Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 104: Hành động cứu viện (2)



Edit: susublue

Dưới trời xanh là băng tuyết trải dài, những đỉnh núi tuyết như kim cương đột ngột mọc lên từ mặt đất, tỏa ra màu óng ánh trong suốt dưới ánh mặt trời, đầy vẻ thần bí, mặt đất màu trắng uy nghiêm như nơi ở của thần thánh không ai được xâm phạm.

Trên máy bay, mắt Lục Thiểu Đình nghiêm túc và phức tạp, anh nhìn bản đồ trên máy tính, mặt có chút lo lắng, căn cứ theo tuyến đường hàng không lân cận thì vùng này chỉ thiết lập một sân bay, nhưng sân bay ở ngoài vùng này rất ít người, muốn tìm ra nơi nhốt Tô Cẩm thì rất khó khăn, đối với bọn họ thì thời gian là quý giá nhất, nếu càng kéo dài lâu thì sẽ bị Anna nhìn ra sơ hở, nếu cô ta lại chuyển chỗ nhốt Tô Cẩm thì hành động cứu viện sẽ càng khó khăn.

Ivan im lặng nhìn hình ảnh cách khu vực này trăm mét trên bản đồ, trước khi đi cô đã gọi điện cho Tương Vinh, Tương Vinh cũng rất lo lắng, ra lệnh cho cô nhất định phải cố gắng cứu  Tô Cẩm.

“ Nửa tiếng nữa sẽ tin tức của máy bay, hai vị chuẩn bị sẵn sàng chưa? Ở đây nhiệt độ dưới ba mươi độ, hai người nên chuẩn bị công tác giữ ấm.” Cơ phó đi vào nhắc nhở.

Lục Thiểu Đình và Ivan khoác thêm áo lông, thật sự cảm nhận được nhiệt độ không khí giảm xuống rõ rệt, Ivan hơi lo lắng nói,“Không biết bọn họ sẽ đối xử với sư tỷ thế nào.”

“Điều duy nhất có thể khẳng định là Anna sẽ không để cho cô ấy mất mạng.” Lục Thiểu Đình trả lời, không nhìn máy tính nữa mà nhìn tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ, ngây người, anh hồi tưởng lại những lần vào sinh ra tử với Tô Cẩm, ngẫm lại cũng thật sự buồn cười,

Từ khi mười ba tuổi anh đã được tuyển vào bộ đội đặc chủng, bắt đầu huấn luyện, mỗi ngày anh đều tìm tòi tin tức để nghĩ cách đối kháng với các phần tử đen tối nhất trên thế giới này, mà anh cũng coi công việc này là thần thánh, không ngờ mười lăm năm sau, anh lại liều lĩnh đi cứu một loại người như vậy.

Thật đúng là ý trời trêu người, nếu anh không biết Tô Cẩm, có lẽ bây giờ anh vẫn tiếp tục sứ mệnh cao cả này mà cống hiến cho đất nước, tuyệt đối sẽ không tự nghi ngờ chính mình.

Ivan thấy anh ngây người, cũng không quấy rầy anh, nhưng lòng của cô vẫn có nghi vấn, vì sao một cảnh sát lại toàn tâm toàn ý đi cứu sư tỷ? Chuyện này cần tình cảm sâu đậm đến cỡ nào, mà lại khiến cho anh hành động như vậy? Người cô ghét nhất là cảnh sát, nhưng lại không có cảm giác chán ghét đối với anh, thật là kỳ quái.

Nửa tiếng sau, máy bay an toàn đáp xuống mặt tuyết, đây là sân bay nhà nước, cơ trưởng và cơ phó được hai cảnh sát đưa đi đăng ký giống như du khách tới đây, Lục Thiểu Đình và Ivan được dẫn vào một căn phòng, chỉ chốc lát sau, có hai người đi đến nói với bọn họ, xác nhận là bọn họ thật sự tới đây để du lịch mới thả họ đi.

“Vừa rồi anh có để ý có người ở ngoài nghe lén chúng ta nói chuyện không?” Lúc Ivan đi ra cửa, mới nói những gì cô cảm thấy cho Lục Thiểu Đình.

Lục Thiểu Đình gật đầu, nhỏ giọng dặn dò,“Đừng thể hiện ra ngoài, chúng ta đã bị người khác theo dõi.”

