Tài xế lái xe rất nhanh, chẳng mấy chốc lại đến khu A, Vu Tình đưa tiền cho người tài xế, sau đó dìu anh lên phòng của mình. Vu Tình học đại học, đã tách ra ở riêng một năm trời, căn phòng này là ba mẹ mua cho cô.
Đường Diệc Thành ngã trên chiếc giường lớn, cả người cực kì mệt mỏi, sức lực không còn dù chỉ một ít, đụng phải chiếc giường êm ái liền chẳng muốn suy nghĩ thêm, chỉ muốn ngủ một giấc. Trái ngược với anh, Vu Tình chật vật hơn nhiều, người cô ta đã ướt đầm mồ hôi, hiện tại rất muốn cởi bỏ bộ đồ bó trên người xuống.
"Nước" anh kêu khẽ một tiếng, cổ họng anh đắng ngắt, Vu Tình xoa đôi vai mỏi nhừ của mình, không nghe được tiếng kêu của anh.
"Nước..." anh lặp lại một lần nữa, Vu Tình lần này nghe được, vội vàng lấy nước cho anh, Đường Diệc Thành nằm mơ màng, anh nhớ đến Trình Tranh. Trước đây anh có những buổi tiệc xã giao, không tránh khỏi uống rượu, uống không nhiều nhưng vẫn có cảm giác ngà ngà, bứt rứt trong người, Trình Tranh luôn là người rót nước cho anh, chăm sóc anh cả đêm, Đường Diệc Thành nghĩ tới cô một chút, gương mặt liền hòa hoãn đi rất nhiều.
"Tranh Tranh.. Anh khát nước " Vu Tình chợt khựng lại, nước trong ly sóng sánh, ngay cả lúc ngủ anh còn gọi tên cô ta, Đường Diệc Thành rốt cuộc anh xem em là cái dạng gì? Gương mặt cô hiện lên một tia lạnh lẽo, cắn nhẹ vào đôi môi một cái, liền uống hết ly nước trong tay.
Vu Tình cuối xuống chạm môi anh, Đường Diệc Thành cảm thấy có luồng nước mát, nên cực lực nuốt vào, giọt nước cuối cùng vừa rơi xuống, Vu Tình cho chiếc lưỡi nhỏ của mình tiến vào miệng anh, Đường Diệc Thành say mèm không biết đối phương là ai, lờ mờ mở mắt dậy, anh vô thức gọi tên.
"Tranh Tranh...." giọng nói dịu dàng như vậy Vu Tình chưa nghe anh nói qua bao giờ, trong lòng nổi lên sự ganh tỵ khó nói.
Không đợi Vu Tình phản ứng, anh liền lật cô lại, rất nhiều nụ hôn rơi xuống, Vu Tình còn nghĩ mình đang mơ, Đường Diệc Thành hôn rất táo bạo, răng môi quấn quít làm cô ray rứt khó chịu không thôi, Vu Tình vươn tay cởi nút áo anh, thân thể rạo rực sắp không chịu nổi nữa, khi cô đang tận hưởng những cái hôn của anh, thì anh chợt dừng lại một bàn tay to lớn áp lên mặt cô, giọng anh thâm tình cất lên.
"Tranh Tranh, anh yêu em " trạng thái phấn khởi vừa rồi như trở về âm độ, nhiệt độ trong phòng xuống cực kì thấp, cảm giác nóng bỏng vừa rồi tan đi rất nhanh, nhưng Vu Tình lại cảm thấy được hơn bao giờ hết Đường Diệc Thành là một người đàn ông cực kì ôn nhu, hai tiếng " Tranh Tranh " kia là một đòn rất mạnh, Vu Tình chính là từ trên cao rơi xuống vục thẳm, tâm cũng nguội lạnh.
Đường Diệc Thành nói xong câu đó liền gục xuống người cô, anh thực sự rất nặng, đè lên người cô làm cô không thở nổi, cô phải đẩy anh ra, lúc này anh đã ngủ hoàn toàn, nhưng miệng vẫn còn lẩm bẩm.
"Tranh Tranh, đừng đi "
Trình Tranh trở về nhà, căn nhà to lớn không có ánh sáng, cô bỏ lại Trần Hữu Bằng, bỏ lại một bữa tiệc quan trọng, cô cứu lấy tâm trạng bất an của chính mình, cô sợ mình lại để mất gì đó, nhất là mất anh.
"Diệc Thành " Trình Tranh mở cửa, quên cả bật đèn, chân mang giày cao gót lâu mà đỏ lên, sưng tấy, đau nhức, nhưng cô không quan tâm lắm, khi không thấy anh, cô lo lắng đến mức phát điên lên.
"Đường Diệc Thành!" cô gằng giọng, hét lớn, căn nhà to lớn vọng lại giọng của cô, nhưng không có tiếng của anh, Trình Tranh rơi vào hoảng loạn. Chợt, có ánh sáng mờ mờ ngoài sân thu hút cô, Trình Tranh bước đến, cảnh tượng trước mắt làm cô muốn khóc. Một bàn ăn hai người, nến trên bàn cháy hết, xung quanh là mấy bóng đèn quấn trên cây, không gian mờ ảo đẹp lung linh như vậy, nhưng cô lại thấy trong lòng cực kì chua xót.
Cô bước đến gần hơn, trên bàn là một tấm ảnh nhỏ, chính là hình cưới của cô và anh. Trình Tranh mặc chiếc váy cưới màu trắng trễ vai, đáy mắt là một tia hạnh phúc, chú rể là Đường Diệc Thành, đứng cạnh cô, tay anh đặt lên eo cô, gương mặt lạnh lùng nhưng nhìn vẫn có tia ấm áp, góc trái bên dưới tấm hình có ghi ngày tháng của bức ảnh, Trình Tranh thoáng giật mình, gương mặt xanh đến cực độ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Thì ra, hôm nay là kỉ niệm ngày cưới.
Thì ra, lúc nãy Đường Diệc Thành lại dùng ngữ điệu lạnh lẽo với cô vì lí do này.
Thì ra, cô lại quên mất ngày kỉ niệm.
Có phải cô rất đáng chết không?
Trình Tranh ngồi trên ghế, gương mặt cực kì vô vọng. Cô vội lôi chiếc điện thoại ra, bàn tay run rẩy, không bấm nổi số, đến nỗi điện thoại rơi xuống đất vài lần, cô mới bấm được trọn vẹn số của anh.
Nhưng là, điện thoại không thể kết nối được. Trình Tranh chưa bao giờ hoảng loạn như vậy, cô có cảm giác mình vừa bị hụt chân rơi vào một bãi bùn, vùng vẫy cỡ nào cũng không thể trồi lên. Lần đầu tiên, cô cảm thấy bất lực, cảm thấy không có tương lai, trước mắt không có con đường nào, hoàn toàn mù mịt.
"Tiểu ... Tranh?"
"Khương Tuấn! Diệc Thành có đến gặp anh không?" Điện thoại một lần nữa tắt nguồn, cô không nghĩ nhiều liền lái xe đến nhà Khương Tuấn. Khương Tuấn là cái phao cuối cùng của cô, anh đón tiếp cô bằng bộ dạng ngái ngủ, quả thực anh đang ngủ, khi không lại có kẻ bấm chuông, đập cửa, anh thiếu chút nữa đã mắng người đó rồi, lại không nghĩ đối diện là Trình Tranh, gương mặt dịu dàng đi không ít.
"Không có " anh ngơ ngác trả lời cô, câu nói vừa dứt anh thấy mặt cô xuống sắc hẳn, thiếu chút nữa anh có thể thấy cô ngất xỉu .
"Cảm ơn...anh " câu nói cảm ơn đơn giản nhất, cô cũng thấy thật khó để mở miệng. Trình Tranh xoay bước, dưới chân truyền đến một trận đau nhức làm cô hụt một bước, Khương Tuấn phản ứng nhanh, liền kéo cô lại, cô lại không có cảm giác gì, chỉ thấy trước mắt tối đen, phía trước không còn đường nữa rồi, Diệc Thành, anh ở đâu. Về nhà đi, được không?
