Quán bar ồn ào, ánh đèn nhấp nháy.
Nhưng Thời An lại giống như đang đi vào nhà mình, theo sau bartender dẫn bạn nối khố Lâm Niệm ngồi vào chỗ thường ngồi.
"Jason, mở hai chai rượu, cho Niệm Niệm của tôi độ cồn thấp một chút còn của tôi thì mạnh vào."
"Được thôi, tới ngay." Quán bar này của của nhà họ Thời, bartender tên Jason này cũng quen thân với Thời An, nói xong liền cười cười rời đi.
Rượu nhanh chóng được đưa lên, Thời An là một con sâu rượu nhưng bình thường đều thích uống rượu trái cây, chưa từng nếm thử loại rượu mạnh như này, "Hôm nay tớ phá lệ một lần, coi như chúc mừng hai chúng ta đều là người đã kết hôn."
Lâm Niệm cụng ly với Thời An, "Được, vậy tớ chúc mừng cậu gả được cho người tình trong mộng."
"Thôi khỏi cần nói tới người tình trong mộng gì nữa hết, người tình trong mộng tớ tưởng tượng ra không phải dạng như kia đâu..." Thời An giống như không xương dựa vào người Lâm Niệm, chẹp chẹp miệng, "Cung tổng của cậu thiệt tốt, có hương vị của bá tổng, xứng với cậu."
"Hương vị bá tổng là sao?"
"Trông cao quý đó." Thời An ngây ngô cười hai tiếng, "Chồng cậu là hệ cấm dục."
Lâm Niệm phụt cười thành tiếng, "Cậu nhìn người thật sự không chuẩn rồi. Vậy chồng cậu thì sao? Hệ gì?"
"Hệ ngược đời." Thời An nói, "Cậu cho rằng anh ấy là cái dạng gì thì chắc chắn anh ấy sẽ trở thành cái dạng đó, nhưng nếu cậu lại cho rằng anh ấy là cái dạng khác thì anh ấy lại biến thành dạng khác, kỳ cục thật sự."
Lâm Niệm nghe mà không hiểu nổi, "Vậy cậu thích không?"
"Còn được, hiện giờ anh ấy với tớ cũng như cậu với Cung tổng vậy, là cái kiểu... vợ chồng mới cưới khách khách khí khí, cậu hiểu mà?"
Lâm Niệm gật gật đầu, vì liên quan tới nghề nghiệp nên y thường bị chụp lén, theo thói quen quét mắt nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng dừng ở ghế dài cách bọn họ gần nhất.
Một người đàn ông mặt mày đẹp đẽ sắc bén đang nhìn chằm chằm bọn họ quên cả chớp mắt, không, chính xác mà nói thì đang nhìn chằm chằm Thời An, mắt sáng như đuốc.
"Ấy, kia có phải Lục Phong Thắng không?" Lâm Niệm nhanh miệng thông báo.
"Đâu đâu?" Thời An tỉnh hồn lại nhìn theo tầm mắt Lâm Niệm, lát sau liền bắt gặp ánh mắt của Lục Phong Thắng cách đó không xa.
Trên mặt Lục Phong Thắng không có chút ý cười nào, ngồi bên kia y hệt Diêm Vương, tới quỷ nhìn cũng thấy sợ.
Thời An đột nhiên rùng mình một cái, nhanh chóng nấp sau Lâm Niệm, "Thôi đừng để ý anh ta nữa, không biết làm sao anh ta lại hạ mình tới đây."
Lâm Niệm do dự: "Như vậy không hay lắm đâu?"
"Không sao hết, anh ấy cũng đâu qua đây nói gì với tớ đâu. Hơn nữa tự dưng đi chào hỏi ở chỗ này cậu không cảm thấy rất ngại sao? Bên cạnh anh ấy đều là đám hồ bằng cẩu hữu nữa. Hừ, đừng quan tâm anh ấy."
"Nhìn đâu giống hồ bằng cẩu hữu đâu, trông còn đứng đắn hơn hai đứa mình nữa đó."
