Mười hai giờ đêm là lúc quán bar náo nhiệt nhất, trên đài đám vũ nữ vặn vẹo vòng eo, bắt đầu nhảy thoát y, dưới đài mọi người la hét ầm ĩ.
Phía cửa lớn lúc này có một người đàn ông cao lớn đi vào, hơn ba mươi tuổi, mặt mũi góc cạnh, tóc ngắn gọn gàng, mặc khá thời gian, sức hấp dẫn tầm trung, hắn xuất hiện lập tức khiến Tô Cẩm chú ý. Cô nhẹ nhàng chớp mắt để ý hắn, chỉ thấy người đàn ông này và những người ở đây giống nhau đều mang theo mục đích săn mồi, tìm một người phụ nữ thích hợp cùng “vượt qua” một đêm nhàm chán.
Hắn tên Kevin, cánh tay đắc lực của tên Bruce chủ mưu vụ cướp lần này, là một trợ thù vô cùng xuất sắc, cho nên Tô Cẩm có lý do tin tưởng sự kiện này hắn có tham dự, đêm nay hắn chính là mục tiêu của cô.
Trong tiếng hét hò ẫm ĩ của các đôi nam nữ cuồng nhiệt, Kevin tìm một chỗ trống ngồi xuống. Đầu tiên hắn nhìn thoáng qua vũ nữ thoát y trên đài, sau đó lướt nhìn xung quanh quầy bar chỗ Tô Cẩm đang ngồi, ánh mắt không hẹn mà gặp. Hắn nháy mắt, hai mắt dâng lên hứng thú, Tô Cẩm hơi nâng cằm về phía hắn, nở nụ cười quyến rũ. Kevin hiển nhiên là một gã có kinh nghiệm, hắn lập tức hiểu được ý trong nụ cười này của Tô Cẩm, tức là có thể tiến hành bước tán tỉnh tiếp theo rồi.
Kevin cầm một ly rượu, đi tới ngồi xuống bên người Tô Cẩm, đưa cho cô: “Mời cô uống một ly.”
Tô Cẩm mỉm cười tiếp nhận: “Hình như vừa rồi tôi không nhìn thấy anh.”
“Tôi vừa đến.” Ánh mắt Kelvin sáng quắc đánh giá cô, sự cuồng nhiệt trong lòng dâng lên mãnh liệt.
Tô Cẩm lập tức cảm thán: “Đi công tác đến đây giải trí, cảm giác rất nhàm chán, thật tẻ nhạt.”
Ánh mắt của Kelvin trượt dọc theo bộ ngực của cô xuống, nhận ra cô gái này có cuộc sống khá tịch mịch. Hắn nhún nhún vai cười nói: “Cô không ngại tán gẫu với tôi chứ.”
“Nơi này thật ồn ào.” Tô Cẩm oán giận.
“Chúng ta có thể tìm một chỗ yên lặng để tâm sự.” Ánh mắt của Kelvin lộ tia vui sướng , hắn thật không ngờ đêm nay thành công như vậy, có thể hấp dẫn được một người đẹp châu Á, lại không phải người đẹp cấp bậc bình thường.
Tô Cẩm lập tức thể hiện sự đói khát trong lòng người phụ nữ, cô tiến gần đến tai hắn nói nhỏ, khàn khàn mà ám muội: “Đêm nay tôi không muốn về khách sạn, tốt nhất anh tìm chỗ nào ở đến sáng mai.”
Ám chỉ rõ ràng như vậy, Kevin dường như không kiềm chế nổi, kích động nói: “Đi tới nhà tôi nhé?”
“Nhà anh có rượu không?”
“Nhiều đến mức cô uống không hết.”
Tô Cẩm lảo đảo đứng dậy, cùng hắn ra khỏi quán bar! Đi tới trước một chiếc xe việt dã, cô kéo cửa ngồi vào, mơ mơ màng màng cười quyến rũ với Kevin. Kevin nhìn vậy tâm can ngứa ngáy khó chịu, hận không thể làm ngay trên xe, ôm cô hôn lấy hôn để. Tô Cẩm từ từ đẩy ra: “Đừng làm ở đây...... một chút hứng khởi cũng không có.”
Kevin đành phải nhịn xuống, đạp chân ga, phóng thẳng về nhà.
