Bác Quách rời đi, trong khuôn viên đầy cây xanh và hoa quý lúc này chỉ còn lại ông nội Quách và Cố Thành. Nhìn thấy biểu cảm trầm mặc của cháu trai, ông nội Quách chỉ biết thở dài, ông khẽ nói:
– Nếu như Ngạn Vũ đúng thật là huyết mạch của nhà họ Thi và nhà họ Từ… ông nghĩ đó cũng là điều tốt cho con và cho cả con bé mà Cố Thành? Con cũng biết ba con không chấp nhận con bé là vì xuất thân của con bé, nếu bây giờ con bé là cháu ngoại của ông lão Từ bên kia… ba con chắc chắn sẽ không ngăn cản chuyện hôn sự này của hai đứa nữa.
Cố Thành đang suy nghĩ rất nhiều thứ, nhưng khi nghe ông nội Quách nói như vậy, anh cũng không che giấu mà tâm sự thật lòng với ông.
– Ông nội… là ba con chê xuất thân của cô ấy chứ riêng con, con chưa từng chê. Chắc ông cũng hiểu lý do vì sao con lại đột nhiên trở thành người của “đen” thay vì tiếp nối theo truyền thống của Quách gia mình mà phải không ông?
Dừng lại vài giây, anh lại tiếp tục trầm ngâm, giọng của anh như chất chứa rất nhiều tâm sự:
– Năm đó, ngay thời điểm mà ba cấm con và Thanh Vũ không được qua lại với nhau, mặc dù lúc đó con còn chưa xác nhận rõ là con có thích cô ấy hay không… thì ngay tại thời điểm đó, con đã xác định rằng cả đời này của con… con sẽ không đồng ý nghe theo bất kỳ sự sắp đặt nào của ba con nữa. Vậy nên đối với con, dù ba con có thích hay là không thích Ngạn Vũ thì cũng không quan trọng… bởi vì con không cần sự đồng ý của ông ấy.
Ông nội Quách lặng im nhìn cháu trai, tính cách của Cố Thành vô cùng mạnh mẽ và độc lập, sự cố gắng của anh trong từng ấy năm qua, cả ông và Quách gia đều phải gật đầu công nhận. Có thể trong đám cháu trai của ông thì người có bản lĩnh, có khả năng nhất… vẫn là Cố Thành. Nhưng cũng thật sự tiếc nuối, bởi vì thằng bé không hề muốn kế thừa sự nghiệp của Quách gia. Thằng bé lựa chọn bôn ba ra ngoài xây dựng cho mình một đế chế mới, một đế chế độc lập mà không ai có thể xâm phạm được. Thật ra thì như vậy cũng tốt, cũng rất hiếm người có thể thành công được như Cố Thành, ông rất vui mừng và hãnh diện vì điều đó.
Ông cũng thừa hiểu thằng bé Cố Thành này sẽ không kiêng dè gì ai, đến việc rời khỏi Quách gia mà nó còn làm được thì nó sợ gì ai ngăn cấm cuộc đời của nó. Thật ra ông cũng chẳng có quyền gì mà ngăn cản cháu trai của ông yêu ai lấy ai, nhưng dù cho có thế nào đi nữa thì việc xuất thân cũng là một trong những yếu tố rất quan trọng để quyết định một mối hôn sự. Ông có thể không ngăn cấm, nhưng điều gì tốt hơn cho cháu của ông thì ông vẫn phải làm.
Ông nội Quách suy nghĩ một lát, ông lúc này mới dịu giọng, ý tứ khuyên nhủ Cố Thành.
– Ông tất nhiên hiểu, nhưng ông cũng mong con hiểu thật rõ một điều này… dù Quách gia có không tốt với con đến cỡ nào thì con cũng là con cháu của Quách gia, điều này là không thể bàn cãi được. Quách gia này sẽ không vì việc con không nghe lời mà dừng việc che chở cho con, mà con cũng phải giống như thế, con cũng không thể nào bỏ mặt Quách gia mà không ngó ngàng gì tới. Vậy nên, việc hôn nhân đại sự của con, nếu được… ông nói là nếu được… nếu được thì vẫn nên để tất cả mọi người cùng chúc phúc cho vợ chồng con thì sẽ hay hơn là không ai chịu chúc phúc đó Cố Thành à. Có thể bây giờ cả con và con bé Vũ đều không cảm thấy gì. Nhưng mà 5 năm, 10 năm nữa… có thể bọn con sẽ cảm thấy rất hối tiếc vì quyết định ngày hôm nay của mình.
Dừng vài giây, ông nội Quách lại nói:
– Ba con… ông ấy chỉ có một mình con… ông ấy rất thương con ấy chứ. Ngăn cản con yêu một người không môn đăng hộ đối cũng là một sự bảo vệ con khỏi sự tổn thương. Bậc làm cha làm mẹ có thể sẽ suy nghĩ hơi cực đoan, nhưng bọn họ làm mọi chuyện đều vì các con, cũng chẳng mong các con sẽ hiểu. Cũng đừng hà khắc với ba con quá, nó được như thế này đã là biết thay đổi lắm rồi đấy Cố Thành à!