"Cậu nói gì vậy, đừng nâng cao người ngoài như vậy chứ!"
Kết hôn được mấy ngày, tuy rằng hai người cũng không tới nước đi ra đi vào đều đụng mặt, nhưng tốt xấu gì buổi tối mỗi ngày vẫn nhìn thấy nhau, còn ngủ với nhau thêm mấy lần nữa, Lục Phong Thắng thật sự không ngờ được ra ngoài Thời An sẽ ngó lơ mình.
Hắn uống một ngụm rượu, thầm nghĩ quả thật mình đã cưới nhầm một bạn nhỏ không lễ phép rồi, dù gì hắn cũng lớn tuổi hơn mà, bộ chưa nghe câu phải kính già yêu trẻ sao, chẳng lẽ còn đợi hắn chủ động đi qua chào hỏi à?
Lục Phong Thắng không thường tới quán bar. Lần này tới đây là vì đám bạn muốn chúc mừng hắn thoát khỏi cuộc sống độc thân mới kéo hắn tới, không ngờ lại gặp được Thời An.
Lục Phong Thắng nhìn Thời An dựa sát lên người cậu trai bên cạnh như không xương, tuy rằng trong lòng có hơi khó chịu nhưng thật ra lại không để bụng. Hai người kia vừa nhìn đã biết là chị em tốt, khuê mật của nhau. Lục Phong Thắng không phải người lòng dạ hẹp hòi, ai đúng ai sai vẫn phân biệt được.
Thời An né tránh ánh mắt của Lục Phong Thắng, lại cụng ly với Lâm Niệm, "Niệm Niệm, tớ hỏi cậu chuyện này nhé..."
Lâm Niệm tò mò: "Cậu hỏi đi."
"Cậu thấy người ngoài sẽ nghĩ Lục Phong Thắng là người ra sao? Nhìn vẻ ngoài thôi thì cậu nghĩ anh ấy sẽ có tính cách gì?"
"Ừm... " Lâm Niệm suy nghĩ một lát, "Quý công tử nhà giàu."
"Tính cách! Tính cách ấy!"
"Thì là loại người lãnh lãnh đạm đạm, không phải cậu thích mẫu người như vậy nhất sao?"
"Xem ra người bị vẻ ngoài của anh ấy gạt không chỉ có mình tớ..." Thời An thẳng lưng lên, ngửa đầu uống một hớp rượu, thầm nghĩ quá nhiên không phải do mình ngốc mà là do tên kia diễn quá giỏi!
"Cậu uống như vậy sẽ rất nhanh say đó, cậu nghĩ tửu lượng của mình tốt lắm sao?" Lâm Niệm đỡ trán.
"Tửu lượng của tớ có thế nào thì vẫn tốt hơn cậu, anh đây có luyện trước rồi nhớ."
"Cậu luyện cái gì mà luyện chứ, Lục tổng nhà cậu còn ngồi bên kia kìa, tớ khuyên cậu nên tém tém lại tí đi."
"Anh ấy có thể quản được tớ sao?" Thời An ra vẻ không quan tâm tới, "Người có thể quản tớ còn chưa được sinh ra đâu."
Tuy rằng từ nhỏ Thời An đã không phải là đứa nhỏ ngoan ngoãn vâng lời, nhưng cậu cũng chưa bao giờ nói những lời kiêu ngạo như vậy, Lâm Niệm bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng rồi, nhìn kỹ lại một chút, "Ây, mặt cậu đỏ rồi, tớ nhớ cậu uống rượu không đỏ mặt mà? Cậu say rồi đúng không?"
Thời An trừng mắt: "Sao có thể như vậy? Anh đây ngàn ly không say!"
"Cậu say rồi!" Lâm Niệm chớp mắt khẳng định.
