Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ cùng nhau ngồi xem ti vi, mấy lần Trầm Thiên Phong muốn thân mật đều bị Lý Giai Kỳ khéo léo từ chối.
''Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ.'' Lương Thủy Nhu từ bên trong đi ra thông báo.
''Mau vào ăn thôi, em đói bụng lắm rồi.''
Buồn bực vì bị Lý Giai Kỳ từ chối thân mật nên Trầm Thiên Phong đứng dậy đi trước không buồn đỡ Lý Giai Kỳ mặc cô chật vật với cái bụng cồng kềnh. Lương Thủy Nhu nhanh nhẹn bước lên đỡ lấy Lý Giai Kỳ, hai người không đi vào phòng bếp mà lùi ra cửa lớn.
Cùng lúc đó, Chu Tử Kiệt dẫn theo một nhóm hộ vệ nhanh chóng chạy vào sau đó bao vây Trầm Thiên Phong. Bị bao vây, Trầm Thiên Phong nheo mắt nhìn Chu Tử Kiệt.
''Muốn phản sao?''
Chu Tử Kiệt không đáp lời mà ra hiệu cho mọi người cùng lên. Nếu thực sự là Trầm Thiên Phong thì ngần ấy người không đủ để anh giãn gân cốt thế nhưng chỉ mới vài chiêu thì Trầm Thiên Phong đã lộ ra sự chật vật.
Lý Giai Kỳ và Lương Thủy Nhu ở bên ngoài quan sát đám đàn ông đánh nhau, thật may là cô đã phát hiện ra kịp thời nếu không khó mà tưởng tượng nổi một kẻ giả mạo sẽ gây ra sóng gió như thế nào.
Dù đã được huấn luyện nghiêm khắc trong một thời gian dài cũng như bắt chước tất cả những động tác, cử chỉ của Trầm Thiên Phong thế nhưng “Trầm Thiên Phong” giả mại này lại dễ dàng bị Lý Giai Kỳ phát hiện ra. Chu Tử Kiệt và quản gia Lưu sống cùng Trầm Thiên Phong lâu như vậy còn không phát hiện ra kẻ giả mạo vậy mà Lý Giai Kỳ lại chỉ cần một động tác của hắn ta đã dâng lên nghi ngờ.
Chu Tử Kiệt theo lời dặn dò của Lý Giai Kỳ điều động một nhóm hộ vệ bí mật rời đi đến biệt thự của Lý Lập Thành bảo vệ sáu bánh bao nhỏ. Chiếc xe chở “Trầm Thiên Phong” giả mạo kia quả nhiên có chứa hai tên đang ẩn nấp bên trong, ngoài ra trên xe còn trang bị rất nhiều thiết bị công nghệ cao. Hộ vệ bất ngờ đánh úp khiến cho hai tên đang ẩn nấp trên xe và tài xế đang khởi động thiết bị liên lạc bị bắt ngay lập tức, ba tên đó liều mạng chống trả nhưng rất nhanh đã bị khống chế hoàn toàn.
Lúc này, trong sảnh lớn, Trầm Thiên Phong giả mạo đã bị bắt giữ.
''Trong miệng hắn có giấu thuốc độc.''
Mắt thấy tên giả mạo đang định cắn răng, Lý Giai Kỳ lớn tiếng nhắc nhở. Chu Tử Kiệt nhanh tay bóp chặt hàm của tên giả mạo khiến hắn không thể cắn vào thuốc độc đã chuẩn bị sẵn.
Đề phòng hắn nhân cơ hội tự sát, Chu Tử Kiệt dứt khoát đánh một cái cho hắn bất tỉnh sau đó sai người lấy thuốc độc trong miệng tên giả mạo ra.
''Phu nhân, xử lý bọn chúng thế nào ạ?''
Lý Giai Kỳ lạnh lùng quét mắt nhìn tên giả mạo đang nằm bất tỉnh. Phải nói rằng khuôn mặt của hắn ta không khác Trầm Thiên Phong một chút nào, ngay cả vóc dáng cũng là giống nhau như đúc. Ngay cả thói quen, biểu cảm khuôn mặt hẳn là cũng đã mất rất nhiều thời gian tập luyện nếu không ngay cả quản gia Lưu và Chu Tử Kiệt cũng bị qua mặt.
''Nhốt hắn lại, trông trừng thật kỹ cho tôi. Không được để hắn chết nhưng cũng không thể để hắn sống thoải mái, trước tiên hãy hủy khuôn mặt của hắn ta đi. Loại người này không xứng mang khuôn mặt của anh ấy. Số thiết bị trên chiếc xe kia cho người sắp xếp đến phòng thông tin, tôi sẽ xem qua một chút.''
