Ban đầu, Vân Hãi còn than phiền: "Minh Vô Tiên thủ ngay cả đến nhà thăm hỏi cũng phải nghiêm chỉnh, mỗi lần ta quay về cung phủ, rõ ràng cửa sân rộng mở không một chướng ngại, hắn vẫn nhất quyết không vào. Hai tay chắp sau lưng đứng bên ngoài, rồi để mấy đồng tử như mấy ông cụ non đến cung phủ của ta giao danh thiếp."
Vân Hãi xem như đang tán gẫu, khoa tay múa chân nửa thật nửa đùa nói: "Loại danh thiếp trần gian kiểu này không biết hai vị đã từng nhìn thấy chưa, lụa tơ tằm hoặc là giấy nén từ hoa cỏ, có cả danh hào, thậm chí trên đó còn viết thêm nguyên nhân đến thăm. Cái đó thật sự... thật sự..."
Hắn lúc nào cũng không thể đánh giá, cứ nói rồi nói lại thành lắc đầu cười, sau đó thu lại nụ cười, thở dài một tiếng: "Dù sao ta cũng là đệ tử của hắn, vậy mà hắn đối với ta còn khách khí."
Khi ấy Linh Vương đáp lời: "Có nghe qua vài lần, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến. Có điều Minh Vô Tiên thủ cũng không thường thăm hỏi ai."
Vân Hãi nghe thế lập tức vui vẻ trở lại, nâng ly rượu về phía Linh Vương, một hơi uống cạn: "Vậy xem ra ta cũng có một chút vinh dự của đệ tử."