Trầm Thiên Phong trở về đồng nghĩa với việc Lý Giai Kỳ phải đến Hải Thiên làm việc. Vẫn như mọi ngày cô giúp Tiểu Dương sắp xếp lại tài liệu và xử lý một số chuyện đơn giản.
Giờ nghỉ trưa, Lý Giai Kỳ đang cùng mấy đồng nghiệp nữ ở phòng thư ký đi ăn trưa ở nhà ăn nhân viên thì bất ngờ bị Tiểu Dương gọi lại.
Trầm Thiên Phong và Đàm Minh Viễn dùng bữa cùng nhau nên Tiểu Dương được đặc cách không cần đi theo vì vậy liền tìm Lý Giai Kỳ ăn chung.
Lý Giai Kỳ nghe vậy không biểu hiện thái độ gì nhưng trong lòng đang gào thét, không ngờ Boss nhà cô lại lãng mạn như vậy. Hai người luôn dính nhau như hình với bóng đến cả ăn cơm cũng không muốn bị làm phiền, quả nhiên yêu đương vào thì thời gian ở bên nhau bao nhiêu cũng không đủ.
Hai người chọn vài món đơn giản, Tiểu Dương và cô ăn cùng nhau cũng không phải ít cho nên không cần quá giữ ý.
Nhìn Lý Giai Kỳ đang chiến đấu với đồ ăn trên bàn, Tiểu Dương không nhịn được hỏi: ''Không phải con gái các cô chú trọng vóc dáng sao, hơi bất lịch sự nhưng tôi thấy sức ăn của cô có chút nhiều.''
Bị hỏi như vậy nhưng Lý Giai Kỳ không quá để ý, cô chậm rãi nuốt miếng cá trong miệng xuống rồi mới trả lời.
''Quả thật là tôi ăn khá nhiều, cơ địa của tôi dễ bị tụt cân. Thời gian trước vì Quách Diệp mà tôi tụt hẳn 5kg cho nên bây giờ đang bật chế độ ăn nhiều để tăng cân.''
Nghe Lý Giai Kỳ nhắc đến Quách Diệp, Tiểu Dương liền nghĩ lại quả thật cô gầy hơn hồi mới đến Hải Thiên Đế Cung. Chẳng qua việc của Quách Diệp cũng cho anh thấy một mặt của con người cô, mạnh mẽ không chịu yếu thế trước kẻ khác nhưng cũng rất thận trọng trong các mối quan hệ. Cô có thù tất báo nhưng tuyệt đối không ra tay hạ thủ sau lưng người khác, luôn quang minh làm người.
''Trước đây cô gầy lắm sao?''
''Lúc thi Đại học tôi vỏn vẹn có 40kg, nhìn như nhánh cây khô sau này thì tốt hơn chút. Lúc nhỏ theo sư phụ luyện võ nên cũng không tính là gầy chỉ có lúc thi Đại học ôn tập vất vả quá nên sụt cân.''
''Giành được học bổng của trường M, cô cũng quá ngầu rồi.'' Tiểu Dương không tiếc lời khen ngợi cô.
''Cố gắng là được thôi, thật ra tôi đỗ Đại học S của Đế Đô sau đó mới giành học bổng của trường M theo diện trao đổi sinh viên ưu tú.''
Trầm ngâm nhìn Tiểu Dương một chút, Lý Giai Kỳ hơi do dự nhưng rồi vẫn quyết định hỏi.
''Tiểu Dương tôi muốn hỏi anh một chuyện.''
''Thật trùng hợp tôi cũng có chuyện muốn hỏi cô, có gì muốn hỏi cứ hỏi đi.'' Anh sảng khoái đáp lại cô.
''Bốn năm trước khoảng mùa thu Chủ tịch có đến Mỹ không?''
Kể từ khi gặp Trầm Thiên Phong lần đầu tiên trước cuộc họp Lý Giai Kỳ đã có chút kinh ngạc, sau này tiếp xúc một khoảng thời gian càng làm nghi nhờ trong cô lớn lên. Tuy anh ta để râu rậm che gần hết mặt nhưng đôi mắt và sống mũi rất giống với mấy bánh bao nhỏ nhà cô. Hơn nữa lần đó cô nghe thấy anh ta nói chuyện điện thoại bằng tiếng Anh càng làm cô có thêm nghi ngờ. Tuy nhiên, dù là có hay không thì cô cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ cho cha của bọn trẻ biết đến sự tồn tại của chúng.