"Tớ không có say thật mà, chỉ hơi choáng thôi." Thời An lắc lắc đầu, "Không ổn, rượu này bao nhiêu độ vậy, làm sao càng lúc tớ càng thấy buồn ngủ. Nhưng mà tớ không say đâu nhé Niệm Niệm, đầu óc tớ vẫn tỉnh táo nhé! Chỉ là cơ thể có hơi không nghe lời thôi..."
Lâm Niệm đỡ trán: "Chúng ta chỉ mới vào được mấy phút thôi đó, cái tửu lượng này của cậu mà còn dám nói ngàn ly không say, cậu muốn ở đây quậy với tớ à?"
....
Đợi tới khi Lục Phong Thắng nhìn thấy tình hình bên này thì Thời An đã không thể ngồi thẳng được, Lâm Niệm và bartender mỗi người một bên dìu cậu, ba người cùng nhau đi tới cửa quán bar.
Tửu lượng của Lâm Niệm còn kém hơn cả Thời An, vì y ít khi uống rượu, uống tới bây giờ thật sự đã có hơi không chịu nổi, mãi cho tới lúc Thời An bị đoạt đi cũng chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Thời An ra sức ném cánh tay Lục Phong Thắng đang nắm tay mình ra, hơi hé mắt, ngửa đầu kề sát vào rồi cười một tiếng: "Ha, là anh sao... Từ từ, anh đừng... đừng kéo em."
"Em thấy sao rồi?" Lục Phong Thắng nhíu mày, "Uống hết bao nhiêu?"
"Ừm..." Thời An cẩn thận nhớ lại, không nhớ ra được liền buồn bực nói, "Vì sao em phải trả lời anh chứ?"
"Phát điên gì nữa?" Lục Phong Thắng đưa tay ôm lấy em Thời An, tay kia véo mặt cậu, "Về nhà."
"Anh đưa Niệm Niệm về trước đi... ưm..." Thời An còn chưa nói dứt câu, đột nhiên che miệng lại, "Em hơi buồn nôn..."
"Vào nhà vệ sinh nhé?"
"Không, còn đau dạ dày... đau đầu nữa..." Thời An dậm dậm chân, "Khó chịu quá... anh đừng kéo em!"
Lục Phong Thắng nhắm mắt, đầu đau từng đợt, hắn lấy điện thoại gọi tài xế tới, ép Thời An lên xe rồi chở tới bệnh viện.
Thời An lên xe liền bắt đầu ngủ, mãi tới khi vào viện truyền dịch xong cũng chưa tỉnh lại.
Lục Phong Thắng ngồi cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm gương mặt đỏ hồng vì say của Thời An, trong mắt hiếm thấy lộ ra một tia hoang mang.
Hắn không nghĩ được rốt cuộc là gia đình thế nào mới có thể nuôi ra một đứa nhỏ như Thời An, cha mẹ vợ hắn đã gặp qua, đều là người nhìn rất bình thường, Thời gia chỉ có mỗi Thời An là ngoại lệ.
Buổi sáng ra cửa còn tốt, tới tối đã không chịu nhận người, đứa nhỏ hư hai mặt này.
Phòng bệnh VIP là phòng bệnh một người, không có người khác ở đây nên Lục Phong Thắng cũng không hề tém lại tính xấu của mình, cắn một cái lên gương mặt mang theo hơi ấm của Thời An, trong lòng thầm mắng một tiếng nhóc xấu xa, tiếp tục cúi xuống hôn lấy đôi môi mấy ngày nay hắn đã trêu chọc vô số lần kia.
Nghiệt duyên.
Ai ở một chỗ với Thời An đều là nghiệt duyên, nhóc con này trời sinh đã khiến người khác phải lo lắng. Nhưng dù như vậy thì người đụng phải cậu đều vui vẻ chịu đựng.
Thật không ngờ vật nhỏ này có có thiên phú của yêu tinh.
Lục Phong Thắng hôn một lát liền nổi hứng lên, đưa tay lần lượt cởi hết nút áo của Thời An, đè lên người cậu hôn xuống dưới.
