Đàm Tây Trạch bày ra dáng vẻ của người ngoài cuộc, đứng xem trò vui mà không tham gia. Anh chống khuỷu tay lên cửa xe, dùng hai ngón tay đỡ má, chăm chú nhìn Tống Mịch.
"Nếu không thì sao?"
Cuộc sống khó khăn, sao không thử đến trụ sở chính làm việc?
Nghĩ sao nói vậy, Tống Mịch nắm chặt tay không chút do dự nói: "Nếu không tôi nhất định sẽ trói anh ta lại, ném tới trước máy tính để anh ta phải tăng ca đến ba giờ đêm, cho anh ta nếm mùi đau khổ của người lao động!"
Giây tiếp theo.
Chu Lãng: "..."
Trâu ơi trâu à, đây có phải là sự dũng cảm của người không biết sợ không?
Tống Mịch không hề nhận ra bầu không khí đang không ổn. Dù sao thì đối diện với cô, trên mặt Đàm Tây Trạch vẫn luôn mang vẻ bình tĩnh, như thể cho dù cô có nói gì thì anh cũng chỉ là biểu cảm đó.
Đàm Tây Trạch trầm ngâm gật đầu, khóe môi hơi cong lên, nói: "Vậy tôi hi vọng cô sẽ có cơ hội gặp anh ta."
Tống Mịch thấy ngứa họng, che miệng ho khan.
Sau khi dính mưa bệnh ho của cô trở nên nghiêm trọng hơn, một lúc sau vẫn chưa dừng lại. Cô sợ làm ảnh hưởng đến Đàm Tây Trạch nên cố hết sức quay mặt vào cửa kính xe ho dữ dội.
Nhất thời trong xe chỉ còn lại tiếng ho khan của cô gái.
Ánh mắt Đàm Tây Trạch hơi chuyển động, anh nhìn bóng lưng Tống Mịch gập lại vì ho, thật nhỏ bé, vải áo sơ mi ẩm ướt trở nên trong suốt dính vào da thịt, lộ ra hình dáng của khuy áo lót.
Anh lập tức rời mắt đi.
Vô lễ không nên nhìn.
Sau khi nhìn sang chỗ khác, Đàm Tây Trạch cảm thấy có gì đó không ổn liền quay lại.
Anh không nhìn nơi tế nhị mà nhìn thẳng vào tai trái của Tống Mịch.
Mái tóc đen và ướt sau tai trái của cô gái nhỏ tán loạn dính vào nhau, lộ ra một chút da thịt trắng nõn, trên đó có một nốt ruồi chu sa rất bắt mắt.
Nốt ruồi chu sa...
Nốt ruồi chu sa.
Ngay khi Đàm Tây Trạch đang nhìn chằm chằm vào nốt ruồi chu sa thì đột nhiên Tống Mịch quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.
Cô cảm thấy hơi kỳ lạ hỏi: "Sao vậy?"
Đàm Tây Trạch không trả lời mà chỉ rời mắt đi, quay mặt ra ngoài cửa sổ nhìn bên ngoài trời đang sấm sét và mưa to.
Mắt thấy sắp về đến nhà, Tống Mịch liền nghĩ đến một việc cần phải giải thích rõ ràng: "Chuyện đó... Anh Hiển, tôi muốn nói rõ rằng tôi không mắc bệnh AIDS, đó chỉ là cái cớ để vợ chưa cưới của anh bỏ đi mà thôi!"
Không biết Đàm Tây Trạch có đang nghe không, anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt trầm tư, không để ý đến Tống Mịch.