Cô là người ích kỷ như vậy đấy, con là cô mang thai chín tháng sinh ra vậy thì tại sao cô phải chia sẻ chúng cho người vốn không hề nghĩ chúng tồn tại. Hơn nữa cô là bị cưỡng hiếp mới mang thai, kẻ có tội không có tư cách biết đến chúng. Sáu bánh bao nhỏ chỉ là con của một mình cô mà thôi, mãi mãi.
Không rõ câu hỏi của Lý Giai Kỳ có ý gì nhưng Tiểu Dương vẫn cẩn thận nhớ lại, sau khi chắc chắn anh mới trả lời: ''Bốn năm trước chủ tịch có đến Mỹ nhưng là vào mùa xuân còn mùa thu thì không có.''
Nghe được câu trả lời của Tiểu Dương khiến hòn đá đè chặt trong lòng cô được hạ xuống. Nếu đúng như lời Tiểu Dương thì quả thật chỉ là trùng hợp người giống người mà thôi.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng sau đó là thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Dương ý thức được sự việc không đơn giản đến thế.
''Còn chuyện anh muốn hỏi tôi.''
''Cô là Mr Bear?''
Tiểu Dương không vòng vo mà hỏi thẳng vấn đề, Lý Giai Kỳ ban đầu có chút kinh ngạc nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại.
''Không phải.''
''Vậy cô....?''
''Anh muốn hỏi tại sao cách thức của tôi lại giống với Mr Bear đúng không?''
Tiểu Dương hơi gậy nhẹ đầu, anh đương nhiên muốn biết và không chỉ có mình anh muốn biết.
Cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi cẩn thận đặt vào đúng vị trí cũ của nó, ánh mắt cô như đang nhìn đến một khoảng không gian vô định nào đó.
''Mr Bear là người dạy tôi những thủ pháp cấp cao cho nên giống là điều bình thường.''
''Vậy cô hẳn là biết rõ về Mr Bear, có thể cho chúng tôi cách thức liên lạc được không.'' Tiểu Dương nôn nóng vô cùng, không ngờ Lý Giai Kỳ lại quen biết Mr Bear. Sợ cô hiểu lầm, anh thu hồi biểu cảm kích động vừa rồi từ tốn nói: ''Trước đây chủ tịch rất muốn mời Mr Bear về làm việc cho mình nhưng luôn bị từ chối cho đến năm ngoái thì hoàn toàn bị bỏ qua cho nên tôi mới kích động như vậy.''
''Xin lỗi nhưng khiến anh thất vọng rồi, Mr Bear có một nguyên tắc là không làm việc cho ai. Hiện giờ anh ấy đang đi nghỉ dưỡng ở một nơi bí mật, tôi cũng không rõ là ở đâu cho nên không cách nào liên lạc.''
Bề ngoài Lý Giai Kỳ không có biến hoá gì nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy ánh mắt cô ảm đạm đi rất nhiều, lời nói cũng xen lẫn chút buồn thương khó nhận ra.
Có lẽ Tiểu Dương đang ngồi đối diện cô không hề biết rằng cô cũng rất muốn gặp Mr Bear nhưng đáng tiếc sẽ chẳng bao giờ gặp được nữa.
Một bữa ăn kết thúc trong không khí có phần trùng lắng, hai người đều không đạt được mục đích bản thân muốn nhưng trái lại nó cũng không phải là kết quả xấu nhất.
Buổi chiều tan tầm trở về Hải Thiên Đế Cung, Lý Giai Kỳ tâm trạng có chút xấu nên đi tìm Lương Thuỷ Nhu. Hai người vừa dọn cỏ trong nhà kính vừa nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, tâm trạng của Lý Giai Kỳ cũng theo đó tốt lên rất nhiều.
Ăn cơm tối xong bởi vì quy định của Hải Thiên Đế Cung nên Lý Giai Kỳ không thể tìm Lương Thuỷ Nhu tám chuyện, cô cũng không có tâm trạng xem phim nên dứt khoát đi tìm hai con mèo đùa nghịch.