Thời An có làn da trắng sứ, hai điểm trước ngực màu sắc rất nhạt, là màu hồng phấn nhàn nhạt, giống như hai đóa hoa anh đào xinh đẹp vậy.
Hắn hé miệng ngậm lấy đầu v*, đầu lưỡi liếm láp từ dưới lên trên rồi hút nhẹ một cái kéo lên, sau đó thả ra rồi lại khảy sang hai bên, chỉ trong chốc lát hai viên thịt tròn đã bị đùa giỡn sưng lên, biến thành màu đỏ tươi.
Thân thể mẫn cảm của Thời An gần như lập tức có phản ứng, Lục Phong Thắng đưa tay vào quần lót cậu, bắt lấy cây ngọc hành nhạt màu kia, đưa tay xoa nắn.
"Ưm... a..." Thân thể Thời An đang ngủ như vẫn run rẩy, đưa tay xuống ngăn cản sự đùa giỡn quá mức của người kia, kết quả giữa chừng đã bị ngăn lại.
"Ngoan, đừng nhúc nhích."
Thời An hoảng sợ đột ngột mở mắt ra, tỉnh lại: "Lục Phong Thắng anh nhân lúc cháy nhà lại chạy đi hôi của!"
Lục Phong Thắng nhướng mày: "Là em sướng mà, làm sao lại bảo anh cháy nhà đi hôi của?"
"Em không tình nguyện..."
"Vậy bây giờ anh sẽ cưỡng bức em."
Thời An: Không biết nói gì luôn.
Bàn tay người đàn ông dày rộng ấm áp, toàn bộ dương v*t của Thời An đều được bao lấy tuốt động lên xuống, cậu sướng tới da đầu tê dại, không thể nào dùng từ ngữ để diễn tả.
Quy đầu phấn nộn mới chỉ bị vuốt qua một lần thì Thời An đã rùng mình một cái, không khống chế được trực tiếp bắn ra.
Toàn bộ thời gian... ngắn tới không nỡ nhìn thẳng.
Khóe miệng Lục Phong Thắng hơi cong lên nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, làm như chưa xảy ra chuyện gì dùng bàn tay dính đầy tinh dịch lần xuống, chính xác tìm được nụ hoa cúc nhỏ trong khe hở, nhẹ chen vào.
"Lục Phong Thắng!" Thời An kẹp chặt chân ngăn bàn tay hắn lại, "Đừng nói là anh muốn làm ngay ở đây nha?"
"Không thì sao?" Lục Phong Thắng từ phía trên nhìn xuống cậu, đầu ngón tay tiếp tục chen sâu vào trong, "Vậy em cảm thấy chỉ cần mình em sướng là đủ rồi à?"
Thời An: "..." Đáng ra vừa nãy nên biết người này không có ý tốt mà!
Khuếch trương xong, quần áo cũng đã bị cởi hết.
Trên giường nhỏ của phòng bệnh, nơi riêng tư nhất của thiếu niên đang bị xâm chiếm, cậu nhắm mắt nằm trên giường, sau cổ bị người đàn ông cắn lấy, thân thể không ngừng va chạm.
Mông Thời An rất đẹp, cũng rất mịn màng, lúc làm tình Lục Phong Thắng rất thích véo mông cậu, cảm giác chạm vào thật tốt, lại còn rất đàn hồi, bị thao còn rung rung, tự có sức hút riêng, trời sinh non mịn.
"Anh nhẹ chút... em... ưm a..." Hai tay Thời An nắm chặt khăn trải giường, trên tráng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, "Sâu quá... em... không chịu nổi..."
"Sau này còn uống rượu nữa không?"
"Liên quan gì tới anh... a..." Thời An còn chưa nói xong, Lục Phong Thắng đã thúc mạnh một cái, bạch bạch điên cuồng thao tới. Thân thể tinh tráng tràn đầy sức lực, cơ bụng như ván giặt đồ sáp tới, trợ giúp côn th*t phụt phụt đưa đẩy trong lỗ nhỏ.