“Đáng chết, Anna lại sắp xếp cả người vào đây.” Ivan cắn răng nói.

“Xem ra sau này nhất cử nhất động của chúng ta đều phải thật cẩn thận, nói không chừng sẽ bị ám sát.” Lục Thiểu Đình bình tĩnh nhắc nhở.

Ngay khi Lục Thiểu Đình và Ivan nói chuyện thì quả nhiên ở một nơi cách bọn họ không xa có một người đàn ông mặc quần áo màu đen nhìn bọn họ rời đi, xoay người đi vào một căn phòng bên cạnh, anh nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại đường dài, địa điểm là nước Mĩ.

Chỉ chốc lát sau, đầu bên kia vang lên một giọng nữ hùng hậu,“Sao vậy?”

“Lão đại, hôm nay có hai du khách đến đây du lịch, một nam một nữ, nhưng tôi hoài nghi bọn họ tới đây có mục đích khác.” Người đàn ông trầm thấp trả lời, giọng đầy bình tĩnh, hoàn toàn không giống người thường.

“Gửi hình chụp bọn họ qua đây, quan sát bọn họ cho kỹ, xem thử bọn họ muốn làm gì.” Giọng cô lạnh lùng ra lệnh.

“Dạ.”

Người đàn ông cắm một đầu dây vào điện thoại di động, gửi ảnh chụp qua bên kia, chỉ chốc lát sau, điện thoại của anh liền vang lên, đầu dây bên kia vang lên một mệnh lệnh bén nhọn,“Giết bọn họ cho tôi, bọn họ tới cứu người.”

“Dạ lão đại.” Mắt người đàn ông đầy vẻ hung ác.

Mà ở sân bay, sau khi Lục Thiểu Đình và Ivan tạm biệt hai vị cơ trưởng thì liền lên một chiếc xe chạy đến một nơi an toàn gần đó.

Người lái xe là một đàn ông trung niên, dọc theo đường đi Lục Thiểu Đình không ngừng hỏi tình hình xung quanh, nghe giọng nói của tài xế có vể như rất quen thuộc với địa hình chung quanh, hai người mới chậm rãi bỏ bớt cảnh giác, lúc này mới yên tâm trao đổi với anh.

“Người trẻ tuổi, hai người cũng thật to gan, còn trẻ như vậy mà dám đến đây du lịch, cần phải cẩn thận đó! Ở đây chỗ nào cũng nguy hiểm!” Người đàn ông trung niên nói tiếng anh được lưu loát.

“Xin hỏi ngoài chỗ an toàn này của anh thì gần đây còn có chỗ nào để ở lại không?”

“Có thì có nhưng đều có vài người thợ săn, tuy rằng ở đây thiếu động vật, nhưng có thể săn được một hai con hồ ly tuyết, da lông cũng rất đáng giá.”

“Kia bọn họ bình thường đều đã định cư ở địa phương nào?”

“Muốn bắt được những con vật nhỏ này thì bình thường đều sẽ đến gần ngọn núi tuyết lớn kia, chèo thuyền đi qua núi băng không người, ai, người trẻ tuổi, tôi khuyên hai người không muốn đi lung tung, tới nơi này cảm thụ phong cảnh là được rồi.”

“Xin hỏi ở đây có mấy chỗ cho thuê thuyền?”

“Hai chỗ, gần chỗ này có một bến tàu, nếu hai người muốn đi đến đó thì tôi đề nghị nên mang theo dụng cụ dẫn đường.”

Lục Thiểu Đình và Ivan liếc mắt nhìn nhau, bến tàu thật sự là một nơi có thể vào điều tra, trò chuyện một chút, đi ra vẫn an toàn, đây là công tác ở Nam cực, nơi đó cũng khá lớn, còn cung cấp chỗ ăn ở cho du khách, là một cửa khẩu minh bạch.

Lục Thiểu Đình và Ivan đóng tiền, được dẫn đến hai căn phòng nghỉ ngơi, với thể lực của bọn họ thì cũng không thấy mệt, bọn họ bỏ ba lô xuống, chuẩn bị đi đến bến tàu kế bên để quan sát tình huống, vừa mới tới cửa, một chiếc xe riêng dừng trước mặt bọn họ, một người đàn ông trung niên đưa đầu ra cười hỏi,“Hai vị muốn đi đâu, ở đây gọi xe không dễ đâu!”

