8.
Lâm Tiểu Long bị tôi đánh tới mặt mũi bầm dập, kêu gào thảm thiết. Hắn lao ra mở cửa, hét to: “Kim Kim! Tao sẽ tống mày vào tù!”
Tô Tuyết lo lắng khóc không ngừng, ngăn tôi lại nói: “Kim Kim! Sao cô lại bốc đồng vậy! Không hề nghĩ đến anh trai tôi. Dự án không còn thì tôi có thể đầu tư tiền cho anh ấy tiếp tục nghiên cứu phát triển. Nhưng cô không xin lỗi Lâm Tiểu Long, anh ấy kiện lên trường thì anh trai tôi sẽ bị phạt!”
“Rốt cuộc thì ai mới là bạn gái thực sự của Giang Bạch vậy, Kim Kim quá lỗ mãng.”
“Người ta có ‘bố đường’ chống lưng, đương nhiên không để tâm chuyện sống chết của Giang Bạch.”
“Giang Bạch thảm thật, có bạn gái thế này.”
“Tôi…” Tôi muốn giải thích nhưng không biết nên nói thế nào, hơi sốt ruột, “Giang Bạch, anh sẽ không sao đâu, cứ yên tâm!”
Giang Bạch nắm tay tôi, nhìn tới nhìn lui rồi hỏi: “Có đau tay không?”
Tôi sửng sốt.
Giang Bạch xoa xoa tay cho tôi, nhìn Tô Tuyết nói: “Tô Tuyết, Kim Kim là bạn gái tôi, có bất kỳ chuyện gì thì chúng tôi cùng gánh vác. Cô ấy bị đồn đại vớ vẩn hãm hại, bị loại người như Lâm Tiểu Long quấy rối, tôi cam tâm tình nguyện ra mặt vì cô ấy. Chuyện của hai chúng tôi cô đừng xen vào.”
“Anh! Anh thật sự bị Kim Kim lừa!” Tô Tuyết không tin nổi quát lên, “Anh không nghĩ tới sao! Cô ta là sinh viên nghèo, lấy tiền đâu ra mua hàng hiệu! cô ta lừa anh nói đó là hàng giả, nhưng em nhận ra được, bây giờ từ đầu tới chân cô ta toàn bộ là hàng thật! Em đều vì tốt cho anh!”
Tôi lo lắng liếc nhìn Giang Bạch, sợ anh hiểu lầm.
Tô Tuyết tức muốn chết, trừng mắt nhìn tôi: “Nếu cô thực sự yêu anh trai tôi thì chia tay với anh ấy đi! Anh ấy ở bên cô bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, tương lai có gì tốt đẹp!”
Tôi chớp chớp mắt nhìn Tô Tuyết, mở to mắt hỏi theo bản năng: “Cái gì? Không ở bên tôi chẳng lẽ ở bên cô? Ở bên tôi không có tương lai? Ở bên cô là có thể tiết kiệm mười năm phấn đấu sao?”
“Tô Tuyết, vốn muốn để lại chút thể diện cho cô.” Giang Bạch lấy di động mở một thông tin trước mặt Tô Tuyết, lạnh lùng nói, “Nhưng cô bắt nạt Kim Kim như thế, hoàn toàn không còn biết xấu hổ. Cô ở sau lưng cố dùng thủy quân vu khống, bịa đặt bôi nhọ Kim Kim, chúng tôi đã có chứng cứ. Tôi mới báo cảnh sát, cô chờ bị triệu tập đi.”
Tin tức này mọi người đều nghe thấy, trong nháy mắt bùng nổ như chọc phải tổ ong vò vẽ.
Tôi nhìn về phía di động Giang Bạch, trên đó là tin nhắn wechat của anh, người gửi thông tin là ‘Châu tròn ngọc sáng”.
Tôi???
Minh Châu! Nó liên lạc với Giang Bạch từ bao giờ!
“Giang Bạch! Kim Kim! Tao nói cho tụi bây biết, tao đã gọi điện thoại cho ba tao. Chờ ông đến thì phải đòi cho tao một lời giải thích thỏa đáng.” Lâm Tiểu Long đắc thắng, “Đến lúc đó tụi bây có cầu xin tao cũng vô dụng.”
Tôi nghe vậy thì không khỏi thở dài, haizz, có người muốn so ba với tôi này?
Lâm Tiểu Long thấy tôi thở dài, càng đắc ý, “Sợ rồi sao? Đá Giang Bạch, ngủ với tao một năm, tao sẽ tha cho.”