"Sao cô lại đến đây?" Mẹ Tưởng không biết làm thế nào với chút tính toán kia trong lòng chồng mình, bây giờ vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Hân Nghiên ánh mắt lập tức trở nên nặng nề, lạnh lùng không vui chất vấn.
"Ồ? Tôi không thể tới sao, em gái kết hôn, người làm chị đương nhiên phải đến chúc mừng rồi!" Hân Nghiên nhíu mày cười khẽ, khuôn mặt tinh tế xinh đẹp lạnh lùng kiêu căng.
"Có thể đến, đương nhiên có thể đến, Tiểu Nghiên à, đến đây, ngồi chỗ này ngồi chỗ này!"
Nói xong, ba Tưởng tươi cười đi lên nghênh đón, bàn tay to chạm vào chỗ lộ ra trên bả vai Hân Nghiên, ánh mắt tham lam.
Nhìn thấy chồng mình dáng vẻ không biết khống chế trước mặt nhiều khách khứa như vậy của chồng mình lúc này, vẻ mặt mẹ Tưởng càng khó coi hơn.
Bà kéo mạnh ba Tưởng qua, lạnh lùng nhỏ giọng quát Hân Nghiên.
"Hân Nghiên, cái con hồ ly tinh này, quyến rũ chồng sắp cưới của em gái chưa tính, còn muốn về nhà quyến rũ cha cô có phải không, cô còn biết xấu hổ không hả?"
"Ha, lời này của bà Tưởng nói thế nào vậy, trước giờ Hân Nghiên tôi khinh thường chạm vào đàn ông của người khác. Bà Tưởng không cảm thấy nên tìm lý do đàn ông ăn vụng bên ngoài ở trên người mình sao? Không có bản lĩnh giữ đàn ông thì đừng đổ trách nhiệm lên đầu người khác, thế này chỉ khiếm tôi cảm thấy bà đáng thương thôi!"
Hân Nghiên cười lạnh, châm chọc nhìn mẹ Tưởng đang nổi giận nhưng không thể không kiềm chế.
"Hân Nghiên, cô... cô..." Khuôn mặt ung dung cao quý, trang điểm tinh tế của mẹ Tưởng lập tức bị giọng điệu của Hân Nghiên chọc giận đến căm phẫn, vô cùng méo mó.
"Tôi thất lễ nhé!" Hân Nghiên không nhìn dáng vẻ phẫn nộ của mẹ Tưởng, lạnh lùng xoay người đi qua một bên.
Hân Nghiên đi vào một góc không người, nhìn thoáng qua bốn phía, sau khi chắc chắn an toàn thì lách mình đi vào trong phòng nghỉ.
Lấy camera lỗ kim trong túi xách ra, để nó ở một chỗ bí ẩn nhất dễ như trở bàn tay, tầm nhìn còn ở vị trí tốt nhất, mới lộ ra một nụ cười kỳ dị với camera rồi xoay người rời đi.
Vừa đi ra khỏi phòng nghỉ đã nghe thấy tiếng giày lộp cộp vang lên.
Ánh mắt Hân Nghiên trở nên nặng nề, bóng dáng màu đen nhanh chóng xẹt qua như tàn ảnh, thân thể nhảy mạnh lên vọt đến một chỗ tối, che khuất cả người đi.
Tất cả động tác đều rất liền mạch, xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Trong căn phòng xa hoa ở tầng cao nhất trong khách sạn Hào Duyệt, Diệu Hàm hứng thú nhìn chằm chằm màn hình lớn, trên màn hình rõ ràng đang phát hình ảnh của từng ngóc ngách trong cả lầu một.
Khi nhìn thấy người phụ nữ kia có thân thủ nhạy bén kỳ lạ khó lường như vậy thì thoáng sửng sốt, sau đó thì lộ ra vẻ mặt tò mò, hứng thú với người phụ nữ kia lại nhiều hơn mấy phần, bên môi cong lên một nụ cười lạnh nghiền ngẫm.
Ngược lại cô muốn biết cuối cùng người phụ nữ gian xảo như cáo này làm trò gì trong phòng nghỉ, chỉ là cô nghĩ sẽ có đáp án nhanh thôi.
"Giám Đốc, trợ lý Vũ đưa đến một tài liệu, mời cô chủ xem qua!" Một thuộc hạ áo đen đi vào, cung kính đưa túi tài liệu cho Diệu Hàm.
Diệu Hàm liếc mắt nhìn thoáng qua người phụ nữ trên màn hình, đưa tay nhận lấy tài liệu mở ra, tùy ý lật xem.
Trên tài liệu nói sơ qua tin tức cơ bản của người phụ nữ trên màn hình.
Hân Nghiên, năm nay hai mươi ba tuổi, ba năm trước được ba Tưởng nhận nuôi đến thành phố B, học đại học A chuyên ngành tài chính, bạn thân Liêu Thanh Thư, bạn trai Thẩm Hạo, mấy ngày trước mới chia tay cưới con gái Tưởng Mịch của cha nuôi mẹ nuôi.
Diệu Hàm nhìn tài liệu trong tay, khi nhìn thấy bốn chữ "bạn trai Thẩm Hạo ", ánh mắt u ám bắn ra một tia lạnh.
Diệu Hàm nâng mắt liết nhìn người phụ nữ trên màn hình, hơi nhíu mày, cô mắt nguy hiểm lạnh lẽo đến cực điểm.