Gọi điện thoại video cho sáu bánh bao nhỏ, video kết nối Lý Giai Kỳ nhìn thấy sáu bánh bao nhỏ của mình đang chụm đầu lại nhìn vào ống kính.
''A! Là mẹ.'' Bọn trẻ vui mừng reo lên.
''Sao nào, có nhớ mẹ không? Mẹ nhớ sáu bánh bao nhỏ rất nhiều đấy?''
''Nhớ ạ, nhớ nhiều lắm ạ.'' Cả sáu đứa trẻ đều đồng thanh đáp.
''Hôm nay đi học có vui không, bữa tối có ai bỏ bữa không thế?''
''Đi học vui lắm ạ, chúng con đều ăn hết phần cơm.'' Gia Ý lém lỉnh đáp lời.
''Sáu bánh bao nhỏ của mẹ giỏi quá. Yêu quá đi. Chụt.''
Lý Giai Kỳ chu môi làm động tác hôn qua điện thoại làm sáu đứa trẻ vui vẻ cười khanh khách sau đó cũng chu môi hôn lại mẹ.
''Oa, mẹ ơi mèo kìa.'' Cô bé Gia An tinh ý phát hiện chú mèo ở phía sau Lý Giai Kỳ thích thú reo lên.
Cả sáu bánh bao nhỏ lập tức xúm vào muốn nhìn cho rõ con mèo.
''Được rồi đừng đứng gần quá, coi chừng đau mắt.'' Phương Vi nãy giờ ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
Lý Giai Kỳ đặt điện thoại xuống hướng ống kính về phía mình rồi bế hai con mèo lên cho bọn trẻ nhìn rõ hơn.
''Mèo đẹp lắm đúng không? Các con có thích không?''
''Thích lắm ạ.''
Cả sáu bánh bao nhỏ đều mở to đôi mắt đen láy nhìn hai con mèo qua màn hình điện thoại không chớp mắt. Hai con mèo tròn tròn như cục bông rất đáng yêu cũng vô cùng đẹp mắt.
''Tiểu Kỳ, con đang ở đâu vậy?''
Qua điện thoại, Phương Vi nhận ra căn phòng mà Lý Giai Kỳ đang đứng rất lạ mắt hơn nữa hai con mèo cũng xuất hiện khá bất ngờ.
''Con quên nói với mọi người, con dọn đến ở cùng một đồng nghiệp. Mèo này là của cô ấy, con chơi đùa một lúc cho đỡ buồn thôi ạ.''
Biết chắc kiểu gì cũng bị hỏi cho nên Lý Giai Kỳ đã sớm suy nghĩ ra câu trả lời cho nên ứng phí vô cùng trôi chảy, không hề giống người đang nói dối.
''Vậy cũng tốt, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt. Trời bắt đầu lạnh hơn rồi đấy.''
Phương Vi không hề có chút nghi ngờ nào chỉ dặn dò cô giữ gìn sức khỏe và kể chuyện của bọn trẻ.
''Dì và bà cũng nhớ mặc ấm, hai người có tuổi rồi không thể chủ quan được. Thời tiết ở Đế đô không giống ở quê và bên Mỹ cho nên nếu không cần thiết hai người hạn chế ra ngoài đi ạ, tập dưỡng sinh cũng nghỉ đi ạ. Sáng sớm trời lạnh không nên dậy sớm.''
Lý Giai Kỳ cũng rất lo lắng cho mọi người ở nhà, bà và dì trước đây đều chưa từng trải qua mùa đông lạnh như vậy nên sợ không quen. Bọn trẻ ở nhà cũng vậy, người già và trẻ nhỏ đều là đối tượng dễ mắc bệnh vào mùa đông lạnh giá này.
''Dì biết tự lo cho mình, con không cần lo lắng quá.''
Trò chuyện với người nhà đến tận khi sáu bánh bao nhỏ đi ngủ thì Lý Giai Kỳ mới tắt máy. Trở về phòng ngủ, lướt điện thoại xem tin tức giải trí trong ngày rồi lại vào nghe ngóng thông tin bộ phim đang quay mà cô theo dõi lâu nay. Đến khi không còn gì mới cô lại mở phim ra tiếp tục xem.