"Thật sao? Quá tốt rồi, cảm ơn ba. Con đã biết ba là tốt nhất!" Vừa nhớ đến cô ta có thể gả cho Diệu Hàm thì Cơ Tích Tương lập tức nín khóc bật cười.
"Con nhóc này, bình thường cũng phải tu tâm dưỡng tính. Coi như về sau gả vào nhà họ Diệu, thành mợ lớn nhà họ Diệu thì tính cách này của con cũng không được!"
Ba Cơ không khỏi dặn dò, ông ta đặt hy vọng rất cao vào con gái nhỏ.
Dù sao nhà họ Diệu phú khả địch quốc, quyền thế che trời, nếu như thành thông gia rồi thì nhà họ Cơ bọn họ đến lúc đó cũng sẽ thuận nước lên thuyền.
"Yên tâm đi ba, con nhất định sẽ không để ba thất vọng đâu. Đến lúc đó con nhất định khiến Diệu Hàm khăng khăng một mực yêu con!"
Cơ Tích Tương đắc ý cười, trong đôi mắt đẹp tràn ngập ánh sáng nhất định phải đạt được.
"Vậy thì tốt!" Ba Cơ hài lòng gật đầu, rất yên tâm.
...
Trong khu biệt thư hào hoa Hiên Viên, Hân Nghiên đang cầm một phần báo giải trí sáng nay xem, khẽ môi khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười giễu cợt lạnh lùng.
Không biết Cơ Tích Vy và Vĩnh Khiêm lúc này nhìn thấy tin tức này không biết cho cảm giác gì, chỉ có điều coi như cô không nhìn thấy thì cũng có thể đoán được một hai phần.
Điện thoại trong tay đúng lúc vang lên. Vừa nhận điện thoại thì giọng nói lao sao của Dạ Sở Hân từ đầu bên kia truyền qua.
"Hân Nghiên, cậu giải thích cho tớ, tin tức bát quái trên tạp chí hôm nay có phải do cậu làm không?"
Nghe thấy giọng nói của Dạ Sở Hân thì Hân Nghiên cũng không tức giận.
Đặt báo trong tay xuống đi đến bên giường, nàng nở nụ cười nhàn nhạt: "Đã biết là không giấu được cậu. Không tồi, là do tớ làm! Sao nào?"
"Haha, quả thực làm quá sảng khoái luôn, phải gọi đã luôn. Đến đến, ra ngoài ngồi với chị đây một lúc, tâm trạng chị đây đang tốt!"
Tiếng cười hào sảng của Dạ Sở Hân truyền đến, giọng cười ma tính khiến người lạnh nhạt như Hân Nghiên khỏi khỏi vui theo.
"Được, gặp mặt ở đâu?"
"Ở Bát Trọng Thiên đi. Hôm nay chị gái mang cậu thoải mái muốn một ly, haha!"
Hân Nghiên tắt điện thoại. Nhìn thời gian rồi cúi đầu nhìn điện thoại một lúc.
Đang do dự không biết có gọi điện cho Diệu Hàm hay không, buổi tối uống rượu với con nhóc Sở Hân kia thì nhất định phải muộn mới về.
Đang do dự không quyết thì điện thoại trong tay tự dưng vang lên, đúng là Diệu Hàm gọi điện.
"Alo, tôi là Hân Nghiên!" Nhận điện thoại, giọng nói lạnh lùng của Hân Nghiên không chút thay đổi.
"Hân Hân, em đang bận gì đấy? Có nhớ chị không?"
Giọng nói quyến rũ trầm thấp hùng hậu của Diệu Hàm từ đầu bên kia truyền đến, mang theo cưng chiều tràn đầy và nụ cười dịu dàng. Hân Nghiên nghe thấy thì mềm lòng.
Sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, hai tai hơi ửng hồng, trầm ngâm nửa ngày: "Không có!"
"Thật sự không nhớ chị sao, hử?" Giọng nói ngả ngớn nhẹ truyền đến, có vài phần tà tứ quyến rũ trái tim người khác. Giọng trầm khàn khàn lại xa xôi vang lên, như cười như không.
Hân Nghiên trầm ngâm nửa ngày mới cắn răng nói: "Có một chút!"
Bên đầu bên kia nghe thấy Hân Nghiên nói có chút nhớ cô thì đôi mắt âm u sâu sắc của Diệu Hàm thoáng chốc sáng lên, tỏa ra ánh sáng mê người. Cô nở một nụ cười mê hoặc người khác, cưng chiều dịu dàng vô cùng.
"Vậy à, hóa ra Hân Hân nhớ bà xã rồi!"
Diệu Hàm cố ý nhấn mạnh hai chữ bà xã. Quả nhiên, Hân Nghiên bên kia điện thoại nghe thấy hai chữ bà xã thì khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng thoảng cái đỏ bừng lên.
Coi như Diệu Hàm không nhìn thấy thì cũng có thể tưởng tượng trong đầu dáng vẻ đỏ mặt đáng yêu của Hân Nghiên. Quả thực hận không thể ngay lập tức đè nàng dưới thân giày vò một phen.