Toàn bộ thân thể Thời An đều bị Lục Phong Thắng khống chế, không thể nào tự cử động được, cậu nghiến răng một cái, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
Cơ thể Lục Phong Thắng đè lên người Thời An, dùng sức giữ lấy bàn tay Thời An, hơi thở nóng rẫy phun lên vành tai cậu: "Cục cưng à, em uống rượu một lần thì anh sẽ chịch em một lần, nhớ chưa? Ngựa con?"
"Anh nói ai là ngựa con! Cả nhà anh đều là ngựa con... ưm..."
Lục Phong Thắng miết môi cậu: "Hiện giờ hai ta đã là người một nhà rồi."
Thời An tránh tay Lục Phong Thắng ra, giận đỏ cả mắt: "Lúc trước em không nên xem tờ tạp chí kia, lại càng không nên gả cho anh!"
Lục Phong Thắng cười một tiếng, chầm chậm đâm rút, "Em còn thấy ấm ức lắm sao?"
"Làm sao em có thể không ấm ức chứ!" Thời An mếu máo khóc nấc lên, "Anh chỉ biết trêu chọc em... hu... không hề giống mấy tác giả kia viết chút nào uhuhu..."
"Đúng là không giống nhau thật, bọn họ 18cm còn anh 21,6cm."
Thời An mếu máo, nước mắt đang chuẩn bị rơi ra nhưng lại không biết mình còn muốn khóc hay không nữa, lời Lục Phong Thắng nói con mẹ nó thật hợp lý.
Trong sách không phải đều viết nữ chính vừa khóc thì nam chính liền đau lòng sao, sao cậu không nhìn ra được Lục Phong Thắng đang đau lòng vì mình tí nào hết vậy, chẳng lẽ quy tắc kia không áp dụng cho đồng tính luyến à? Nếu đổi lại là Lục Phong Thắng khóc thì cậu cũng sẽ đau lòng chứ bộ, vì sao tên họ Lục này lại không đau lòng vì cậu...
Quả nhiên là dưa hái xanh thì không ngọt mà.
Cậu cảm thấy chắc chắn Lục Phong Thắng không thích mình, cậu chỉ là người bạn đời Lục Phong Thắng vừa khéo gặp được mà thôi, chắc chắn là vậy.
Chỉ nghĩ thôi lại muốn khóc tiếp rồi, Thời An nằm bò lặng lẽ rơi nước mắt, tuy rằng phía sau bị thao rất sướng nhưng cũng không ngăn được chuyện cậu muốn khóc. Dần đà về sau Thời An cũng không rõ mình đang khóc vì đau lòng hay đang khóc vì quá sướng nữa.
"Anh không thích em..."
Động tác của Lục Phong Thắng đột ngột dừng lại: "?"
"Mỗi lúc anh nhìn em em đều cảm thấy anh đang cười nhạo em, anh cảm thấy em phí công phí sức để gả cho anh buồn cười lắm đúng không? Nên anh mới dùng cách này trừng phạt em, làm em cảm thấy mình như trai bao được anh nuôi trong nhà, lúc nào anh nhớ tới cũng có thể phịch vài phát."
"Hôm nay em... lại đọc tiểu thuyết nữa à?"
"Không có." Thời An rũ mắt, "Em chỉ muốn đúng lúc ngăn chặn tổn hại."
"Thời An." Lục Phong Thắng nghiêm mặt lùi lại, côn th*t phốc một tiếng rút ra khỏi động nhỏ, vẫn còn đang cương, "Nếu là chuyện khác anh có thể cùng chơi với em nhưng mấy lời thế này em không được nói lung tung."
Thời An lau lau nước mắt: "Em không nói chơi, chính anh vẫn luôn trêu chọc em, không hề nghiêm túc một tí nào."
Lục Phong Thắng đứng dậy, xoay người Thời An lại đối diện với mình, lấy khăn giấy lau lau mặt cậu, "Anh đúng là vẫn luôn trêu chọc em, muốn nhìn em khóc."