Lục Thiểu Đình híp mắt, nở nụ cười,“Chúng tôi chuẩn bị đến bến tàu kế bên.”

“Trùng hợp quá, tôi cũng đang đi đến bến tàu để đưa hàng hóa, nếu không thì tôi đưa hai người đi!” Người đàn ông cười nhiệt tình.

Ivan quay đầu nói với Lục Thiểu Đình,“Tiếng anh của anh ta thật lưu loát. Rất hiếm gặp.” Cô nói bằng tiếng trung.

Lục Thiểu Đình gật đầu, nhưng lại mỉm cười nói chuyện với cô,“Người này rất khả nghi, nhưng chúng ta tương kế tựu kế, trên đường cẩn thận một chút là được.”

Quả nhiên, khi bọn họ nói chuyện, mắt người đàn ông chuyển động quan sát mặt bọn họ, hình như muốn đoán thử xem bọn họ đang nói cái gì, nhưng thật bất đắc dĩ, anh không hiểu tiếng trung, vốn dĩ nghe không hiểu, diendafleele33quyssdon hơn nữa thấy bộ dáng hai người nói chuyện khá vui vẻ nên anh cũng không hoài nghi, điều này khiến cho anh yên tâm hơn.

“Vậy cám ơn anh, chúng ta cũng đang không tìm được xe, đợi đến nơi chúng tôi sẽ đưa tiền cho anh.” Ivan cúi lưng, cười tủm tỉm nói.

Người lái xe vui mừng ra mặt, vui vẻ vì có thể kiếm thêm lộ phí, bọn họ lên xe, xe chạy như điên trong tuyết, trên đường, Lục Thiểu Đình và Ivan dùng tiếng trung nói chuyện với nhau, nhìn như rất nhàn nhã, nhưng lại không hề thả lỏng, luôn nhìn chằm chằm tài xế trước mặt.

Khi xe chạy đến biên giới phía Tây, Lục Thiểu Đình lập tức cảm thấy có gì không đúng, vừa rồi rõ ràng người tài xế kia nói là bến tàu ở phía Đông Nam, nhưng người đàn ông này vốn không hề dẫn bọn họ đến bến tàu, anh lập tức nói cho Ivan biết, Ivan và anh nhìn nhau vài giây, nhanh chóng có chủ ý, Ivan quát to một tiếng,“Lái xe dừng lại.”

Người lái xe bị hoảng sợ, nhanh chân thắng gấp lại vội hỏi,“Tiểu thư có chuyện gì sao?”

“Đồng hồ của tôi bị rớt mất rồi, tôi nghĩ là có thể rớt trên xe anh, anh mau tìm cho tôi đi!”

“Tiểu thư, xuống xe rồi tìm!”

“Không được, đó là một chiếc đồng hồ vàng, rất đáng giá.” Ivan gấp đến độ kêu lên, đẩy cửa xe ra xuống xe, lật tới lật lui chỗ ghế ngồi vừa rồi.

Sắc mặt tài xế lại rất trầm tĩnh, anh đẩy cửa xuống xe, chủ động ra sau tìm kiếm, Lục Thiểu Đình và Ivan đứng ở ngoài cửa xe, không đợi tên tài xế kịp phản ứng lại, Lục Thiểu Đình đã chỉ súng vào đầu anh, lạnh lùng nói,“Xuống xe.”

Tài xế hoảng sợ, kinh hoảng nhìn bọn họ,“Hai người có ý gì?”

“Có ý gì sao? Anh vốn không hè đưa bọn tôi đến bến tàu, rốt cuộc anh là ai?” Ivan lạnh giọng quát hỏi, mắt lạnh hẳn đi.

“Đây là đường đến bến tàu! Tôi chỉ là một tài xế.”

Lục Thiểu Đình cười lạnh một tiếng, đột nhiên vươn tay sờ soạng bên hông anh, lấy ra một cây súng ngắn,“ Tài xế đi ra ngoài mà lại mang súng sao?”

