thế.
Hân Nghiên nhìn thấy Diệu Hàm cũng không khỏi ngơ ngác, cau mày, không phải nói tên này đang họp à, sao lại chạy xuống đây rồi?
"Tổng Giám đốc!" Đám chị Lỵ vừa nhìn thấy Diệu Hàm đều sợ đến sắc mặt tái mét.
Không phải Tổng Giám đốc đang họp sao, sao lại đi xuống nhanh thế này, tốc độ này chẳng lẽ là bay xuống à?
Ánh mắt lạnh lùng của Diệu Hàm cũng không thèm nhìn những người khác, đôi mắt khát máu hung ác nhìn chằm chằm Tiểu Lưu, nguy hiểm chất vấn: "Khi nãy cô nói ai không biết xấu hổ, hả?"
Đôi mắt sâu thẳm u ám kia lộ ra sát khi vô cùng nguy hiểm, sự lạnh lẽo hung ác bắn lên người Tiểu Lưu, khiến cô ta sợ đến gần như đứng không vững như muốn té ngã xuống đất.