"Có chuyện gì sao?" Giọng nói lạnh lùng, sự buồn bực trên khuôn mặt cũng biến mất.
"Ừ, tối tay phải cùng vài chị em tụ họp ăn uống muốn giới thiệu cho em quen. Em có kế hoạch gì khác không?"
Trên ý nghĩa thì đây coi như là lần đầu tiên chị giới thiệu cô với bạn bè chị em của mình nên Diệu Hàm trong lòng thầm nghĩ. truyện xuyên nhanh
"Tối nay? Em hẹn với bạn rồi, chỉ sợ không được. Các chị đi đi!"
Hân Nghiên cau mày, có chút băn khoăn. Nàng vừa mới đồng ý đi uống rượu với Sở Hân xong nên bên Diệu Hàm chỉ có thể từ chối.
"Vậy sao, vậy thôi. Bạn em hẹn tối nay là nam hay nữ?"
Diệu Hàm nghe thấy người phụ nữ nhà mình tối nay đã hẹn rồi còn có chút không vui.
Nếu như là đàn ông hay là phụ nữ thì cô không dám đảm bảo sẽ về nhà kéo tới bên người phụ nữ bên người trông hay không.
"Con gái!" Hân Nghiên không nghĩ nhiều, trả lời.
Nghe thấy là con gái thì Diệu Hàm coi như nhẹ nhàng thở ra một hơi nhưng cũng không mấy vui. Chỉ có điều sắc mặt lại vẫn không tốt như cũ.
Hừ, bạn con gái gì đó lại khiến nàng từ chối bà xã không cần.
Từ lúc có Hân Nghiên thì Diệu Hàm chỉ hận không thể lúc nào cũng có Hân Nghiên bên người, chỉ sợ nàng bị người khác cướp đi.
"Vậy tối nay khi nào xong thì em gọi điện cho chị. chị đón em!" Diệu Hàm bá đạo dặn dò.
"Không cần phiền phức như vậy. Em tự mình về nhà là được rồi!" Hân Nghiên thuận miệng nói.
Uống rượu với con nhóc điên kia không biết sẽ uống bao nhiêu. Mặc dù tửu lượng của nàng thuộc dạng một ly là say, nhưng con nhóc điên kia lại thuộc dạng ngàn chén không say.
"chị vẫn đi, ngoan. chị bận việc trước, buối tối chị đi đón em!" Diệu Hàm không cho Hân Nghiên chút quyền từ chối, bá đạo nói xong trực tiếp tắt điện thoại.
Buổi đêm, trong phòng bao xa hoa duy nhất ở tầng tám của Bát Trọng Thiên, mấy bóng người cao quý ưu nhã đang lười biếng ngồi. Cả người bọn họ tản mát ra khí chất thể hiện rõ thân phận và địa vị tôn quý của bọn họ.
"Tôi nói này ngài Diệu, nói là dẫn vợ qua đây cho chúng tôi xem mặt, sẽ không phải là còn chưa giải quyết được chứ?"
Người phụ nữ lạnh lùng quyến rũ nở một nụ cười vài phần chế nhạo nhìn Diệu Hàm ngồi đối diện.
Người này chính là bạn thân lớn lên từ nhỏ đến lớn của Diệu Hàm Lâm Viên Dịch, Nhà họ Lâm vẫn là người đứng đầu trong quân chính giới ở thủ đô.
"Không phải chứ, làm hòa thượng hai mươi tám năm đột nhiên cuối cùng cũng nở hoa rồi đã khiến tôi đây không đủ kinh ngạc. Thế mà lại có người phụ nữ coi thường cô cả Diệu đường đường đứng đầu thủ đô, quyên thế che trời, phú khả địch quốc. Đây là muốn đùa vui sao!"
La Vu Duyệt lơ đãng cười, ánh mắt liếc nhìn Diệu Hàm với khuôn mặt tinh xảo, tôn quý lười biếng, trời cao ưu ái.
Chỉ cảm thấy người phụ nữ như này thì không có người phụ nữ nào không thích. Người phụ nữ kia chắc chắn là chơi lạt mềm buộc chặt. Ai bảo Diệu Hàm ít đàn bà nên không có kinh nghiệm.
Nếu như là cô ta thì bảo đảm một phút là có thể nắm chặt lấy. Nhưng điều này lại khiến cô ta nhớ đến Hân Nghiên.
Thật sự không biệt người phụ nữ đáng chết kia đã trốn đi đâu rồi, đã hai ngày rồi mà đến cả bóng người cũng không tìm thấy.
Hừ! Nhưng đừng để cô ta bắt được, nếu không để xem cô ta hung hăng dày vò nàng như thế nào.
Nhớ đến cảnh tượng người phụ nữ Hân Nghiên chạy thoát từ trên tay cô ta thì La Vu Duyệt không khỏi phẫn nộ vô cùng và không vui. Ngoài người phụ nữ kia ra thì từ trước đến tay chưa có người phụ nữ nào dám to gan đối xử với cô ta như vậy.
Nhớ đến người phụ nữ kia thì đáy lòng La Vu Duyệt càng ngày càng buồn bực. Ngay cả khuôn mặt cũng trở nên hung ác tàn nhẫn.