"Chỉ có nhiêu đây thôi ư, còn gì không? Vì sao không có tài liệu của ba năm trước?" Diệu Hàm lạnh lùng hỏi.
"Trợ lý Vũ cũng nói rất kỳ lạ, cô ấy có thể dễ dàng tìm thấy những tài liệu này, nhưng tài liệu của ba năm trước lại không tìm thấy chút nào, sạch sẽ giống như trước giờ người này chưa từng xuất hiện vậy!" Thuộc hạ áo đen cung kính trả lời.
Nghe thấy lời này, biểu cảm trên mặt Diệu Hàm càng sâu thẳm hơn, nhìn chằm chằm Hân Nghiên trên màn hình.
Chắc chắn thân thủ của người phụ nữ này khi nãy không phải người bình thường có thể làm được, còn có khí chất hờ hững nhưng lạnh lùng kiêu ngạo kia nữa, ngay cả cô chủ đoan trang kia của nhà họ Tưởng cũng không bằng nàng.
Cô thật sự tò mò rốt cuộc một người phụ nữ như vậy có thân phận gì.
Cô phát hiện người phụ nữ này ngày càng hợp với khẩu vị của mình.
"Đi xuống đi, bảo trợ lý Vũ không cần tìm nữa, nếu đã xóa đi rồi cũng sẽ tìm không ra, những đáp án kia tôi sẽ tự tìm!" Ánh mắt sâu thẳm của Diệu Hàm dừng lại trên người Hân Nghiên, tràn đầy nóng bỏng và bá đạo.
"Vâng." Thuộc hạ áo đen cung kính đáp rồi lui xuống.
Ánh mắt Diệu Hàm vẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ trên màn hình như trước, cô rất muốn biết rốt cuộc người phụ nữ này đang làm gì.
Một giây sau, người phụ nữ trên màn hình nhúc nhích, đi ra từ trong bóng tối, đi đến cửa phòng nghỉ lần nữa, mở hé cửa phòng nghỉ ra nhìn tình cảnh bên trong.
Môi đỏ nở một nụ cười châm chọc lạnh như băng, đóng cửa phòng đi ra bên ngoài, lại đúng lúc gặp phải ba Tưởng đang đi tới.
Ba Tưởng vừa nhìn thấy Hân Nghiên dáng người thon thả, khuôn mặt tinh tế xinh đẹp, cả người lại lộ ra khí chất hờ hững lạnh nhạt, đôi mắt lập tức không dời đi được, đáy mắt tràn đầy vẻ tham lam trần trụi.
"Nghiên à, thì ra con ở đây, ba tìm con lâu lắm rồi đấy!"
Nói xong, ba Tưởng lập tức đi tới trước mặt Hân Nghiên, đưa tay muốn chạm người nàng, ánh mắt cũng không ngừng nhìn tới trước ngực Hân Nghiên.
Diệu Hàm nhìn thấy ba Tưởng trên màn hình dám cả gan động tay động chân với Hân Nghiên, sắc mặt lập tức u ám, đáy mắt lạnh lẽo, khí thế cả người tản ra, đè ép người khác đến khó thở.
Tưởng Bá Luân đáng chết, lại dám cả gan sàm sỡ người phụ nữ của cô, tìm đường chết mà!
Bóng người thon dài cao ngất lập tức đứng dậy, trên người mặc váy màu đen khiến cô càng trở nên lạnh lùng hơn.
Toàn thân phủ kín sự lạnh lẽo và chèn ép khiếp người, sải bước tao nhã ra khỏi phòng, đi một mạch xuống dưới.
Diệu Hàm đi thẳng đến phòng nghỉ phía sau sảnh tiếp khách ở lầu một, hơi lạnh trên người càng dày đặc hơn.
Dáng người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng mê người, khí chất cao quý lạnh lùng gần như thu hút ánh mắt si mê của tất cả mọi người dọc trên đường đi, chỉ cảm thấy người này thật sự quá đẹp.
Ở cửa phòng nghỉ, Hân Nghiên nhích người, tránh khỏi bàn tay đang duỗi tới của ba Tưởng, vẻ mặt lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn ba Tưởng nói: "Ngài Tưởng làm gì vậy?"
Nhìn thấy Hân Nghiên liên tục tránh né mấy lần, sự kiên nhẫn của ba Tưởng gần như mất hết.
Ông ta lạnh lùng nhìn Hân Nghiên, uy hiếp nói.
"Chỉ Nghiên, đừng ầm ĩ, trước mắt con đã không còn đường ra rồi, chỉ cần con ngoan ngoãn làm người phụ nữ của ba, ba có thể mua nhà cho con ở bên ngoài, cho dù là mẹ nuôi con cũng không dám làm gì con!"
Nghe thấy lời nói của ba Tưởng, nụ cười lạnh trên mặt Hân Nghiên càng sâu hơn, mang theo ý châm biếm.
"Suy nghĩ như vậy cũng không tệ, cũng to gan đấy, không bằng chúng ta xem một vở kịch trước, xem vở kịch này xong tôi sẽ trả lời vấn đề này của ông lần nữa."
Ba Tưởng nghe thấy có hy vọng, lập tức gật đầu vui vẻ đáp: "Được, được, chúng ta xem kịch trước!"