''Được rồi, tôi thừa nhận.'' Cô cau mày đau khổ nói: ''Tôi gọi anh là ông chủ, xin lỗi anh Hiển, tôi biết như vậy là rất đường đột.''
''Rất đường đột.''
"?"
Xong rồi xong rồi.
Lòng bàn tay Tống Mịch toát mồ hôi lạnh, anh sẽ không vì tức giận mà không trả tiền cho cô chứ?
Không phải là chỉ cần khóc một trận thôi sao?
Trong lòng Tống Mịch vô cùng hối tiếc, đều do cái miệng tồi tệ này của cô, thế nào cũng phải gọi được một tiếng kim chủ daddy, nhưng cô cảm thấy rằng, hình như người đàn ông này không phải kiểu lòng dạ hẹp hòi đi so đo với cô.
Quên đi, vẫn nên nhìn vào số tiền này, nhận thức cái sai với thái độ tốt đẹp trước đi.
Tống Mịch dậm chân một chút, hai tay vịn vào mép xe, cằm đặt trên mu bàn tay, dùng một đôi mắt nai tơ láu lỉnh nhìn chằm chằm vào Đàm Tây Trạch ở đối diện.
Bộ dạng và đôi mắt trông mong kia nhìn trông vừa buồn cười vừa đáng thương.
Nhiều hơn là làm nũng.
Cô vừa nói, vệt nước màu đen trên mặt đã di chuyển theo, giọng điệu mềm mại: "Anh Tây, xin lỗi mà, anh đại nhân đại lượng đừng tìm tôi chấp nhặt làm gì."
Nói xong còn làm nũng mà chớp chớp đôi mắt to.
Khuôn mặt Đàm Tây Trạch vẫn không thay đổi, dưới ánh trăng, khuôn mặt anh mang một vẻ mặt lạnh như băng, nhìn trông vô cùng không nể tình ai, cũng rất xa cách.
Anh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Làm cho người ta có một cảm giác áp bách vô hình.
Trong lòng Tống Mịch bất an không yên, cô nuốt một ngụm nước miếng, dùng giọng nói vô cùng nhỏ để nói thầm: "Tức giận thì tức giận, nhưng anh vẫn phải trả tiền cho tôi... Việc quỵt nợ không thịnh hành đâu..."
Ngã tư đường vắng lặng, lúc này không có gió thổi, đương nhiên Đàm Tây Trạch nghe rõ hết từng chữ. Anh thu hồi lại tầm mắt mình, rũ mắt, lấy ra ví tiền từ túi trong áo vest.
Lấy! Ví! Tiền! Ra!
Hai mắt Tống Mịch trực tiếp sáng rực lên, sự điềm đạm đáng yêu lập tức biến mất không còn gì, bàn tay trên mép xe của cô rút về, dưới chân di chuyển, nhanh chóng chạy về hướng đầu xe của người đàn ông.
Mới vừa chạy đến vị trí giữa đầu xe, Tống Mịch lại nghe người đàn ông lạnh lùng nói ra một chữ.
"Dừng."
Bước chân lập từng dừng lại, Tống Mịch đứng đơ tại chỗ, giọng nói cũng hơi xấu hổ: "Làm, làm sao vậy?"
Đàm Tây Trạch mở ví tiền màu đen ra, mí mắt chưa hề nâng lên chút nào, giọng điệu lạnh lùng mà từ tốn: "Đứng bên kia nói chuyện là được."
Tống Mịch: "..."
Sao nào? Trên người cô có bệnh truyền nhiễm gì sao?
Vừa mới oán thầm xong, Tống Mịch đã nghĩ đến lời người phụ nữ trên xe nói với cô, anh Tây này có bệnh sạch sẽ.