Thời An thút thít hít thở, giọng mũi thật nặng nói: "Em thừa biết mà!"
"Nhưng anh không xem hay là... trai bao gì gì đó, tưởng tượng của em quá phong phú rồi bé cưng à." Lục Phong Thắng ôm cậu, cúi đầu hôn xuống, "Anh cứ nghĩ hôm nay em quậy chuyện gì, ra là vì cái này. Em nghe kỹ nhé, nếu anh không thích em thì anh sẽ không đời nào đụng vào em. Anh nghĩ em hiểu rồi nhưng không ngờ em lại cho rằng anh cố ý đùa giỡn em." Lục Phong Thắng cực kỳ khó xử, "Em thật sự cho rằng tất cả đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao?"
"Không phải sao?"
"Anh không phải, ít nhất lúc đối mặt với người khác thì anh không phải." Lục Phong Thắng cọ cọ mũi Thời An, "Anh nhìn mặt, còn nhìn cả tính cách, anh thích cái túi khóc nhỏ là em đấy."
Thời An khinh thường trừng mắt, miệng lại cười: "Anh thiệt dẻo miệng."
"Rất nhiều lúc anh chỉ muốn làm chuyện gì đó với em, bé cưng à, chỉ cần nhìn thấy em anh lại muốn trêu em, chỉ có em khóc trên giường mới khiến anh thấy hưng phấn, người khác thì không đâu, dĩ nhiên khi ấy anh sẽ không dỗ em nhưng chuyện đó không nói lên rằng anh không thích em, em hiểu không?"
"Của anh thật sự là 21cm sao?"
"Tất nhiên."
Thời An ừm một tiếng, không biết làm sao nói: "Em... em thật ra không biết nói chuyện, thường xuyên giận dỗi với anh, cảm ơn anh đưa em vào bệnh viện, em không giận anh nữa, anh cũng đừng để lời em nói trong lòng, thật xin lỗi..."
"Sao tự dưng lại xin lỗi chứ?"
Thời An thiệt tình nói: "Bởi vì em đột nhiên cảm thấy mình quá đáng... Không phải em cũng hay dỗi anh sao, mấy lời em nói khi đó đều không phải lời thật lòng, được kết hôn với anh em rất vui, tuy anh không giống với tưởng tượng của em nhưng ai bảo anh... lại đáng yêu như vậy." Cách thức ở cùng nhẹ nhàng như vậy rất thú vị, không màng tới tính cách chỉ nói tới nhan sắc kia thôi, thật sự rất tốt đẹp.
"Em thay đổi có phải hơi bị nhanh rồi không?" Lục Phong Thắng không nhịn được cười, "Vừa rồi không phải còn bảo muốn kịp thời ngăn chặn tổn hại sao?"
"Cái đó phải dưới điều kiện là anh không thích em mà!"
"Anh nói gì em cũng tin như vậy không sợ anh gạt em sao?"
"Hở?"
"Không có gì." Lục Phong Thắng thở dài một tiếng, cũng may là vật nhỏ này gặp được mình, nếu gặp phải tra nam có ý xấu, thì với cái tính ai nói gì cũng tin này của Thời An sợ là sẽ bị người khác lừa tới không biết trời đất, đúng là đứa nhỏ ngốc.
Nhưng mà cũng không ai dám lừa cậu, đứa nhỏ này nhìn sao cũng thấy quá xinh đẹp, tính cách thì nghịch ngợm thích gây chuyện, nhưng chỉ cần đụng tới liền khóc, điển hình cho câu chỉ cho quan to đốt lửa mà không cho dân đen thắp đèn, người bình thường không dám chọc cậu.
côn th*t lần nữa chính diện đâm thẳng vào, hai chân Thời An quấn lấy eo Lục Phong Thắng, hơi khép mắt lại, hưởng thụ xúc động nguyên thủy mang tới khoái cảm không gì sánh được này.
Cảm giác được yêu thương thật tốt.