“Không...... Không phải, bởi vì ở đây thường xuyên bị cướp bóc, tôi chỉ dùng để phòng thân thôi.” Tài xế giải thích.

Ivan lập tức kéo cửa xe ra cầm lấy điện thoại của anh quan sát, liếc vài cái, cười lạnh nói,“Anh nói thử xem sao trong nhật ký trò chuyện lại lưu giữ số điện thoại từ Washington ủa Mĩ? Hơn nữa lại là ngày hôm qua.”

“Tôi có người thân ở đó.” Người đàn ông vẫn không thừa nhận.

Giọng Lục Thiểu Đình đầy sát khí,“Nói, người phụ nữ châu Á bị mấy người bắt đang ở đâu?”

“Tôi không biết hai người đang nói cái gì.” Người đàn ông phủ nhận, nhưng trong mắt lại rất bình tĩnh, người thường không thể làm như vậy, trừ phi là sát thủ đã được huấn luyện.

Ivan nhíu mày nói,“Xem ra hỏi không được gì rồi, chỗ này không có người, giết anh ta đi!”

Lục Thiểu Đình quả nhiên lên đạn, lúc này trên mặt người đàn ông mới đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt anh xuất hiện một chút do dự, rốt cục thì anh ta cũng thành thật thừa nhận,“Đừng giết tôi, tôi không biết gì cả, ta hôm nay tôi nhận một cuộc điện thoại, có người muốn tôi đưa hai người đến một nơi, tôi chỉ làm theo lời bọn họ thôi.”

“Đưa chúng tôi đến chỗ nào?” Lục Thiểu Đình trầm giọng hỏi.

“Chỗ này chỉ có tôi biết, nếu hai người muốn tìm người, tôi có thể hai người đến chỗ bọn họ, đến lúc đó hai người muốn làm gì thì làm.”

Ivan hừ một tiếng,“Đừng nói lời vô nghĩa với anh ta, anh ta muốn dẫn chúng ta qua đó rồi giết thôi.”

Cô vừa nói xong, người kia đột nhiên đứng dậy muốn đoạt súng trong tay Lục Thiểu Đình, Lục Thiểu Đình có phòng bị, nổ súng vào ngực anh ta không hề lưu tình, người đàn ông lập tức ngã xuống tuyết mà chết.

Ivan nhíu mày nói,“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Xem ra bọn họ nắm rất rõ hành tung của chúng ta, nhất cử nhất động đều lọt vào tầm mắt của bọn họ.”

“Nhóm người này đều là sát thủ Anna sai tới từ Mĩ, cũng không biết ở đây có bao nhiêu người, nhưng chúng ta phải nhanh chóng tra ra nơi Tô Cẩm đang ở, nếu không, tất cả đều sẽ đổ sông đổ biển.” Lục Thiểu Đình vừa nói vừa đẩy mạnh thi thể vào một cái hố, dùng tuyết che lấp đi.

Hai người bọn họ lên xe, quay trở về theo hướng phía Đông Nam, dọc theo đường đi còn hỏi thăm chỗ của bến tàu, nửa tiếng sau, bọn họ đến được một mặt hồ còn chưa bị đóng băng, cực kỳ lạnh lẽo, Lục Thiểu Đình tìm được ông chủ, đàm phán chuyện thuê xe của ông đồng thời cũng hỏi nơi gần nhất có thể thuê thuyền, ông chủ là dân bản xứ nên nói rất nhiều, chỉ chốc lát sau, diễn(dàn*[lle3quys1do0n bọn họ liền hỏi ra được tin tức trước đó không lâu cũng có người đến thuê thuyền, mà tính thời gian thì vừa đúng vào ba ngày trước khi Tô Cẩm biến mất, trực giác cho Lục Thiểu Đình biết rằng đây nhất định là người của Anna.

“Xin hỏi bọn họ thuê thuyền đi về hướng nào? Tôi muốn xem thử có phải bọn họ cũng đến du lịch hay không, nếu có thể thì kết bạn với họ.” Lục Thiểu Đình cười hỏi.