Kể từ khi cùng với Trầm Thiên Phong giả mạo đi vào phòng khách thì Lý Giai Kỳ đã cảm nhận được bụng mình nhói lên từng cơn nhưng vẫn cố chịu đựng để có thể bắt được hắn ta, hiện tại bụng của cô càng ngày càng xuất hiện những cơn đau gần nhau hơn. Mặt của Lý Giai Kỳ tái nhợt, hai tay ôm lấy bụng.
''Giai Kỳ, cậu sao vậy?'' Lương Thủy Nhu lập tức phát hiện ra trạng thái của Lý Giai Kỳ không tốt vội vàng đỡ lấy cô.
''Bụng mình xuất hiện cơn gò, mau chóng gọi Giáo sư Robert.''
Thai nhi mới được hơn năm tháng, theo lý thuyết thì sẽ không thể xuất hiện cơn gò sớm như vậy nhưng cũng có một vì trường hợp vì xuất hiện cơn gò sớm dẫn đến tình trạng sinh non hơn nữa Lý Giai Kỳ còn là mang đa thai nên mọi người không dám chủ quan vội vàng di chuyển cô đến phòng bệnh trong Hải Thiên Đế Cung.
Tử cung xuất hiện cơn gò sớm kèm theo đau bụng có chu kỳ theo từng cơn hoàn toàn là dấu hiệu sinh sớm. Lý Giai Kỳ nằm trên giường bệnh, vây xung quanh là một nhóm các Giáo sư, bác sĩ và y tá tích cực cấp cứu.
Thật may là cấp cứu kịp thời và tiêm giảm co tử cung nên dấu hiệu gò tử cung sớm đã không còn tuy nhiên Lý Giai Kỳ vẫn bị ra máu nên Giáo sư Robert yêu cầu cô phải nằm dưỡng thai trên giường bệnh phòng ngừa một lần nữa xuất hiện dấu hiệu sinh non. Thai của Lý Giai Kỳ mới chỉ được 24 tuần tuổi, các chức năng của em bé còn chưa hoàn thiện hoàn toàn nếu sinh sớm sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm và biến chứng vì thế bằng mọi cách phải giữ cho em bé khoẻ mạnh lớn lên trong bụng mẹ.
Lý Giai Kỳ cũng không dám không nghe lời bác sĩ nữa, Trầm Thiên Phong đã hứa với cô sẽ trở về ở bên cạnh lúc cô sinh con, cô nhất định phải giữ cho bọn trẻ khoẻ mạnh trong bụng chờ anh chờ trở về. Bây giờ còn chưa có tin tức gì của anh, bốn bé con cũng còn rất nhỏ tuyệt đối không thể ra đời vào lúc này.
Năm ngày sau, tình trạng của Lý Giai Kỳ đã ổn định hơn rất nhiều, không còn dấu hiệu doạ sinh non và các em bé đều rất khoẻ mạnh tuy nhiên Lý Giai Kỳ vẫn phải nằm trên giường hạn chế đi lại, sinh hoạt của cô bây giờ đều là ở trên chiếc giường lớn.
Công tác an ninh trong Hải Thiên Đế Cung kể từ sau khi xuất hiện Trầm Thiên Phong giả đã được thắt chặt hơn rất nhiều. Sáu bánh bao nhỏ cũng được đón về và tạm thời nghỉ học để đảm bảo an toàn.
Tin tức về Trầm Thiên Phong vẫn hoàn toàn vô vọng, nghe nói các lực lượng tham gia tìm kiếm cũng đã rút lui hơn phân nửa, bây giờ chỉ còn thế lực của Phi Hổ, Andrew và cha của Aurelia cũng như Yamaguchi là còn kiên trì tìm kiếm.
''Phu nhân, Âu Dương tiên sinh trở về.'' Quản gia Lưu mặt mày kích động chạy vào báo tin.
Lý Giai Kỳ đang cùng chơi xếp lego với sáu bánh bao nhỏ ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn ông.
''Các con mang lego về phòng chơi đi, mẹ có chuyện phải nói với ông Lưu một chút.''
''Vâng ạ.''
Sáu bánh bao nhỏ ngoan ngoãn thu dọn các mảnh ghép lego mang trở về phòng của mình. Chờ cho bọn trẻ đi hẳn Lý Giai Kỳ mới lên tiếng.
''Không phải anh ấy đang tìm kiếm anh Phong sao? Tại sao lại trở về vào lúc này?''
''Để tôi đưa phu nhân đến đó xem, thấy rồi cô sẽ rõ.''