Thời điểm Lục Phong Thắng nghiêm túc thật sự khiến người ta không cách nào từ chối nổi ~
Bàn tay người đàn ông mang theo vết chai mỏng nhẹ vuốt ve vong eo thiếu niên, vòng eo thiếu niên cực kỳ tinh tế, vừa mềm vừa trắng, dẻo dai đến mức cảm giác như bất kỳ tư thế nào cũng có thể chơi được.
Cái mông căng tròn bị cơ bụng người đàn ông va chạm làm đỏ một mảng, nước dâm trào ra, thịt huyệt đỏ tươi mấp máy gắt gao bao lấy côn th*t, cả cơ thể từ trong ra ngoài đều chìm vào sung sướng, Thời An ngửa đầu thở ra một hơi, sung sướng lên mây bị thao tới thở không nổi.
côn th*t lại lần nữa phụp phụp tiến vào chỗ sâu nhất, bụng nhỏ của Thời An gồ lên một khối, phát họa ra hình dáng côn th*t to lớn.
Lục Phong Thắng chín nông một sâu mà thao, tiếng vang bạch bạch khiến không khí cả căn phòng tràn ngập cảm giác ái muội.
"Không được... lần này... thật sự..." Hai mắt Thời An mê man, đuôi mắt dường như có nước mắt chảy ra.
Lục Phong Thắng cúi đầu hôn lấy chất lỏng thuần khiết kia, hôn xong lại liếm hết, "Cùng nhau nhé."
"A... ưm..." Thời An gật đầu, da cậu non mịn, những nơi bị tay Lục Phong Thắng sờ tới đều truyền tới cảm giác tê dại.
Huyệt thịt đỏ tươi mấp máy siết lại, một luồn tinh dịch nồng đậm ngay lúc kịch liệt nhất phun mạnh, nước dâm chảy ra, quy đầu từng chút một mang theo tinh dịch tiến vào chỗ sâu nhất, cắm mạnh vào bên trong, dù cho cả hai người đều đã lên đỉnh cũng không rút ra, vẫn dùng biên độ rất nhỏ ra vào.
.........
Hôm sau.
Ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt đất, Thời An bị rọi cho chói mắt, không chịu nổi rụt người lại, nhăn mày trở mình ngủ tiếp.
Lục Phong Thắng sửa sửa chăn, từ phía sau ôm lấy giúp cậu che khuất ánh mặt trời, tiếp đó lại nhẹ hôn lên trán cậu một cái, "Chào buổi sáng."
Thời An ngáy ngủ ừ một tiếng, xoay người lại cọ cọ ngực Lục Phong Thắng, tìm được một tư thế thỏa mái, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Chào... buổi sáng..."
"Phía sau có khó chịu không?" Lục Phong Thắng đặt tay lên eo Thời An, dọc theo rãnh mông vói vào quần lót cậu, sờ sờ lên đóa hoa cúc nhỏ bị chà đạp tối qua.
Ừm... hình như có hơi sưng.
Thời An kẹp mông lại, đột ngột mở mắt ra, bị dọa tỉnh, "Anh làm gì đó! Dê xồm!"
"Ai dê xồm em, anh chỉ muốn kiểm tra một chút."
"Em tin anh mới lạ đó!"
"Là do đầu óc em đen tối thôi."
"Nhỏ nhen!"
"Anh sờ vợ mình một tí thì làm sao lại gọi là dê xồm hả? Được rồi, anh cho em sờ lại nhé." Lục Phong Thắng nở nụ cười xấu xa, nói xong liền nắm tay Thời An đặt lên cây hàng đang "chào cờ" của mình, còn chọc chọc.
Vậy luôn á!
Thời An ngẩn đầu lên, đỏ mặt lặp lại: "Thật quá dê xồm."
- - Hoàn --
- --------
Editor: U là trời làm xong phát hiện Lâm Niệm cũng có truyện riêng, khi nào lấp được cái hố truyện dài bên kia nếu chưa ai làm thì mình sẽ làm luôn bộ đó nhớ! Mọi người đọc truyện vui!