Sắc mặt ông chủ đột nhiên thay đổi một chút, lắc đầu nói,“Tôi thấy bọn họ cũng không phải người thân thiện gì, hai người vẫn không nên kết bạn với bọn họ, cô không biết đám người đó thô lỗ thế nào đâu, lúc thuê thuyền còn kéo tôi vào một căn phòng tối, tôi còn chưa nhìn thấy được gì thì bọn họ đã ném một cọc tiền trước mặt, chờ khi tôi mở cửa ra ngoài thì bọn họ đã lấy thuyền đi rồi.”

Lời nói của ông chủ càng xác nhận thân phận của đám người này, Lục Thiểu Đình lại hỏi địa hình quanh mặt hồ này, ông thấy hai người trẻ tuổi này dễ nói chuyện, cũng cẩn thận nói rõ địa hình vùng này cho bọn họ nghe, bao gồm cả những cảnh sắc dạo chơi xung quanh.

Ivan nghiêm túc ghi nhớ, đại khái có bảy chỗ có thể dừng chân, đi về phía trước chính là đường cụt, cho nên bọn họ đoán, có thể Tô Cẩm đã bị nhóm người này nhốt ở một khu vực gần đây.

Washington, Mĩ.

So với giá lạnh ở vùng băng tuyết thì mùa đông ở Mĩ cũng cực kỳ rét lạnh, đỉnh nhà cao tầng đã bị tuyết phủ trắng, qua không lâu lại nghênh đón một trận tuyết lớn.

Trong phòng ở khách sạn mở điều hòa ấm áp, Lãnh Mặc Phàm mặc tây trang màu đen ngồi trên sô pha, mấy ngày không ngủ làm cho sắc mặt anh có chút tiều tụy, tóc tai hỗn loạn cũng không thèm để ý, nhưng ánh mắt lại sáng ngời đầy mạnh mẽ, không chút mệt mỏi.

“Có tin tức của Lục Thiểu Đình không?” Lãnh Mặc Phàm hỏi Amy.

“Vừa mới nhận được tin tức của Ivan, bọn họ đã xác định được vài chỗ nhốt sư tỷ, nhưng người không đủ nên bọn họ vẫn chưa hành động, càng đáng chết hơn là bọn họ đã bị phát hiện.”

“Nói như vậy là Anna đã biết bọn họ đến Nam cực.” Lãnh Mặc Phàm nhíu mày trầm tư, đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, anh cầm lấy nhìn thấy tên người gọi thì sắc mặt hơi thay đổi, anh trầm giọng trả lời,“A lô.”

“Lãnh tổng, không ngờ anh lại làm chuyện ngoài cuộc giao dịch của chúng ta, ngầm giở thủ đoạn múa rìu qua mắt thợ, anh đã thật sự chọc giận tôi rồi.” Quả nhiên đầu dây bên kia vang lên giọng nói giận dữ của Anna.

Lãnh Mặc Phàm trầm ngâm một chút, trả lời,“Tôi đã thỏa mãn yêu cầu cô đưa ra thì cô cũng nên đưa Tô Cẩm an toàn trở về.”

“Tôi nói rồi, nếu anh chọc giận tôi, tôi sẽ khiến cho anh mãi mãi không thấy được cô ta.” Anna âm hiểm cười nói.

“Nếu cô dám đụng đến cô ấy, thì giây tiếp theo chính là ngày tận thế của cô.” Mắt Lãnh Mặc Phàm đầy lửa giận hung ác nham hiểm.

“Là anh làm trái với quy tắc trò chơi trước, Lãnh tổng, xem ra chúng ta không thể đàm phán rồi, anh chờ nhặt xác Tô Cẩm đi!” Anna hung hăng nói một câu rồi nhanh chóng ngắt điện thoại.

“Cô dám......” Lãnh Mặc Phàm đứng dậy khỏi sô pha, sắc mặt đáng sợ, lại đầy sợ hãi.

“Lãnh tổng, cô ta nói cái gì?”

“Jack, lập tức sắp xếp máy bay, triệu tập thêm người đến Châu Nam Cực.” Lãnh Mặc Phàm hạ lệnh.

Chiều hôm đó, ở sân bay quốc tế nước Mĩ có hai máy bay tư nhân cỡ trung nhanh chóng bay thẳng lên trời giữa trận tuyết rơi......

