"Chị vẫn ổn chứ?"
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo mang theo vài phần quan tâm khiến trái tim Diệu Hàm vốn đang lạnh lùng cô đơn có một chút ấm áp.
Xuyên qua làn sương mù mờ mịt nhìn người con gái nhỏ bé với khuôn mặt lạnh lùng nhưng quan tâm trước mắt, trong trí nhớ dường như đây là lần đầu tiên nàng nhìn mình với vẻ mặt quan tâm như vậy, đáy lòng khẽ động, bàn tay lớn đưa ra.
Giây tiếp theo, cả người Hân Nghiên nhào vào lòng cô, vòng eo bị cô ôm chặt, cánh tay có lực không ngựng xiết chặt, muốn kéo nàng vào tận đáy lòng.
Nàng giãy giụa khỏi cánh tay đang giam cầm, muốn rời khỏi lồng ngực cô nhưng lại bị cô ôm chặt hơn, bên tai truyền tới giọng nói khàn khàn trầm thấp mà từ tính của cô, mang theo sự nghẹn ngào nhàn nhạt: "Để chị ôm một lát!"
Hân Nghiên không cử động nữa, yên lặng để Diệu Hàm ôm mình thật chặt, đáy lòng lại có chút không nỡ, nửa tiếng sau Diệu Hàm mới coi như buông nàng ra.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng trong lòng, cho dù trên mặt không có cảm xúc gì nhưng hai tai lại ửng hồng nhàn nhạt, ngượng ngùng mà đáng yêu khiến trái tim Diệu Hàm mềm nhũn.
"Hân Hân, đừng bao giờ rời xa chị, đừng bao giờ, chị sẽ không chịu nổi!" Một đêm này, có lẽ là lần yếu ớt duy nhất Diệu Hàm để lộ ra trước mặt Hân Nghiên.
Hân Nghiên mặc cho Diệu Hàm ôm, cảm nhận được sự yên tâm và yên bình Diệu Hàm mang lại cho mình, nàng gật đầu.
"Ừm, chỉ cần chị đối xử tốt với em, không phản bội tôi thì em sẽ không rời khỏi chị, không bao giờ!"
Giọng Hân Nghiên rất nhẹ nhàng mềm mại nhưng chính giọng nói êm ái này đã xua đi sự trống trải, cô đơn trong lòng Diệu Hàm khiến cả trái tim cô đều trở nên ấm áp.
Diệu Hàm cảm thấy cô gái nhỏ trong lòng chính là mặt trời của cô, mà nàng nhất định là thiên sứ tới cứu vớt cô!
"chị sẽ không bao giờ phản bội em, sẽ chỉ đối xử với em mỗi ngày một tốt hơn thôi!"
Đêm nay Diệu Hàm chỉ yên lặng ôm Hân Nghiên trong lòng.
Vốn nàng cho rằng ngủ cùng người không quen biết chưa lâu chắc chắn sẽ ngủ không ngon nhưng ngoài dự liệu là đêm nay nàng lại ngủ vô cùng an tâm, một giấc tới khi trời sáng.
...
Bên ngoài khách sạn nguy nga lộng lẫy, những chiếc xe sang trọng qua lại không ngớt.
Ai nấy đều mặc lễ phục hoặc tây trang phẳng phiu lần lượt vào khách sạn, dường như người nào cũng là nhân vật quyền quý có tên tuổi ở kinh thành Thành phố P.
Ở cửa lớn khách sạn có treo một tấm ảnh cực lớn, trên đó là tấm ảnh hai người ân ái rõ ràng.
Người phụ nữ mặc tây trang màu đen xa xỉ, dáng vẻ tôn quý ưu nhã dịu dàng, hơi cúi đầu thâm tình nhìn cô gái xinh đẹp trong lòng.
Mà cô gái mặc lễ phục thấp ngực màu trắng tinh gắn đầy kim cương.
Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng mang theo sự tôn quý tự có khiến mọi người cảm nhận được sự đoan trang và thanh tú của con gái nhà quyền quý. Khi cô gái hơi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ lộ ra vẻ ngượng ngùng nhàn nhạt, sắc mặt ửng hồng.
