Lý Giai Kỳ cùng với Tiểu Dương lập tức đến phòng làm việc của Trầm Thiên Phong. Anh đang ngồi trên ghế da, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính để trước mặt, trong đôi mắt đen ấy Lý Giai Kỳ nhìn thấy rõ sự tức giận không hề che giấu. Cùng với tức giận còn có sát ý mãnh liệt càng làm con người anh thêm phần lạnh lùng.
''Tôi đã gọi đến phòng kỹ thuật, sẽ sớm giải quyết được thôi.'' Tiểu Dương lên tiếng đánh tan bầu không khí giết người do Trầm Thiên Phong tạo ra.
Điện thoại trên tay Tiểu Dương reo lên, sau khi nghe điện thoại mặt của anh tái mét không dám nhìn thẳng vào Trầm Thiên Phong.
''Thế nào?'' Chỉ với hai từ nhưng rất rõ ràng nhận ra Trầm Thiên Phong đã tức giận đến cực điểm.
''Phòng kỹ thuật vừa báo lên....cần....cần phải mất một hai ngày mới khắc phục được.'' Tiểu Dương toát mồ hôi lạnh run run trả lời.
''Một hai ngày, vậy tôi trả lương cho bọn họ chẳng phải lãng phí sao?'' Khuôn mặt anh giận giữ, gân xanh nổi đầy trên trán đập bàn quát lớn: ''Gọi cho Văn Bác kêu hắn xử lý nhanh nhất cho tôi.''
''Vâng, tôi sẽ liên lạc ngay.''
Tiểu Dương còn chưa kịp gọi đi thì điện thoại di động của Trầm Thiên Phong đặt trên bàn vang lên từng hồi chuông.
''Khi nào thì xong?.....Được.....Đêm nay nhất định phải khắc phục xong.''
Cả cuộc điện thoại, Trầm Thiên Phong nói chưa đầy ba câu nhưng câu nào cũng mang theo lãnh khí cuối cùng anh cho đối phương một thời điểm buộc phải hoàn thành công việc.
''Là Văn Bác đại nhân sao ạ?'' Tiểu Dương dè dặt hỏi.
''Ừ, cậu ta đang khắc phục nhưng nhanh nhất cũng phải sáng mai.'' Càng nghĩ càng bực bội nên ngữ khí của anh mang theo lửa giận.
Lý Giai Kỳ nãy giờ vẫn đứng cạnh Tiểu Dương, trong lòng cô đang đấu tranh rất nhiều. Một tập đoàn lớn bị hacker xâm nhập tổn thất gây ra chắc chắn không hề nhỏ cho nên xử lý xong sớm lúc nào hay lúc đó. Đôi tay buông bên hông dần siết chặt lại, cô hít vào một hơi lấy dũng khí.
''Tiểu Dương, anh đến phòng kỹ thuật lấy giúp tôi một chiếc laptop có thể sử dụng được. Trước đêm nay tôi sẽ xử lý hacker và gia cố lại tường phòng ngự.''
Cả Trầm Thiên Phong và Tiểu Dương đều bị câu nói của Lý Giai Kỳ hấp dẫn không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào cô. Thấy Tiểu Dương vẫn còn đang mơ màng không tin cô phải giục: ''Nhanh lên, thời gian bây giờ rất quan trọng.''
''Hả?''
''Đi đi.'' Trầm Thiên Phong phất tay ra hiệu cho Tiểu Dương đi mau.
Đúng ra Lý Giai Kỳ có thể lựa chọn trực tiếp đến phòng kỹ thuật nhưng cô biết giữa cô và đám người Trầm Thiên Phong vẫn còn nghi kỵ lẫn nhau nên cô đành bảo Tiểu Dương mang máy tính lại đây.
''Chủ tịch, anh tin tưởng tôi sao?''
Trong phòng chỉ còn lại hai người mà ánh mắt của Trầm Thiên Phong vẫn dính chặt trên người Lý Giai Kỳ. Cô có chút lo sợ mình làm không được nhưng tuyệt đối không hối hận đã đứng ra muốn giải quyết hacker.
''Sợ sao?'' Anh không trả lời mà hỏi lại cô.
''Có chút.'' Lý Giai Kỳ lí nhí đáp lại.
''Không cần sợ, làm được hay không tôi đều ghi nhớ. Có tôi ở đây cứ bình tĩnh làm.''
''Được.''
Lời này của Trầm Thiên Phong không trực tiếp nói nhưng cô hiểu anh tin tưởng cô. Có phần tin tưởng này của anh, cô có thêm một phần tự tin.
Rất nhanh sau đó Tiểu Dương trở lại và mang theo hai chiếc laptop, đều là máy tốt thường được dân IT sử dụng.