Trên máy bay, mặt Lãnh Mặc Phàm lạnh lùng, lạnh hơn cả bông tuyết ngoài cửa sổ, anh thật không ngờ Anna lại phát hiện hành tung của Lục Thiểu Đình nhanh như vậy, xem ra anh tính sai rồi, anh vốn định tự mình ở lại nước Mĩ thu hút sự chú ý của Anna nhưng không ngờ vẫn bị cô ta phát hiện.

Nghĩ đến câu nói cuối cùng của cô ta trong điện thoại, Lãnh Mặc Phàm chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, ngực thở không thông, cho dù anh có bản lĩnh thông thiên thì lúc này cũng vô dụng, tính mạng của một người phụ nữ có thể bóp chết anh, từ sau khi ngắt cuộc điện thoại kia anh liền có cảm giác sợ hãi mà trước đây chưa từng có, loại cảm giác này làm cho anh sống không bằng chết, đồng thời cũng không có cách nào chống cự.

Cho dù máy bay có nhanh thì cũng không bằng một cuộc điện thoại ra lệnh của Anna, bầy giờ điều duy nhất anh hy vọng chính là Anna có thể tiếp tục nghĩ về giá trị của Tô Cẩm mà không giết cô.

Mà trên một chiếc máy bay đến Nam cực khác chính là Anna đang ngồi trên ghế phi cơ, cô đã khởi hành từ năm tiếng trước, trong cabin xa hoa, mặt Anna âm trầm, ánh mắt âm độc như rắn thành tinh, đang nhanh chóng tính toán gì đó, cô rất tức giận, nhưng cũng đã dự đoán được là Lãnh Mặc Phàm sẽ không ngốc đến mức ngồi im không làm gì để cứu viện Tô Cẩm, nhưng mọi thứ đều xảy ra quá nhanh so với dự kiến của cô, cô thật không ngờ kế hoạch mình tỉ mỉ tính toán lại bị Lãnh Mặc Phàm nắm giữ chỉ trong vài ngày, bây giờ cô cảm thấy người đàn ông này thật đáng sợ, cô biết, một khi Tô Cẩm được cứu thì Lãnh Mặc Phàm sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho cô, đến lúc đó, cho dù trong tay cô có tiền thì cũng sẽ phải trốn đông trốn tây suốt ngày, ngay khi cô bắt cóc Tô Cẩm thì cô đã biết vận mệnh của mình.

Hoặc là cô thành công trong cuộc giao dịch này, hoặc là cô đang tự đánh cược vận mệnh tương lai của mình.

Nhưng cô sẽ không thua, cho dù chết cô cũng sẽ không để Tô Cẩm lại đây, lúc này cô sẽ không tiếc thứ gì, chỉ cần có thể đưa Tô Cẩm đi, rồi lại tiếp tục dùng cô ta để uy hiếp Lãnh Mặc Phàm, lấy thêm khối tài sản kếch xù của anh ta.

Dã tâm đã áp chế từ lúc nhỏ bây giờ đang bắt đầu khuếch tán, giấc mộng của cô là sẽ trở thành nữ hoàng vào một ngày nào đó, thống lĩnh một đám sát thủ khổng lồ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không bao giờ nữa phải chịu khuất nhục nữa.

Mắt cô đã bị dã tâm che mờ, vốn dĩ không nhận ra rằng trò chơi này chính là mồ chôn mình, cô dám bắt nhốt và làm Tô Cẩm bị thương, cũng giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, Lãnh Mặc Phàm cũng sẽ không cho cô con đường sống.

“Tôi tuyệt đối sẽ không thua.” Nhìn ngoài phong cảnh cửa sổ, Anna tự tin cột mái tóc dài lên, để lộ ra góc cạnh của gương mặt xinh đẹp.

Băng tuyết giống như chặt đứt mọi tin tức của thế giới bên ngoài, nơi này chính là một thế giới lạnh lẽo bị lẵng quên, Tô Cẩm đếm từng ngày, hôm nay đã là ngày thứ bảy cô ở đây, bên ngoài không có tiếng động, mỗi ngày đều chỉ có gió lạnh thổi vào từ ngoài cửa sổ, cô cảm giác hai chân mình tê rần, ngoại trừ suy nghĩ vẫn còn linh hoạt ra thì cơ thể cô sắp bị khí lạnh đóng băng, tuy rằng miệng vết thương của cô đã được xử lý, nhưng thời tiết quá rét lạnh nên không thể ăn da non, ngược lại khí lạnh xâm nhập vào da thịt, tiến vào tận xương cốt làm cô thỉnh thoảng thấy đau nhức.

