Nếu là hai tháng trước, Tống Mịch sẽ không phải suy nghĩ về chuyện này, khi đó cô vẫn là một tiểu thư nhà giàu không lo cơm ăn áo mặc, gia đình cũng không phải đặc biệt giàu có nhưng cũng thuộc tầm trung, thu nhập một năm cũng mấy trăm vạn tệ.
Không giống như bây giờ, nghèo đến mức trong ví tiền WeChat chỉ còn chín tệ tiền lẻ, trong khi số nợ mà cô và cả gia đình đang phải gánh vác là hơn một trăm triệu tệ.
Giá như gia đình không bị phá sản thì tốt rồi....
Thôi bỏ đi.
Không có thời gian buồn bã, có thười gian thì phải nhận thêm mấy đơn hàng chuyển phát để kiếm thêm vài đồng.
Tống Mịch bỏ điện thoại ra, mở APP nhận giao hàng, vừa giơ tay che miệng ho khan, vừa bấm vào trang đầu để xem đơn hàng.
Chẳng mấy chốc cô đã cướp được một đơn.
Lấy hàng ở một tiệm thuốc gần đây, đưa đến một khu nhà ở cách đó năm cây số.
Tống Mịch cất điện thoại di động đi, xoay chìa khóa, đặt chân lên bàn đạp, vặn tay ga, bắt đầu xuất phát.
Tiệm thuốc cách cô rất gần, chỉ có mấy trăm mét, cô dừng xe bên đường, lấy thùng đồ và đồng phục của nhân viên giao hàng ra, mặc vào.
Lúc vào cửa tiệm, nhân viên đang bỏ một hộp bao cao su vào trong túi nilon.
Tống Mịch đứng chờ trước tủ kính dài, đột nhiên cơn ngứa dâng lên cổ họng, cô nghiêng mặt đi ho khan một cái, bất chợt nhìn thấy loại hình bao cao su trong túi, đặc biệt nhỏ.
Nhân viên cửa tiệm buộc túi xong mới đưa tới, Tống Mịch nhận lấy lập tức xoay người rời đi.
Đêm thu, nhiệt độ giảm thấp, cô đi xe điện, gió thổi vào chẳng khác nào những lưỡi dao đâm vào mặt vào tay gây đau đớn.
Khi đến địa điểm khu nhà ở, hai tay của Tống Mịch đã mất đi tri giác, mười ngón tay tê rần.
Khu nhà ở này có lẽ đang bảo trì đường điện, bốn phía tối om, chỉ trong nhà mới lọt ra chủ đèn điện, không đủ để thấy đường dưới chân, Tống Mịch bất cẩn vấp phải thứ gì, cả người ngã uỵch xuống đất.
Túi nilon trong tay văng ra xa mấy mét.
Lúc cô ngã xuống, đầu còn đụng phải cột đèn, may mà có mũ bảo hiểm, nếu không chắc đầu cô đã sưng phù một cục, nhưng phản lực của vụ va chạm vẫn khiến da dầu tê dại.
Tống Mịch cảm thấy khuỷu tay đau rát, chắc là rách da rồi.
Cô bật đèn pin trên điện thoại di động, mặt đất trước mắt được chiếu sáng, ở đó có một cái tai thỏ màu trắng rơi ra. Cô bất giác sờ lên đầu một cái, chạm phải chỗ nứt trên mũ bảo hiểm.
Đây là quà sinh nhật mà Thịnh Khai Hứa tặng cho cô.
Tống Mịch có chút đau lòng.
Thời gian đặt đơn không còn nhiều lắm, Tống Mịch nhặt cái tai thỏ bị gãy ở dưới đất lên, đi lên trước vài bước, cúi người nhặt túi nilon lên.