20 phút sau, xe tiến vào bãi đỗ xe của một tiểu khu, Tô Cẩm xuống xe quan sát địa hình bốn phía, theo hắn lên lầu, mở cửa, là một căn phòng hơn trăm mét, rất hỗn độn. Kevin vừa vào phòng vừa thu thập, nói với Tô Cẩm phía sau: “Cô cứ ngồi xuống sô pha, tôi sẽ mang rượu ra.”
“Tôi muốn hai chai rượu.” Tô Cẩm cười đi đến sô pha ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau, Kevin tay cầm một chai rượu đỏ, một chai rượu trắng đi ra, hỏi cô: “Thích uống rượu gì?”
Tô Cẩm nhận lấy xem xét tỉ mỉ, ánh mắt Kevin dời xuống ngực cô. Cô gái này quá hoàn mỹ, bất luận dáng người khí chất đều hạng nhất, hắn rất muốn cởi sạch quần áo của cô ra ngay lập tức để thưởng thức hương vị của cô.
Kevin bị dục vọng khống chế khiến hắn mất lý trí nên không phát hiện ánh mắt Tô Cẩm từ lúc cầm chai rượu bắt đầu trở nên hung ác. Ngay khi ánh mắt hắn dừng ở bộ phận trên đùi cô, Tô Cẩm cầm hai chai rượu trong tay đập thẳng vào đầu hắn, phịch một tiếng, Kevin không hề phòng bị ngã lăn trên đất, đầu óc choáng váng hoa mắt không nhìn rõ, chờ khi hắn hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì vừa vặn có mũi súng chĩa vào ngực hắn. Hắn hoảng sợ ngẩng đầu, mỹ nữ trước mặt nào còn chút phong tình ban nãy? Mà thay vào đó là ánh mắt lãnh khốc âm ngoan như ác ma.
“Cô là ai?” Kevin hối hận không kịp, thở hổn hển hỏi.
“Tôi là ai không quan trọng, có nhớ mười ngày trước các người chặn một chiếc tàu contianer không? Lô vũ khí kia đang ở đâu?” Tô Cẩm nheo mắt nguy hiểm.
“Tôi không biết cô đang nói gì, tôi không biết.” Kevin lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết.
Tô Cẩm cong môi cười, đó là nụ cười lạnh biểu thị ý giận dữ, cô cầm mảnh vỡ bình rượu bên tay trái đâm vào ngực hắn, cắn răng hỏi: “Tôi thấy anh có vẻ không muốn nói.”
Miếng thủy tinh vỡ sắc nhọn đâm vào da thịt Kevin, đau đến mức không kêu nổi, trên mặt toát mồ hôi lạnh. Tô Cẩm dùng sức rút miếng vỡ ra, dời xuống bụng dưới của hắn: “Nếu anh không nói, tôi sẽ khiến anh….”
Kevin mặc dù cũng là hán tử cứng rắn, nhưng bên cạnh đó cùng là người yêu mạng sống. Hắn biết người phụ nữ này tuyệt đối không phải phụ nữ bình thường, cảm giác dưới bụng lại truyền đến đau đớn, hắn thở dốc nói: “Tôi nói, tôi nói, nhưng cô phải đáp ứng không giết tôi.”
“Tôi vốn không tính giết anh, tôi chỉ muốn đáp án.” Tô Cẩm cam đoan nói.
Kelvin nhìn cô hoài nghi, nhưng ngoại trừ tin tưởng cô hắn không có biện pháp khác, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Lô vũ khí đặt ở một toa hàng hóa chuyên chở ở bến tàu Tây Hải.”
“Toa hàng đó có dấu hậu gì, anh có nhớ không?” Tô Cẩm trầm giọng hỏi.
“Tôi nhớ rõ rất rõ, ngay đêm đoạt được lô hàng chúng tôi lập tức vận chuyển đến kho hàng ở bến tàu, hơn nữa còn trộn lẫn với vũ khí của chúng tôi để các người không thể tìm ra.” Kevin trả lời chi tiết.
Tô Cẩm thấy hắn dường như không còn gì để nói nữa, đập một phát mạnh lên đầu hắn khiến hắn trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Tô Cẩm đứng dậy, nhìn hắn một cái, đưa tay kéo hắn đến trước một cái ghế rồi tìm dây thừng buộc chặt hắn lại. Cô không cần thiết phải giết người, hiện tại là đêm khuya, tiếng súng sẽ dẫn sự chú ý của người khác, khi xác định hắn ít nhất không thể ra thoát khỏi trong vài ngày, cô mới rời đi.
Về tới quán bar, cô lại lấy xe trở về khách sạn chỗ Lãnh Mặc Phàm.