''Nhưng bác sĩ chưa cho phép tôi ra ngoài.''
''Không sao đâu, tôi đã mang cả bác sĩ vào đây rồi.''
Quản gia Lưu dứt lời rồi dùng bộ đàm liên lạc với bác sĩ đang chờ bên ngoài, lát sau liền có bác sĩ mang theo xe lăn tiến vào rồi đỡ Lý Giai Kỳ ngồi lên xe đẩy cô ra ngoài. Đoàn người không đi đến phòng khách mà di chuyển sang dãy nhà bên cạnh nơi có phòng điều khiển và bệnh viện mini.
Trước cửa phòng phẫu thuật, Âu Dương Hào Kiện cả người mệt mỏi đang ngồi chờ bên ngoài. Anh gầy đi không ít so với lần trước gặp mặt Lý Giai Kỳ, râu ria cũng mọc ra rất nhiều và dài thoạt nhìn là biết đã lâu anh không được nghỉ ngơi tử tế.
''Giai Kỳ, cô đến rồi.''
Âu Dương Hào Kiện là người phát hiện ra Lý Giai Kỳ trước, đôi mắt của anh vẫn còn hằn lên từng vệt tơ máu.
''Có tin tức của họ rồi sao?''
Bác sĩ đã dặn dò Lý Giai Kỳ phải giữ tâm trạng thoải mái nhưng gặp chuyện như vậy muốn không suy nghĩ cũng không được, Lý Giai Kỳ chỉ có thể khắc chế bản thân không xúc động quá mạnh mà thôi. Dù lời cô nói ra với một giọng điệu vô cùng bình tĩnh nhưng chỉ có cô mới biết bản thân lo lắng và sợ hãi như thế nào, cô sợ lời tiếp theo của Âu Dương Hào Kiện là một đáp án mà không ai mong muốn. Trống ngực đánh thình thịch, hai tay bất giác siết chặt lại đến mức móng tay ghim vào lòng bàn tay cũng không cảm nhận được đau đớn.
Âu Dương Hào Kiện gật đầu: ''Họ đang ở bên trong xử lý vết thương.''
Thật sự là một tin tức chấn động, nó thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn cả cái tin tức xấu nhất mà mọi người nghĩ đến. Gần một tháng không có tin tức gì, chỉ mới vài ngày trước thôi còn có kẻ giả mạo anh muốn trà trộn vào trong Hải Thiên Đế Cung vậy mà bây giờ lại nghe được anh đang ở bên trong xử lý vết thương, hạnh phúc này đến quá bất ngờ rồi.
''Họ.... họ còn sống?''
''Chỉ là bị thương không nhẹ.''
So với việc mất mạng thì bị thương đã được xem là may mắn rồi, giữ được mạng mới là quan trọng nhất. Bị thương còn có thể điều trị, thời gian dù có dài cũng vẫn tốt hơn là không còn sống. Chỉ cần còn sống thì những đau đớn phải chịu đựng ngày hôm nay sẽ nhất định có ngày đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần.
''Trở về là tốt. Anh cũng mau chóng nghỉ ngơi đi.''
''Chờ bọn họ ra ngoài rồi lại nói.''
Không khí im lặng lại bao trùm, Lý Giai Kỳ tuy ngồi trên xe lăn nhưng chốc chốc lại liếc về phía cửa phòng cấp cứu. Có quá nhiều điều muốn hỏi nhưng cô biết bây giờ không phải lúc để hỏi, chờ bọn họ hoàn toàn khoẻ mạnh thì thiếu gì thời gian để hỏi.
''Tôi đã nghe nói về kẻ giả mạo đó, ngay cả quản gia Lưu và Chu Tử Kiệt còn không nhận ra vậy mà cô lại có thể nhìn ra được.''
Lý Giai Kỳ vẫn nhìn về phía cửa phòng cấp cứu: ''Có thể xem như trực giác của phụ nữ đi, mặc dù khuôn mặt, cử chỉ hành động đều rất giống với anh ấy nhưng dù có giống đến đâu đi nữa thì vẫn không phải là anh ấy.''
''Tôi nghe thì cũng không hiểu lắm nhưng lão đại nghe được khẳng định sẽ rất vui vẻ.''
''Nhất định như vậy, nếu như ngay cả chồng mình còn nhận không ra thì tôi mới không xứng làm vợ của anh ấy.''
Hai người lại bảo trì trầm mặc, cả hai cùng mong ngóng nhìn vào cánh cửa vẫn luôn đóng chặt phía trước. Dạo qua một vòng nguy hiểm, cuối cùng ba người lại lần nữa quay trở lại bên cạnh người thân yêu của mình.