Edit: susublue
Đột nhiên Tô Cẩm không khống chế được nhếch khóe miệng lên, thốt ra,“Được, anh bắt tôi trở về để báo cáo kết quả công tác đi!”
Lãnh Mặc Phàm ở phía sau vươn tay kéo cô lại bên cạnh, gầm nhẹ nói, “Em nói bậy bạ gì đó?”
Tô Cẩm ngẩng đầu, nhìn gương mặt nóng vội gần mình, đầu óc cô trống rỗng, lý trí cô bắt đầu biến mất, nếu ngay từ đầu cô dùng tình cảm để thoát thân, đó là bởi vì cô biết Lục Thiểu Đình nhất định sẽ bỏ qua cho mình, mà hiện tại đột nhiên cô thay đổi chủ ý, chính là không muốn người đàn ông này đau khổ như thế thôi.
“Rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì? Em điên rồi sao?” Lãnh Mặc Phàm càng không khống chế được, bên trong hai mắt thâm thúy còn có sự đố kị và lửa giận, cô lại anh ta mà tình nguyện tự thú? Cô có đặt anh vào mắt hay không?
Tô Cẩm chết lặng gục đầu xuống, không nói gì.
Lục Thiểu Đình cũng không nói chuyện, nhưng hình như sự đau khổ ở đáy mắt anh giảm bớt một ít, giống như đã có được quyết định.
Lãnh Mặc Phàm sắp điên rồi, anh thật sự chịu không được không khí im lặng này, Tô Cẩm là người phụ nữ của anh? Vì sao hiện tại hai người lại như tình nhân tranh cãi ầm ĩ, diễn-đàn""lle//quýdoon mà anh lại nhảy nhót như một thằng hề thế này chứ? Đây là chuyện lòng tự trọng của anh tuyệt đối không cho phép xảy ra, anh cầm một tay của Tô Cẩm che chở cô ở phía sau, nói với Lục Thiểu Đình,“Nếu anh cần một người để báo cáo kết quả công tác, thì bắt tôi đi! Tôi sẽ gánh vác tất cả.”
Tô Cẩm tỉnh lại từ trong mộng, cô đẩy Lãnh Mặc Phàm ra, giọng điệu buồn bực nói, “Không nói lời nào không có ai nói anh câm điếc, anh không cần nói bậy nói bạ.”
Lãnh Mặc Phàm cũng không nhìn Tô Cẩm, mà nhìn hùng hổ chăm chú vào Lục Thiểu Đình vẫn đang im lặng, trong ánh mắt đầy vẻ kiên định.
Khóe miệng Lục Thiểu Đình đột nhiên nhếch lên,“Từ khi nào mà Lãnh tổng lại nôn nóng muốn trở thành phạm nhân như vậy?”
“Không phải tâm trạng của tôi làm anh cảm động lây chứ?” Lãnh Mặc Phàm lạnh lùng đáp lễ một tiếng.
Đôi mắt Lục Thiểu Đình thâm sâu hơn một ít, thản nhiên nói,“Hai người đi đi!”
“Anh chắc chứ?” Lãnh Mặc Phàm hoài nghi nhìn anh, hình như Lục Thiểu Đình không giống một người xử trí theo cảm tính, ít nhất phong độ chính nghĩa trong mắt anh, làm cho anh hoài nghi.
Lục Thiểu Đình gật đầu,“Hai người có thời gian một đêm để thoát thân, nếu ngày mai còn xuất hiện trước mặt tôi, đến lúc đó tôi sẽ không thủ hạ lưu tình.”
Lãnh Mặc Phàm nhếch khóe miệng,“Hy vọng anh nói được làm được.”
Lục Thiểu Đình quay đầu nhìn về phía Tô Cẩm, cuối cùng liếc mắt một cái, giống như một cách tạm biệt, bóng lưng anh chậm rãi đi vào rừng cây, Lục Thiểu Đình biết lúc này, anh phải đưa ra một lựa chọn, theo cách thức của anh, không có lảng tránh, không có lùi bước, anh là cảnh sát, cô là tội phạm, thân phận và địa vị của cả hai không thể thay đổi.