Lý Giai Kỳ ngồi trên sô pha, hai bàn tay thoăn thoắt gõ trên bàn phím, những ngón tay nhỏ nhắn giống như những búp măng lướt nhanh trên từng phím. Tiểu Dương chăm chú quan sát từng động tác của cô, Trầm Thiên Phong lại xem như không có chuyện gì tiếp tục xử lý tài liệu trên bàn.
Trên màn hình máy tính cùng với thao tác của những ngón tay nhanh chóng xuất hiện những đoạn mã những câu lệnh. Gần nửa tiếng sau, Lý Giai Kỳ dừng lại một chút thở ra một hơi vui vẻ nói.
''May quá, tường phòng ngự không quá mạnh nhưng đính kèm nhiều mã độc nên cơ bản bọn hacker mới chỉ lượn lờ ở vòng ngoài. Chúng vẫn đang cùng chúng ta đối đầu, bọn chúng đang cố gắng xâm nhập loại bỏ mã độc để đánh cắp dữ liệu.''
''Có nghĩa là kho dữ liệu mật vẫn còn?'' Tiểu Dương không giấu nổi xúc động, run run hỏi lại Lý Giai Kỳ.
''Có thể xem là vậy nhưng tôi phát hiện mã độc đính kèm đều có quy luật, bọn chúng xâm nhập lâu như vậy hẳn là đã nhìn ra.''
''Vậy phải làm sao?''
''Trước tiên tôi sẽ tạo mã độc khiến chúng tê liệt sau đó đánh bật bọn chúng ra. Đánh ra rồi sẽ gia cố lại tường bảo vệ.''
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, trong phòng làm việc vang lên tiếng gĩ phím đều đặn, bữa trưa cũng chẳng ai còn tâm trạng đi ăn. Tiểu Dương phải ra ngoài xử lý công việc và cùng Trầm Thiên Phong trấn an nhân viên. Sau đó chỉ còn hai người Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ trong phòng.
Bầu trời u ám ảm đạm dần bị màn đêm bao trùm, đường phố đã lên đèn mà Lý Giai Kỳ vẫn miệt mài với chiếc laptop. Để thoải mái làm việc, Lý Giai Kỳ cho chân lên sô pha roiif đặt laptop lên trên đùi.
Nhân viên trong Hải Thiên đều đã về hết, Lý Giai Kỳ mải chăm chú vào việc đang làm nên không hề nhận ra đã tối muộn.
Dừng lại, vươn vai một cái cho đỡ mỏi. Mười đầu ngón tay mỏi rã rời, đầu vai gáy vừa đau vừa mỏi vừa tê.
Không thể tiếp tục được nữa, Lý Giai Kỳ dừng lại nhìn khắp căn phòng một lượt. Giật mình phát hiện ra bên ngoài trời đã tối đen như mực bảo sao bụng cô biểu tình mạnh mẽ như vậy.
Trầm Thiên Phong vẫn đang ngồi miệt mài xử lý văn kiện, thấy động tĩnh bên này liền nhìn sang trông thấy Lý Giai Kỳ đang ngơ ngác nhìn ra bên ngoài thật sự có chút đáng yêu.
''Nghỉ ngơi thôi, mai làm tiếp.''
''À vâng.'' Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, suýt chút nữa mắt của Lý Giai Kỳ rớt ra khỏi tròng:''Đã mười rưỡi đêm rồi sao, bảo sao.....'' nửa câu cuối cô không nói hết.
''Đúng vậy cô đã làm liên tục mười hai tiếng đồng hồ rồi, có gì để sau.'' Vừa nói Trầm Thiên Phong vừa lấy áo khoác mặc vào người rồi đi đến bên cạnh Lý Giai Kỳ.
''Được, để tôi tắt máy đã. Chiếc máy này dùng tốt thật.'' Lý Giai Kỳ không tiếc khen ngợi một chiếc laptop tốt, hiệu năng rất rất tốt, thiết kế phần cứng cũng đẹp mắt tinh tế: ''Ý, hai con mèo này đẹp quá.''
Trầm Thiên Phong nhìn sang thấy chiếc laptop đang để hình nền là hai chú mèo màu vàng, cả hai con đều mập mạp rất đáng yêu.
''Haiz, tiếc là tôi nghèo. Sau này trả hết nợ cho anh, tôi nhất định sẽ mua một con thật đẹp về nuôi.''
''Ừm.''
Đóng chiếc laptop vào rồi đặt lên bàn, Lý Giai Kỳ định đứng lên nhưng chân mềm nhũn không có chút lực nào.
''Sao thế?'' Trầm Thiên Phong cũng nhận ra sự khác thường của cô nên có chút lo lắng hỏi.
