Ông Cường lên cơn đau tim, Mạnh Tuấn gấp rút đưa ông ấy đến bệnh viện. Kết quả là ông Cường không sao, cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ có điều vừa tỉnh lại là ông ta đã liên tục đòi đi gặp Ngạn Vũ nhưng bên phía Cố Thành nhất định không đồng ý. Anh còn tăng vệ sỹ canh chừng trước cửa phòng bệnh lên gấp hai lần, đã khó gặp lại càng khó gặp hơn, bên phía ông Cường chỉ còn biết chờ đợi trong ký tích.
Phía bên ông Cường không ổn thì cũng thành ổn, còn ở phòng bệnh của Ngạn Vũ lúc này cũng có chút… không ổn cho lắm. Bởi vì lúc cô tỉnh dậy lần nữa, trong phòng bệnh không chỉ có một mình Cố Thành, mà còn có cả… bác Hai Quách Kỳ và Từ tổng của Từ gia. Sự xuất hiện của hai nhân vật lớn này làm cho Ngạn Vũ giật bắn người, cô xém chút nữa là đã kêu lên vì kinh ngạc, đúng thật là quá kỳ lạ rồi…
Lúc này, Ngạn Vũ ngồi trên giường, cô khẩn trương vô cùng, hai mắt mở to, biểu cảm giống hệt như là vừa làm việc gì đó sai trái rồi bị phát hiện vậy. Cô thật sự không hiểu vì sao hai vị lão làng này lại xuất hiện ở đây? Hay là… cô lại làm ra chuyện gì đó nữa rồi? Chẳng lẽ là vì chuyện của bà Thạch?
Mà ở phía ghế sô pha, Quách Kỳ và Từ Thu Mỹ cũng khẩn trương không kém gì Ngạn Vũ. Hai người đàn ông lớn tuổi nhìn chằm chằm vào một cô gái đang là bệnh nhân ngồi ở trên giường. Hai vị trưởng bối có ánh nhìn tràn đầy kích động, đến Cố Thành còn thấy lo lắng nữa chứ nói gì là Ngạn Vũ.
Nhìn thấy hai bên cứ ngồi nhìn nhau, Cố Thành ở giữa là người cảm thấy khó xử nhất. Anh khẽ ho nhẹ mấy hơi, ra hiệu cho hai vị trưởng bối nên nói gì đó đi, đừng dọa cô nhóc nhà anh sợ nữa…
Mà Quách Kỳ đúng là người lão luyện, vừa nãy còn rất kích động, lúc này nhận được thông điệp của Cố Thành, ông liền thu liễm bớt cảm xúc của mình lại. Ông ngồi thẳng dậy, tay khều khều Từ Thu Mỹ, hướng mắt nhìn về Ngạn Vũ, ông cố gắng dùng thái độ bình thường nhất để hỏi cô.
– Con thấy khỏe hơn chưa Vũ?
Quách Kỳ vừa dứt câu, Từ Thu Mỹ đã vội vàng hỏi tiếp:
– À phải rồi, con có đói không? Muốn ăn gì không? Cậu cho người nấu đem tới cho con?
Ngạn Vũ ngơ ngác nhìn hai vị trước mặt, nhất thời cô không biết phải trả lời thế nào nữa. Đối với bác Hai Quách Kỳ thì cô có biết, nhưng chưa từng thân thiết. Còn với vị Từ tổng mặt mày hiền hòa kia thì… cô chưa từng tiếp xúc lần nào luôn ấy chứ. Tự dưng cả hai người xa lạ này cùng nhau đối xử thân thiết với cô, cô thật là có chút… hoang mang mà!
Đờ người mất mấy giây, Ngạn Vũ sắp xếp lại từ ngữ, cuối cùng cô cũng có thể trả lời.
– Dạ… con khỏe ạ… con cũng không thấy đói… lát nữa con sẽ ăn sau.
Từ Thu Mỹ có vẻ sốt ruột, ông lại lo lắng hỏi:
– Phải ăn gì chứ con, Cố Thành nói con còn chưa ăn gì… ăn chút gì nhé… cháo nhé được không?
Quách Kỳ liếc mắt nhìn Từ Thu Mỹ đang ngồi bên cạnh, vừa nãy là hắn ta bảo ông đừng có tỏ ra lo lắng thái quá, sẽ dọa con bé hoảng sợ. Vậy mà xem hắn ta kìa, thiếu điều muốn nói luôn cho con bé biết hắn ta là cậu của con bé. Cái con người này, hành động hoàn toàn đi ngược lại với lời nói, đáng bị ăn mắng mà!
