1.
Tôi theo đuổi Giang Bạch ba năm mới tóm được anh. Ai cũng nói là vì tôi quấn lấy anh quá phiền nên anh mới đồng ý ở bên tôi.
Tôi cảm thấy chắc chắn anh đã phát hiện ra điểm sáng của tôi!
Tôi thông minh, hiểu chuyện dễ thương xinh xắn như vầy.
Vì vậy tôi hỏi Giang Bạch tại sao thích tôi.
Anh bị tôi hỏi đến mức mặt hiện vẻ không tiện trả lời, gác bút xuống suy nghĩ nửa ngày trời mới nói: “Cảm động trước ý chí kiên cường cho dù nghèo khó của em.”
Lúc đó tôi đơ người, người khác nói ra thì có thể nói dối. Nhưng nhìn vẻ mặt Giang Bạch thì biết ngay là thật. Anh chưa bao giờ nói dối tôi.
Thế này thì khó rồi.
Hóa ra trong mắt Giang Bạch tôi luôn là một cô nhóc nghèo túng ngoan cường vui vẻ. Đều tại tôi, ba năm qua tôi giả nghèo, làm khó mình quá thể.
Tôi nhìn wechat, ông ba già chuyển tới 100.000 tiền sinh hoạt phí.
Đánh địa chủ: “Con gái, mẹ con nói từ hôm nay gỡ bỏ lệnh cấm cho con, cho con tiền tiêu vặt lại!”
Nếu như trước kia, chắc chắn tôi sẽ nhận số tiền này dẫn mọi người đi biển chơi ba ngày ba đêm.
Nhưng bây giờ, tôi không dám.
Tôi âm thầm bấm hoàn tiền lại, nhanh chóng xóa lịch sử chuyển tiền wechat.
Giang Bạch thấy tôi im lặng, thở dài nói nhẹ nhàng: “Làm xong hai trang đề này thì dẫn em đi ăn ‘huyết chưng*.” (Chú thích cuối chương nhé.)
Sau năm 3, cả ngày Giang Bạch ngâm mình trong thư viện, cũng bắt tôi phải thi lên thạc sĩ cùng với anh. Nhưng tôi thì sao, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, nhìn thấy sách là muốn ngủ, Giang Bạch rất cạn lời với tôi.
Tôi nhìn anh nói sâu xa: “Em không muốn ăn huyết chưng, em muốn ăn anh.”
Vành tai trắng trẻo Giang Bạch đỏ lên, nhéo tay tôi.
Anh có vẻ ngoài lạnh lùng, nhìn qua rất giống đóa hoa lạnh lùng khó hái trên núi. Thật ra đến gần rồi mới biết, người này rất dễ đỏ tai.
Giang Bạch ấy à, vẻ ngoài lạnh nhạt, bên trong còn lạnh hơn, muốn sưởi ấm anh không dễ dàng gì.
Nhớ lại quá khứ ba năm theo đuổi, không ai không khỏi cảm thán, nếu năm đó tôi có nghị lực thế này cho việc học hành thì Thanh Hoa Bắc Đại đều đậu cả.
Mọi người đều cho rằng tôi theo đuổi Giang Bạch vì ‘thấy sắc nổi lòng tham’, thực ra tôi đã có âm mưu với anh từ lâu. Bởi vì Giang Bạch là học sinh khó khăn mà ba tôi hỗ trợ, tên anh đã kéo dài suốt quãng thời gian học sinh cấp 3 của tôi.
+++
Chú thích cho cái món Huyết chưng: Hình dưới cmt nhe.
Thực ra tên món ăn đó nguyên gốc là thế này: 毛血旺. Tui đọc thành phần thì dịch ra thành món huyết chưng cho mọi người dễ hình dung. Món này ở VN mình bán rất nhiều ở khu vực xung quanh chợ Phạm Văn Hai - TP.HCM nhé (còn ở đâu nữa tui hông biết, tui ở SG biết chỗ nào nói chỗ đó thôi). Nó có nguồn gốc từ người Hoa, tui đọc báo thấy nói vậy nhưng người bán ở chợ toàn người bắc cả vì khu này người bắc sinh sống nhiều. Đừng hỏi sao tui rành, nhà tui xưa ở đó mà hị hị.
毛血旺 là món ăn đặc trưng nổi tiếng của ẩm thực Tứ Xuyên, đã được đưa vào "Hệ thống tiêu chuẩn ẩm thực ẩm thực Trùng Khánh" của Ủy ban tiêu chuẩn quốc gia Trung Quốc.
Nguồn gốc món ăn: Vào những năm 1940, có một người bán thịt họ Vương ở khu Phố cổ Ciqikou, Shapingba, Thành phố Trùng Khánh, người xử lý nội tạng còn sót lại sau khi bán thịt với giá rẻ mỗi ngày. Trương, con dâu của ông Vương cảm thấy tiếc nên đã mở một gian hàng nhỏ bán súp nội tạng trên phố, dùng thịt đầu heo, xương heo, gừng, hạt tiêu và rượu nấu để ninh trên lửa nhỏ, thêm gia vị thêm lá phổi heo, ruột béo, mùi vị rất ngon. Tình cờ bà Trương trực tiếp cho tiết lợn tươi vào canh nội tạng, phát hiện càng nấu huyết càng mềm, mùi vị càng tươi. Món ăn này được luộc và ăn ngay nên được đặt tên là Maoxuewang. "Mao" là một phương ngữ Trùng Khánh, có nghĩa là thô lỗ và cẩu thả. Và có những bộ phận nội tạng chẳng hạn như tripe louvers là thành phần chính. Thuật ngữ "xuewang" dùng để chỉ đậu hũ tiết, nói chung là tiết vịt và một ít tiết lợn, thành phần chính bao gồm lươn lát, lòng, mực, ruột béo, thịt hộp, v.v. Hương vị cay, cay và thơm ngon, nước dùng đậm đà và đầy hương vị.