Tô Cẩm nhìn Lục Thiểu Đình rời đi, rốt cục thân thể cũng an tĩnh lại, cô nhẹ nhàng tựa vào trong lòng Lãnh Mặc Phàm, ngẩng đầu, lại chạm phải một ánh mắt tức giận muốn giết người, cô đón nhận không chút sợ hãi, nhếch môi nở nụ cười,“Muốn mắng cứ mắng đi! Anh nghẹn không khó chịu sao?”
Lãnh Mặc Phàm si mê nhìn nụ cười này, anh xác định đêm nay bọn họ có một hoàn cảnh cực kỳ an toàn, cho nên, sau đó, anh có chuyện quan trọng hơn cần hoàn thành, anh nâng môi cô lên, môi mỏng nhanh chóng chạm vào, mút thật mạnh vào đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, Tô Cẩm nâng tay lên, giữ mặt anh, làm nụ hôn càng sâu hơn, đảo mỗi một góc trong khoang miệng, sau đó, lộn xộn với anh.
Không biết đến khi nào, Tô Cẩm nhẹ nhàng nằm xuống mặt đất trơn nhẵn, tuy rằng tay trái của cô mất sức, giống sắt thép cứng rắn, nhưng cơ thể của anh dần dần mềm mại, không thể nghi ngờ Lãnh Mặc Phàm là một cao thủ tình trường, môi lưỡi của anh mang đến xúc cảm, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không cự tuyệt được, huống chi ở chốn rừng rậm hoang vu này, cảm giác kích thích này càng làm cho người ta phóng túng, Tô Cẩm vội vàng chìm đắm trong động tác của anh, cô cũng muốn vứt hết mọi thứ vừa rồi ra sau đầu, không muốn nghĩ đến nữa.
“Uhm.......” Cơ thể Tô Cẩm nâng lên, mặt đất lạnh như băng tiếp xúc da thịt nóng rực của cô trở nên rất kích thích, càng kích thích càng làm cho cô khẩn cấp muốn dán chặt vào lồng ngực to lớn của anh, cả người nóng lên.
Lãnh Mặc Phàm nóng rực dồn ép người khác, anh chậm rãi hôn hai má của cô, diễn[dànllequysdoon cằm và cổ di chuyển lên xuống, hơi thở cực nóng phả lên da thịt sắp làm cô bị phỏng, sắc mặt nhợt nhạt dưới ánh trăng, gương mặt của Lãnh Mặc Phàm quá anh tuấn và hoàn mỹ, điều này làm cho Tô Cẩm si mê gương mặt quá khêu gợi của anh, còn có cặp mắt chứa đầy vẻ khiêu gợi nữa.
Dưới thác nước trong veo, trên mặt đá to, hai cơ thể hoàn mỹ dây dưa cùng một chỗ, hình thành một hình ảnh đặc sắc ở trong dãy núi thần bí này.
Ở ngoài quốc lộ cách đó hai mươi km, Lục Thiểu Đình tuyên bố cuộc tìm kiếm thất bại, tất cả đoàn xe, phi cơ trực thăng bắt đầu rút lui.
An tĩnh ở trong sơn cốc, rốt cuộc Tô Cẩm không khống chế không được mỏi mệt, vùi trong ngực Lãnh Mặc Phàm ngủ thiếp đi, Lãnh Mặc Phàm cởi áo trên người mình ra đắp lên người cô, lẳng lặng ngủ cùng cô, còn hai tiếng nữa là trời sáng, cô cũng có thể ngủ đủ một giấc.
Bình minh trong núi, không khí tươi mát sạch sẽ, yên tĩnh mà điềm đạm, Lãnh Mặc Phàm ngẩng đầu, nhìn sao trời biến mất phía chân trời, vài đám mây bụi bay tới, anh cảm giác tâm trạng chưa bao giờ có được lúc yên ổn như vậy, tung hoành trên thương trường bao nhiêu năm, từ lúc tiếp nhận lại cơ nghiệp của cha, anh vốn không từng ngừng nghỉ phấn đấu, hăng hái, không biết mệt mỏi, chỉ có thiên tài buôn bán mới có thể, để anh ngồi vững vàng trên ngai vàng đế vương, tất cả những thành tựu này đều là bằng chứng rõ nét cho sự thành công của anh, mà lúc này, anh mới cảm thấy, dừng lại để ở bên cạnh người mình yêu, ngắm nhìn phong cảnh là một việc tốt đẹp cỡ nào.