Hân Nghiên ở nơi xa nhìn chằm chằm tấm ảnh cực lớn kia.
Ánh mắt lạnh băng tràn ngập hận ý dường như muốn đâm thủng một lỗ trên tấm ảnh, mà hai người trên tấm ảnh dường như đã bị ánh mắt nàng xử tử mấy trăm lần.
Nắm chặt hai tay lại, đôi môi hồng phấn mím chặt, ánh mắt âm lãnh càng thêm tối tăm, nặng nề.
Quanh thân tản ra hơi thở cô độc âm ngoan đáng sợ, nàng nhìn hai người Vĩnh Khiêm và Cơ Tích Vy trên tấm ảnh rồi nở nụ cười lạnh quỷ dị khó lường.
Hai người này, một người đã từng là người phụ nữ đầu tiên nàng thích nhưng lại phản bội nàng, ở bên người bạn thân nhất của nàng.
Một người là bạn thân không có gì giấu nhau của nàng nhưng sau lưng lại quyến rũ người phụ nữ của nàng, còn hãm hại đưa nàng vào bệnh viện tâm thần, khiến nàng chịu sự tra tấn bất nhân ròng rã suốt một năm.
Bây giờ nghĩ lại, cảm giác đau khổ tê tâm liệt phế đó vẫn rõ mồn một trước mắt.
Cho dù thế nào Hân Nghiên cũng không quên được quãng thời gian đau khổ đó. Mỗi lần toàn thân cắm đầy các loại ống và bị máy móc lạnh băng tra tấn, nàng chỉ ước có thể cắn chết hai người này.
Hai người này là người đã khiến mình từ một người đã từng cao ngạo không ai bì nổi đạp tới bùn lầy, cho nên nàng thề, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho hai người này.
Mà sự trả thù của nàng chỉ vừa mới bắt đầu!
Nụ cười lạnh âm lãnh quỷ dị biến mất trên môi, nàng lạnh lùng trong trẻo theo đoàn người đi vào khách sạn.
Đập vào mắt là khung cảnh không chỗ nào không xa hoa, biểu thị cho địa vị và thân phận vô cùng tôn quý của nhà họ Vĩnh và nhà họ Cơ ở kinh thành, nhưng ở trước mặt nàng lại chỉ cảm thấy châm chọc.
"Aiya, chúc mừng chúc mừng, Cô chủ Khiêm đúng là có phúc lớn, cưới được cô cả nhà họ Cơ xinh đẹp như hoa đúng là khiến người khác ngưỡng mộ mà!"
Theo đoàn khách đi vào khách sạn là từng tiếng chúc mừng vang lên.
"Cảm ơn giám đốc Vương, mời vào trong!" Giọng nói dịu dàng mang theo vài phần ưu nhã, nở nụ cười thản nhiên tiếp đón.
Nghe thấy giọng nói này, cơ thể Hân Nghiên bỗng chấn động, sắc mặt trắng bệch.
Con ngươi co rút lại, hay tay nắm lại càng chặt hơn, đốt ngón tay trắng bệch, đâm vào thịt thật sâu, quá khứ đau đớn hiện lên trong đầu càng thêm rõ ràng, lộ ra hận ý và sự tàn ác nồng đậm.
Lạnh lùng xoay người nhìn về phía người phụ nữ cười hờ hững tôn quý ưu nhã, khuôn mặt khiêm tốn.
Mặc dù trên mặt là nụ cười hờ hững ôn nhã nhưng lại mang theo khí chất tôn quý xa cách.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt lạnh băng như dừng lại, Hân Nghiên cười lạnh gần như nghiến răng nghiến lợi hung hăng gọi cái tên này trong lòng: Vĩnh Khiêm!
Giây tiếp theo ánh mắt nàng thay đổi, khuôn mặt lạnh lùng tỉnh xảo trở nên xinh đẹp, kiều diễm lạnh lùng.
Đi đôi giày cao gót tám phân, nàng từng bước từng bước tới gần Vĩnh Khiêm, toàn thân toát ra khí phách tôn quý ưu nhã khiếp người khiến người khác kinh ngạc, sợ hãi!
"Cô chủ Khiêm, lâu rồi không gặp!"