Lý Giai Kỳ nhìn anh, đôi mắt long lanh tràn đầy đáng thương, cô khẽ phùng má rồi lại mím môi, hàng lông mày nhíu lại một lúc sau mới trả lời: ''Tôi đói quá, chân nhũn cả ra không dậy nổi.''
Đáp án của Lý Giai Kỳ khiến Trầm Thiên Phong có chút ngỡ ngàng nhưng anh cũng hiểu ra, ngày hôm nay cô mới chỉ ăn bữa sáng. Cô quá miệt mài làm việc nên bữa trưa và bữa tối có gọi nhưng cô căn bản không để ý đến.
Dù sao cô cũng là Đại công thần, phục vụ chu đáo là điều nên làm. Anh đưa tay ra để cô bám vào rồi cả hai cùng ra về với nhau.
Lý Giai Kỳ có chút thụ sủng nhược kinh, đường đường Boss lớn tập đoàn Hải Thiên vậy mà đang để cô vịn tay dắt cô đi ăn. Cứ có cảm giác mình như Lão Phật Gia Từ Hi thái hậu được thái giám Lý Liên Anh dìu đi dùng Ngự thiện.
Cả hai ăn tạm chút đồ ăn rồi trở về vì dù sao cũng đã muộn, ăn nhiều không tốt cho dạ dày.
Căng da bụng chùng da mắt, ngồi trên xe của Trầm Thiên Phong mà Lý Giai Kỳ cứ gật gà gật gù. Trầm Thiên Phong ấn nút hạ vách ngăn xuống phân chia khoang xe làm hai, tách hai người ngồi phía sau và tài xế ra.
''Thoải mái thật, không ngờ có ngày tôi được ngủ trên Roll- Royce Phantom.''
Sáng sớm hôm sau Trầm Thiên Phong đi công tác nước ngoài, lúc Lý Giai Kỳ tỉnh dậy thì không thấy người đâu sau đó thấy cửa chính vẫn đóng, hỏi ra mới biết anh đã lên máy bay từ sớm.
Ăn sáng xong đang chuẩn bị đến Hải Thiên thì một giọng nói oang oang ngăn cô lại.
''Lý Giai Kỳ là ai? Tôi muốn gặp Lý Giai Kỳ.''
Cái tình tiết cẩu huyết gì đây, Lý Giai Kỳ nhớ là gần đây không gây thù chuốc oán với ai.
Nhìn thấy cái kẻ oang oang muốn gặp mình Lý Giai Kỳ có chút không tin được, đây chẳng phải Ngô Việt Bân sao. Cô nhớ là chưa từng chạm mặt riêng với anh ta lần nào, tại sao lại chỉ đích danh muốn gặp cô.
Quách Diệp chống gậy ra tiếp đón, bà ta cúi chào cung kính với Ngô Việt Bân. Lý Giai Kỳ không biết sau sự việc lần trước bà ta chịu hình phạt gì nhưng một tuần sau đó cũng không thấy bà ta, sau này gặp lại thì bên cạnh bà ta thêm một chiếc gậy chống kiểu Âu. Lý Giai Kỳ không phải Bồ tát, việc bà ta gây ra thì chịu phạt là chuyện bình thường hơn nữa người phạt bà ta cũng không phải cô.
''Việt Bân đại nhân, cô ấy là Lý Giai Kỳ.'' Quách Diệp làm động tác giới thiệu với Ngô Việt Bân về Giai Kỳ.
Nheo đôi mắt phượng lại, Ngô Việt Bân nhìn Lý Giai Kỳ đánh giá một lúc.
''Cô là Lý Giai Kỳ?''
''Phải.'' Cô không mặn không nhạt đáp lại.
''Lão đại nói hôm nay cô không cần đến Hải Thiên, mấy ngày nữa lão đại trở về cô mới phải đi làm.'' Vừa nói anh ta vừa bước đến dúi một hộp giấy có quai xách khá nặng vào tay Lý Giai Kỳ: ''Đồ cô cần cho công việc hôm nay, cô được phép sử dụng một phòng sách ở tầng một.''
Ngơ ngác nhìn hộp giấy vừa bị nhét vào tay, Lý Giai Kỳ phát hiện đó là một chiếc laptop mới giống hệt chiếc cô đã dùng ngày hôm qua.
Ngày hôm qua cô mới đánh bật lũ hacker sau đó khôi phục lại hệ thống thông tin cho Hải Thiên, sửa sang và gia cố lại bảy tầng bảo vệ. Sẵn có cơ hội cô sẽ dùng mấy ngày này xây dựng hệ thống bảo mật hoàn thiện hơn.