Từ tổng cũng nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của Quách Kỳ, chẳng qua là ông ta kích động quá, không nén nổi lo lắng. Trước mặt là đứa cháu gái thất lạc đã mấy chục năm, nếu ông không kích động thì ông quả thật không phải là con người rồi…
Cố Thành biết hai vị trưởng bối đang không được bình tĩnh cho lắm, anh lúc này mới tiến đến giải vây cho cả hai, anh dịu giọng, nói:
– Ngạn Vũ vừa mới tỉnh dậy, lát nữa con ép cô ấy ăn sau… hai người đừng lo lắng quá.
Từ tổng vẫn chưa thấy yên tâm, ông ấy còn định nói thêm gì đó thì bị Quách Kỳ ngăn lại. Ông nhìn thấy vẻ mặt ngờ ngệch của Ngạn Vũ lúc này thì lại thấy thương cho cô. Nghĩ nghĩ, ông khẽ cất giọng, có ý muốn rời đi.
– Nếu vậy… cũng được, con ở đây chăm sóc cho con bé, có gì thì gọi cho bác với bác Từ. Bác có chuyện phải đi trước, có thời gian sẽ đến thăm con bé sau.
Nói xong, ông nháy nhẹ đuôi mắt ra hiệu cho Cố Thành. Cố Thành liền hiểu ý, anh gật đầu, mặc dù không nói gì nhưng cả hai gần như đã trao đổi xong với nhau.
Lúc Quách Kỳ và Từ Thu Mỹ rời đi, Ngạn Vũ còn khẩn trương đến mức muốn bước xuống tiễn khách. Nếu Cố Thành và hai vị trưởng bối không ngăn cô lại thì chắc cô đã ra theo đến cửa luôn rồi. Mà cũng không trách Ngạn Vũ được, từ trước đến giờ cô toàn bị Quách gia ghẻ lạnh, đột nhiên lúc này được cưng chiều, cô không hoảng loạn thì mới là lạ đó. Còn chưa kể đến việc có cả Từ tổng của Từ gia cũng đột nhiên quan tâm đến cô một cách thái quá… rốt cuộc thì sao vậy nhỉ? Làm gì đột nhiên lại có chuyện tốt đẹp đến như thế chứ?
…………………………………
Cố Thành tiễn hai vị trưởng bối ra đến thang máy, ở đây lúc này cũng không có ai khác ngoài ba người bọn họ. Quách Kỳ mới quay sang nhìn cháu trai, ông nghiêm túc căn dặn:
– Con nói trước với Ngạn Vũ, xem xem ý tứ của con bé thế nào… có gì thì gọi báo lại với bác.
Cố Thành gật đầu, anh đáp:
– Con hiểu rồi, con sẽ lựa lời để nói với cô ấy. Bác Hai và bác Từ đi cẩn thận, có gì con sẽ gọi báo ngay cho hai người biết.
– Được rồi, vào trong với con bé đi… bác về đây.
Cố Thành bấm thang máy, sau đó có người của anh tiễn hai vị tổng tài ra đến xe. Còn Cố Thành thì quay vào trong với Ngạn Vũ, anh cũng phải sắp xếp lại một chút ngôn từ để lát nữa có thể trình bày câu chuyện một câu dễ nghe nhất. Anh cũng hồi hộp không kém gì ai, không biết khi Ngạn Vũ biết hết sự thật về thân phận của mình… cô sẽ có suy nghĩ như thế nào nữa?
………………………..
Ngồi vào trong xe, xe còn chưa kịp khởi động máy thì Từ tổng đã quay sang hỏi Quách Kỳ.
– Anh rể, nếu như con bé không muốn nhận lại nhà ngoại thì sao? Em nghĩ hay là cứ đưa con bé đến gặp ba, cho ông cháu nhận lại nhau là được mà?
Quách Kỳ không đồng ý, ông nghiêm giọng, trả lời:
– Không được. Con bé lớn rồi, nên tôn trọng ý kiến và quyết định của con bé…
Từ tổng vẫn cố gắng thuyết phục Quách Kỳ:
– Biết là phải tôn trọng suy nghĩ của con bé, nhưng Từ gia tìm cháu gái đã lâu, mà ba cũng đã lớn tuổi rồi… không còn thêm thời gian để chần chừ đâu anh.
Chuyện đã đến nước này, Quách Kỳ cũng không thể cứ giấu giếm mãi mà không nói. Bức di thư của Từ Thu Loan vẫn còn đó, ông thật lòng không thể làm trái lại ý của cô ấy được…
Trầm tư một chốc, lúc này, Quách Kỳ mới khẽ giọng giải thích với Từ Thu Mỹ.
– Thu Mỹ… cậu là người hiểu tính tình của chị gái cậu nhất đúng không? Thu Loan ghét nhất việc người khác không chịu hiểu cho ước nguyện và tâm nguyện của cô ấy…
Từ tổng cảm thấy có chút hoang mang, ông ấy liền hỏi:
– Anh… là sao vậy? Anh giải thích rõ hơn một chút được không?
Quách Kỳ hiếm khi thở dài, lần này quả thật là không giấu được, ông nghĩ nghĩ một chút, sau đó mới chậm rãi trả lời Từ Thu Mỹ.
– Lúc Thu Loan mất, cô ấy có viết cho anh một bức thư, trong thư có căn dặn anh vài việc. Việc thứ nhất là không cho con gái nhận nhà ngoại, việc thứ hai là không cho anh điều tra và ra tay với nhà nội của bé Vũ. Còn việc thứ ba, đó là muốn anh đưa bé Vũ sang nước ngoài sinh sống, cắt đứt mọi thông tin liên lạc với cả nhà họ Từ và nhà họ Thi. Chị gái cậu là một cô gái cực kỳ thông minh và khôn khéo… chị cậu căn dặn anh như vậy… cậu có hiểu lý do vì sao không?
Từ Thu Mỹ sững sờ, nghe những lời mà Quách Kỳ vừa nói, ông ấy không hề tỏ ra tức giận, ngược lại còn có chút kinh ngạc, sau đó là cúi đầu trầm tư…
Từ Thu Mỹ ông đâu phải người hồ đồ, chính ông là người thân nhất với chị gái đã mất của mình, và chính ông cũng là người hiểu rõ nhất vì sao chị mình lại bỏ nhà ra đi. Thu Loan là người có bản lĩnh, đường đường là thiên kim của một nhà hào môn nhất nhì thành phố A nhưng chị ấy lại chưa từng tiết lộ về thân phận của chính mình với nhà chồng. Thà là ra đi trong âm thầm chứ chưa từng muốn phô trương mình là con gái của dòng dõi trâm anh thế phiệt. Có lẽ vì đã quá chán ghét với xuất thân của mình, vậy nên chị ấy cũng hy vọng con gái của mình… sẽ không giống với chị ấy, để rồi dở dở ương ương không có được cuộc sống tốt đẹp.
Sống trong chăn mới biết chăn có rận, là người của hào môn rồi mới biết hào môn cường đại và bức người ra sao. Ngay cả ông, là Từ tổng cao cao tại thượng, nhưng đến tận giây phút này, ông vẫn chưa biết mùi vị của tình yêu đích thực là gì. Thứ mà con cháu của hào môn có là tiền, là địa vị và quyền lực. Nhưng thứ mà con cháu của hào môn sẽ mãi mãi không thể có được, đó chính là tự do hạnh phúc của một con người…
Chị gái của ông thà là không cho con gái nhận lại nhà ngoại, chứ nhất quyết không muốn để con gái cũng sẽ giống như chị đã từng. Được hào môn nuôi dưỡng, sau đó lại bị chính nơi mình lớn lên ép mình trở thành “thứ” trao đổi lợi ích. Có người sẽ tình nguyện đồng ý, giống như là Từ Thu Mỹ ông đây, nhưng cũng có người sẽ không bao giờ chấp nhận, ví dụ điển hình nhất chính là Từ Thu Loan. Nếu như năm đó Thu Loan không đấu tranh đến mức bỏ trốn khỏi Từ gia, vậy thì bây giờ chị ấy mới chính là phu nhân của Quách gia, là vợ của Quách Kỳ chứ không phải là chị gái lớn của ông, Từ Thu Nga… Vậy nên, ba điều mà Từ Thu Loan căn dặn Quách Kỳ, ông chỉ cần nghe qua là hiểu rõ, không cần Quách Kỳ phải giải thích gì thêm…
Quách Kỳ như rơi vào trầm tư, ông cũng không quan tâm đến việc Từ Thu Mỹ có hiểu hay là không. Lúc này ông lại như muốn nói hết ra những nỗi lòng của mình.
– Từ gia của cậu cũng không kém Quách gia của tôi là bao. Như cậu, chị Hai cậu, rồi Thu Loan, đời sau này là đám tiểu bối con cháu của cậu… cậu có thấy đứa nào đã được yêu đương thoải mái và tự do chưa? Tôi cũng rất xót cho bọn nhỏ, nhưng thú thực là tôi cũng không có cách nào khác. Cũng bởi vì vậy nên tôi luôn cố gắng đưa Quách gia đi lên, vì chỉ khi đứng ở trên đỉnh cao của quyền lực thì con cháu của tôi mới có được sự tự do thật sự. Tôi từ trước đến giờ luôn khen Cố Thành với cậu cũng là có lý do, bởi vì chỉ có một mình thằng bé mới dám tự mình đứng lên bảo vệ cho sự tự do của chính bản thân nó… thật sự cũng chỉ có một mình Cố Thành mới làm được như vậy…
Khẽ thở dài, Quách Kỳ lại tiếp tục trầm giọng:
– Tôi… thật sự rất lo lắng cho con bé Vũ. Từ gia của cậu bây giờ đang trên con đường phát triển bạo phát, thứ mà Từ gia thiếu ngay tại thời điểm này là một cuộc liên hôn với Lê gia… mà nói chính xác hơn là cần một đứa cháu gái để kết hôn với nhà họ Lê. Cậu xem, vào cái thời điểm này mà đưa bé Vũ về Từ gia… rõ ràng là muốn giết con bé chứ đã muốn con bé tốt đẹp đâu? Đúng, đúng là Cố Thành nhà tôi sẽ không để cho Ngạn Vũ chịu thiệt thòi, nhưng một khi đã nhập tông chi gia phả thì trách nhiệm với gia tộc là phải có. Có thể cậu không đồng ý, bác Từ không đồng ý nhưng chắc chắn những người khác của Từ gia sẽ hối thúc vào, sẽ lại ép con bé phải giống như mẹ của nó… đến lúc đó… con bé bên hiếu bên tình… lại khổ cho con bé…
Từ Thu Mỹ càng nghe thì sắc mặt lại càng nặng nề, bởi những gì mà Quách Kỳ vừa nói cũng là những điều mà ông đang lo sợ. Cái danh người đứng đầu của một tộc họ cũng chỉ là hữu danh vô thực, bởi vì hiếm ai có thể thao túng được toàn bộ gia tộc phải nghe theo ý kiến về sự quyết định của người đứng đầu. Những chuyện riêng của gia đình ông thì ông còn có thể phán quyết theo ý của ông, nhưng một khi có chuyện dính đến lợi ích của gia tộc, vậy thì chắc chắn phải nghe theo ý kiến của số đông. Còn nếu ông muốn mọi người phải nghe theo ông, vậy thì ông phải là người bản lĩnh có thừa. Mà đến cả Quách Kỳ bản lĩnh hơn người còn chưa làm được việc đó, vậy thì một người kém cỏi hơn ông ấy nhiều phần như ông làm sao làm được loại chuyện như mơ này. Nói trắng ra, nếu như đưa Ngạn Vũ về nhận tổ tiên trong lúc này thì rất có khả năng Từ gia sẽ lại đẩy con bé lên đầu sóng ngọn gió. Bọn người của Từ gia vì không muốn để con gái của họ liên hôn với Lê gia, mà có thể sẵn sàng liên kết lại để ép Ngạn Vũ con cháu của dòng chính phải đưa thân mình ra hiến tế. Nghĩ lại, đúng là ông suy nghĩ vẫn chưa đủ thấu đáo, xém chút nữa lại làm cho cháu gái của ông phải chịu cảnh khó xử…
Sự tình rõ ràng là vậy, nhưng Từ Thu Mỹ vẫn còn có chút tiếc nuối không nỡ, ông dằn co, trầm giọng nói với Quách Kỳ.
– Em… hiểu hết những điều mà anh vừa nói. Nhưng khó khăn lắm em mới tìm được cháu gái, mà ba mình cũng đã trông ngóng từ rất lâu. Năm nay ông đã hơn 80 rồi, còn có bao nhiêu thời gian đâu. Cái chết của chị Loan đã khiến ba giày vò ân hận rất nhiều… Hơn nữa bên cạnh Ngạn Vũ vẫn còn Cố Thành, em nghĩ… sẽ không ai ở Từ gia dám chống đối lại với thằng nhóc ấy đâu anh Hai.
Quách Kỳ do dự một chốc, ông lúc này khẽ đáp:
– Tôi biết, tôi cũng tin tưởng Cố Thành. Nhưng mà phòng bị vẫn hơn, Cố Thành dù sao cũng là người của Quách gia, tôi muốn bảo vệ cả hai đứa nó chứ không phải chỉ bảo vệ mỗi một mình Ngạn Vũ mà đẩy cháu trai của tôi lên mũi dao nhọn. Với lại, trong di thư Thu Loan đã căn dặn tôi phải làm như thế, mà mọi chuyện thành ra như thế này là tôi đã làm trái với di nguyện của cô ấy một phần rồi. Cứ để Cố Thành nói chuyện trước với Ngạn Vũ, còn về phần con bé có muốn nhận lại Từ gia hay không… chuyện đó để nói sau vậy.
Từ Thu Mỹ mặc dù vẫn còn rất tiếc nuối nhưng ông lại không thể không nghe theo. Trên đời này có vài việc không phải cứ ông muốn là được, phải xem ý tứ của người khác là như thế nào nữa…
Thở dài trong lòng một hơi, Từ tổng đột nhiên nhớ đến nhà nội của Ngạn Vũ, thái độ của ông trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.
– Còn về phía nhà họ Thi kia, anh định thế nào?
Nhắc đến nhà họ Thi, Quách Kỳ mặt lạnh trở lại, thần thái của ông khác hẳn vừa rồi, lời nói đậm vị quyền lực và đanh thép hơn.
– Nhà họ Quách và nhà họ Thi có ân tình, từ lúc biết chuyện của Thu Loan, bác Quách cậu vẫn luôn ra sức ép không để tôi xuống tay với Thi gia. Tôi mặc dù rất hận nhà họ Thi nhưng ân nghĩa là ân nghĩa, mà tôi cũng không thể lén lút ra tay bởi vì bác Quách của cậu vẫn luôn để ý chằm chằm vào hành động của tôi với Thi gia. Cậu cũng đừng trách bác Quách, Quách gia là dòng dõi trọng chữ tín, chưa kể đến ân nghĩa của Quách gia và Thi gia là ân nghĩa từ rất lâu đời rồi… không thể chỉ vì chuyện của Thu Loan mà ra tay ép Thi gia được. Hai nhà họ Thi và họ Quách có thể cả một thế hệ không gặp mặt nhau lấy một lần, nhưng ân nghĩa vẫn cứ còn đó, chỉ cần Thi gia nhờ vả, nếu trong khả năng, chắc chắn Quách gia sẽ đồng ý. Năm đó lúc Thu Loan đến Thi gia, tiếc là Quách gia đang trong thời đoạn bạo phát, không có thời gian để ý đến nhà họ Thi… nếu không thì đã không có chuyện Thu Loan bị Thi gia ép đến mức tự vẫn như vậy… quả thật là không thể cản được ý trời.
Dừng vài giây, Quách Kỳ lúc này lại quay sang nhìn Từ Thu Mỹ, khoé môi khẽ nhếch, ông nói mạnh từng chữ:
– Quách gia tôi thì không được, nhưng còn bây giờ… tôi nghĩ là Từ gia của cậu… chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Từ Thu Mỹ cười đáp, nụ cười khẩy nói lên tất cả, cũng nói lên trước được sự sụp đổ của Thi gia… là không ai có thể chống đỡ được, kể cả là Từ Thu Loan nếu có sống dậy!
________________________
Cố Thành vừa mới quay lại phòng bệnh của Ngạn Vũ, anh còn chưa kịp nói chuyện với cô thì đã có điện thoại gọi tới. Là điện thoại của trợ lý, cậu ta gọi đến là để thông báo một việc hết sức quan trọng.
Nghe điện thoại xong, Cố Thành nhanh chóng bước đến trước mặt Ngạn Vũ, trước ánh nhìn tò mò và chờ mong của cô, anh nói rõ ràng ra từng chữ một:
– Đã tìm được Thu Ngọc… cô ấy còn sống… người của anh tìm được cô ấy ở bìa rừng…là tự cô ấy chạy thoát ra ngoài. Thu Ngọc cũng đã khai nhận… là bà Thạch bắt giữ người. Chỉ tiếc là… đứa bé mà Thu Ngọc mang thai trong lúc bị giam giữ đã m.ấ.t… cô ấy hiện giờ… rất muốn gặp em!