Bên ngoài chỉ sợ đã long trời lở đất rồi! Lãnh Mặc Phàm thế nào? Nghĩa phụ thế nào? Anna lại đưa ra yêu cầu gì nữa? Tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự tính của cô, diẽnadnddafnnleequys[do0n cô có thể đoán được đại khái, Anna nhất định sẽ lấy được điều kiện cô ta mong muốn, nhưng nếu Lãnh Mặc Phàm không biết mình còn sống hay đã chết thì anh sẽ dùng cách nào để đáp lại đây?

Sắc trời bên ngoài lại bắt đầu tối đi, lại một màn đêm nữa buông xuống, không biết vì sao bầu trời bên ngoài lại tối đen hơn lúc trước, giống như sự yên tĩnh trước khi bão táp kéo đến.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, là người đưa cơm, vì muốn sống sót nên Tô Cẩm phải ăn lương khô lạnh như băng, uống nước lạnh để sống qua ngày.

Bước chân dừng lại trước cửa, tiếp theo cô nghe thấy âm thanh nói chuyện ngoài cửa,“Chuyện này chúng ta không thể tự tiện xử lý, vẫn nên chờ mệnh lệnh của cấp trên!”

“Nhưng chúng ta đã chết một người rồi, tôi lo lắng mọi chuyện có biến, không phải đã phát tiền rồi sao? Chúng ta có thể đào tẩu.”

“Chút tiền ấy vẫn còn ít, cậu có biết tiếp theo đó chúng ta sẽ nhận được bao nhiêu tiền không? Là năm trăm triệu đô la, cậu bỏ được sao?” Bên ngoài vang lên tiếng cười ha ha.

Cửa bị đẩy ra, người đưa cơm đi vào, anh đặt lương khô và hai chén nước trước mặt Tô Cẩm, cuối cùng, anh còn hàm xúc nhìn thoáng qua người phụ nữ tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt này một cái, quả thực khó mà tin được cô lại có giá trị như vậy.

Tô Cẩm nhìn cửa đóng lại, mặt cô nhăn lại, vừa rồi bọn họ nói đã chết một người, nghe giọng điệu thì giống như đã xảy ra chuyện, chẳng lẽ người của Lãnh Mặc Phàm đã tìm tới đây rồi?

Điều này làm cho trái tim lạnh như băng của Tô Cẩm như được hòa tan, mấy ngày nay cô suy nghĩ rất nhiều, mà điều duy nhất có thể làm cho cô chống đỡ lại khí lạnh đông cứng người mỗi đêm chính là những ngày ấm áp, vui vẻ cùng anh.

Đương nhiên nhớ lại việc cô giết người không có gì đáng vui vẻ, chỉ có khi ở cùng Lãnh Mặc Phàm thì mới là ánh mặt trời sáng lạn, còn có cha nuôi, ông ấy đã là ông lão lớn tuổi rồi.

Cô cũng nghĩ nếu lần này bảo vệ được tính mạng thì cô nhất định sẽ thử làm một người bình thường, bởi vì cho tới bây giờ cô đều chưa từng sống như một người bình thường.

Cô nghĩ tới lời hứa của Lãnh Mặc Phàm dành cho cô, nếu vẫn còn hiệu lực thì cô sẽ suy nghĩ, điều này khiến cô thật sự muốn nói cho anh biết là thật ra cô từng động lòng với anh, nhưng lần này cô càng kiên định hơn.

Cô muốn gả cho anh, làm vợ của anh, sinh con dưỡng cái cho anh.

Có phải vào lúc tuyệt vọng thì con người sẽ càng muốn làm những chuyện không thể xảy ra không? Tô Cẩm biết được tình trạng cơ thể mình, càng lúc càng không chịu nổi nữa, có lẽ, không thể chờ được tới lúc Lãnh Mặc Phàm tới cứu, có đôi khi lúc ngủ thì cô lại cảm thấy mình cách thần chết rất gần, nhẹ nhàng thở vào tai cô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv