Về đến nhà, anh liền sai đầu bếp nấu những món ngon nhất của các nhà hàng 5 sao và mang lên cho cô ăn vì anh nghĩ là từ sáng đến giờ cô chưa ăn gì cả.
Vừa nhìn thấy các món ăn được bày biện trên bàn, cô liền cầm đũa lên và ăn một cách ngon lành vì đúng là sáng đến giờ cô chưa có gì để lót đầy cái bụng trống rỗng của mình.
" Thức ăn ngon lắm hả?" nhìn thấy cô ăn ngon lành, anh chống cằm hỏi
" Tất nhiên là ngon rồi, tôi là kén ăn mà còn thấy ngon nữa đó, đầu bếp nhà anh đúng là số một" má cô phồng lên vì chứa quá nhiều thức ăn trong đó và nói
Nhìn thấy bộ dạng dễ thương này của cô, anh đỏ mặt phì cười hỏi:
"Ngon hơn tôi không?"
" Không, anh ngon hơn nhiều" nói xong, cô mới biết là mình vừa bị cái tên vô liêm sỉ này lừa liền liếc mắt xem hắn ta có phản ứng gì không
Loading...
" Vậy...tối nay cô có muốn tôi gợi lại cảm giác đó không?"
" Hahaa, thôi không cần đâu, anh ngon hơn đồ ăn nhưng tôi thích ăn đồ ăn hơn anh, thông cảm" cô xua tay
Nghe cô nói vậy, mặt anh đen kịt lại. Trần Phong liền đập tay xuống bàn, tức giận nói:
" Tôi còn không ngon bằng đồ ăn này sao? Đầu bếp đâu, ai cho mấy người nấu đồ ăn ngon như vậy hả?"
" Dạ...dạ chúng tôi xin lỗi ông chủ, lần sau chúng tôi sẽ nấu dở hơn ạ" đám người đầu bếp ấp a ấp úng trả xin lỗi anh
" Anh thiệt luôn á, bá đạo vừa thôi, người gì đầu mà kì cục”
" Tôi phải là thứ ngon nhất trong mắt cô, không cái gì được ngon hơn, cô ghiền mấy món ăn này rồi đúng không? Đám người đầu bếp kia, các người bị sa thải" anh chỉ tay vào đám người đang run sợ kia, giận dữ nói
" Anh có kì cục quá không vậy? Người ta nấu đồ ăn ngon thì có cái gì sa thải người ta?"
" Tôi không muốn"
" Tôi không sống nổi với anh nữa đâu, ngày mai tôi sẽ đi, cảm ơn đã cho tôi ở nhờ hôm nay. Còn về mấy người đầu bếp kia, nếu anh đuổi, tôi sẽ thuê." nói xong cô tức giận đi lên lầu
" Cô...." thấy cô bỏ đi lên lầu như vậy, anh thấy mình có chút hối hận, vì sự nóng giận tức thời của mình mà anh đã gây mất thiện cảm với cô.
" Cô đi lên chỉ cô ấy phòng đi" anh chỉ tay vào một người hầu nữ ra hiệu rằng cô ấy lên chỉ Nhã Thanh vào phòng của mình
" Vâng, thưa cậu chủ" nói rồi cô ấy đi lên lầu để đưa Nhã Thanh về phòng
Ngồi suy nghĩ một lúc thì anh bỏ ra công ty để giải quyết công việc, vì cô mà anh đã hoãn hết tất cả cuộc họp sáng nay để ở nhà với cô, vây mà cô lại giận dữ với anh như vậy, thật là tức quá mà!!!!
Vào công ty, ai ai nhìn anh cũng phải sợ vì người Hách Trần Phong bây giờ tỏa ra mọt luồn sát kbi có thể giết chết người ta. Các cổ đông trong phòng họp ngồi câm như hến, không ai dám hó hé lời nào cả nửa tiếng đồng hồ.
" Thưa...thưa chủ tịch, chúng...chúng ta bắt đầu cuộc hopk được chưa ạ? Nãy giờ ngài ngồi yên cũng lâu rồi đấy ạ" trợ lý ghé sát tai anh hỏi nhỏ
" Bắt đầu đi" anh chắp tay lại để lên bàn vào nhìn hết tất cả mấy người có mặt trong cuộc họp hôm nay
Các cổ đông bắt đầu trình bày các tiến triển của công việc và anh thì chỉ ngồi đđonghe và phán xét. Bình thường khi mọi người trình bày về một vấn đề gì thì anh đều đưa ra ý kiến phán xét và bắt mọi người sửa lại, hôm nay anh chỉ ngồi nghe và nghe, chẳng hề đưa ra một ý kiến hay quyết định gì khiến cả đám người bọn họ hoang mang tột độ. Họ không rét mà run vì sợ hôm nay sẽ là ngày tận thế của họ mất.
" Chủ tịch ơi, mọi người trình bày xong hết rồi, ngài có ý kiến gì không ạ?" trợ lý lay lay tay anh và nói nhỏ
Lúc này anh mới chợt bừng tỉnh, nãy giờ anh chỉ lo nghĩ làm sao để Nhã Thanh có thiện cảm với mình mà quên mất rằng mình đang trong cuộc họp cổ đông và nãy giờ anh cũng chẳng nghe được bọn họ trình bày gì cả, mà bây giờ bắt mọi gười nói lại thì còn ai coi mình ra gì nữa nên anh buộc miệng nói đại:
" Mọi người làm tốt lắm, cứ tiến triển theo kế hoạch, tan họp" nỏi ồi anh đi ra khỏi phòng họp trước ánh mắt ngơ ngác của bao nhiêu người khác
" Hôn nay sếp bị gì vậy ta, có phải chúng ta sắp bị đuổi không vậy?" một người trong phòng họp lên tiếng hỏi
" Chắc không có đâu, sếp nói chúng ta làm tốt mà" một người khác trả lời
" E hèm, mấy người đi làm việc đi, để sếp la bây giờ đó " một người khác nữa hối thúc mọi người đi làm việc chứ anh mà nổi điên lên thì mệt
" Đúng đó, đi thôi"
Rồi cả đám người đó tản ra, người nào thì đi làm việc của người đó.
***************************************************