"Tiểu Tranh, em không sao chứ?" Khương Tuấn kéo cánh tay cô, mắt nhìn thấy chân cô sưng lên, cảm giác khó chịu liền dâng lên "Anh đưa em đi bệnh viện "
Trình Tranh lắc nhẹ đầu, cô thật sự không thấy đau "Em không sao" nói rồi, cô đẩy nhẹ tay anh "Em về đây "
"Tiểu Tranh, chân em chảy máu rồi" Khương Tuấn nhíu mày không vui nói. Cô nghe Khương Tuấn nói liền đưa mắt xuống nhìn chân mình, thật sự đã chảy máu. Kì thật, cô rất ít mang cao gót, chỉ khi đến công ty cô mới mang, nhưng vừa vào đến văn phòng cô liền tháo giày ra, để chân không, cô còn đặc biệt chuẩn bị một đôi dép đi trong nhà để đi lại trong văn phòng, nhưng hôm nay lại mang lâu như vậy, lại chạy tới chạy lui, chân cô thật sự đã mất cảm giác rồi. Trình Tranh lại muốn nói gì đó, nhưng cô bị vẻ mặt của Khương Tuấn dọa làm cô sợ hãi, vẫn là ngoan ngoãn để anh đưa đến bệnh viện.
"Tôi chưa thấy ai đi cao gót đến nổi này " bác sĩ vừa dán bông băng lên miệng vết thương đã được xử lí vừa nói, giọng nói không lớn nhưng làm cô thấy xấu hổ, Khương Tuấn một bên tối tăm mặt mũi "Tạm thời chỉ có thể mang dép thôi " bác sĩ lại nói, mặc đồ công sở lại mang dép thật sự cô không dám nghĩ tới nhưng cũng không nói ra suy nghĩ trong lòng.
Khương Tuấn lái xe về lại nhà của anh. Anh không muốn nhưng cô lại muốn, dù sao cũng là cô đến tìm anh ,lại nhờ anh giúp đỡ, cô không thể để anh đưa cô về nữa.
"Trừ lúc tắm, em cố gắng đừng đụng vào nước " Khương Tuấn xuống xe, nhưng vẫn đứng lại thuyết giáo cô.
"Em biết rồi, anh nói nãy giờ đã được 10 lần rồi " cô cười nói, bệnh viện chỉ cách nhà 15 phút đi xe, anh quả thực nói đủ 10 lần, Khương Tuấn không nói gì chỉ gãi đầu. Trình Tranh định đóng cửa sổ, anh lại cất lời.
"Cậu ta tìm anh, anh sẽ báo với em , đừng lo lắng " Giọng anh dịu dàng truyền vào tai cô, cô giương mắt nhìn anh, trong lòng truyền đến cảm giác khó nói.
"Cảm ơn anh, Khương Tuấn " cô cười, nụ cười xinh đẹp động lòng người.
Trình Tranh rời đi, Khương Tuấn vẫn đứng đó, mãi khi xe cô khuất bóng anh mới vào nhà. Anh đối với cô không phải tình cảm nam nữ, anh chỉ đơn giản xem cô như em gái, rất muốn bảo vệ cô, thấy cô khóc liền rất muốn tìm kẻ làm cô khóc, anh muốn Trình Tranh của anh luôn là một cô gái vui vẻ, sống thật hạnh phúc.
Cô về nhà, cả căn nhà vẫn chìm trong bóng tối, cô đã mong rằng, khi cô trở về anh sẽ ở nhà đợi cô, nhưng càng mong ước bao nhiêu đối diện với sự thật lại thất vọng bấy nhiêu. Đường Diệc Thành vẫn chưa về, cô phải đối mặt với sự thật này, trong lòng có cảm giác chua xót, nước mắt cứ vậy mà chảy dài, cô hối hận rồi, cô thật sự hối hận rồi.