Cố Thành lặng nhìn ông nội Quách, anh thật lòng cũng rất thương ba của mình, nhưng sự độc tài của ông ấy làm cho anh không cách nào chấp nhận được. Biết là sẽ làm tổn thương ba của mình, nhưng cuộc đời này của anh chỉ có một, không thể chỉ vì sự rập khuôn của một gia tộc mà chôn vùi cuộc đời tự do của anh được.
Khẽ thở dài một hơi, anh trầm giọng, thỏa hiệp:
– Con hiểu rồi ông nội, con sẽ để ý nhiều hơn đến cảm xúc của ba mẹ con…
Nói đến đây lại dừng, ánh mắt của Cố Thành khi nhìn ông nội Quách đột nhiên trở nên kiên định và sắt bén hơn rất nhiều, anh đanh giọng:
– Nhưng riêng về chuyện của Ngạn Vũ… con sẽ không cho phép bất kỳ ai xen vào làm ảnh hưởng đến cuộc sống đang tốt đẹp của cô ấy. Nếu đúng thật Vũ là cháu gái của nhà họ Từ và nhà họ Thi… vậy thì con sẽ xem xét thái độ của bọn họ trước rồi mới nghĩ đến việc có nên nói cho Vũ biết hết sự thật hay là không. Bởi vì đối với con hiện tại, sẽ không có điều gì quan trọng hơn cảm xúc của Ngạn Vũ. Việc xuất thân thế nào cũng không quan trọng, quan trọng chỉ cần cô ấy vui vẻ là được…
Ông nội Quách hiểu ý của Cố Thành, mặc dù ông có chút không đồng tình lắm nhưng khi nhìn đến sự bảo vệ của Cố Thành dành cho Ngạn Vũ thì ông cũng đành chấp nhận, không thể cho ý kiến thêm vào nữa. Trước kia đến cả ông cũng không quá đồng tình với việc Cố Thành nhận nuôi Ngạn Vũ, vậy nên bây giờ ông cũng không thể có ý kiến quá nhiều vào quyết định của Cố Thành. Nhưng có vài việc, ông vẫn sẽ cố gắng đến khi nào không thể cố gắng được nữa thì thôi. Bởi vì ông là người rõ nhất, những người trong cuộc đã phải vất vả nhiều như thế nào để có được ngày hôm này…
Đối diện với ánh mắt kiên định của Cố Thành, ông nội Quách dù biết Cố Thành có thể sẽ không nghe theo nhưng ông vẫn phải nói.
– Thành, ông biết con lo cho Ngạn Vũ, nhưng về chuyện xuất thân của nó, con không thể cứ mãi giấu nó được. Không phải vì ba mẹ nó không cần nó mà tất cả là vì sự cố hi hữu trong quá khứ mà ra hết. Mà bên phía lão Từ, ông ấy thật sự cũng rất mong nhớ con bé…
Cố Thành đưa tay day day mi tâm, anh không trả lời ngay, dường như là đang rất cẩn trọng suy nghĩ điều gì đó. Ông nội Quách cứ tưởng là anh sẽ không đồng ý ngay, nhưng đột nhiên lúc này lại nghe thấy Cố Thành lên tiếng. Giọng của anh rất trầm, cũng như là sự thoả hiệp hết mức có thể của anh dành đến cho vấn đề này.
– Nhà họ Từ thì có thể nhận cháu nếu như Ngạn Vũ đúng là con gái của Từ Thu Loan. Nhưng về phần nhà họ Thi, con thấy… bọn họ không xứng đáng… không xứng đáng để nhận lại con, nhận lại cháu!
_________________________
Về chuyện thân phận của Ngạn Vũ, Cố Thành vẫn chưa có ý nói cho cô biết. Anh đang đợi kết quả chính xác từ chỗ bác Hai Quách Kỳ rồi mới quyết định thời gian để thông báo cho Ngạn Vũ.
Ngạn Vũ vẫn như thường lệ, ngày nào cô cũng đến nhà họ Thi để dạy học cho bé Ni. Nhưng mà thời gian gần đây thì có chút thay đổi, vì bé Ni bị thương ở tay nên cô chỉ có thể dạy con bé nhận biết mặt chữ, vẫn chưa dạy viết được.
Ý định xin nghỉ dạy thì đã có, cô cũng đã nói qua với Cố Thành, nhưng còn thời gian khi nào thì cô vẫn hơi phân vân chưa quyết định. Cũng không phải cô tiếc nuối gì, chẳng qua là cô thấy thương cho bé Ni, không gặp con bé thì cô lại thấy nhớ. Nhưng mà, chắc chắn là cô sẽ không tiếp tục dạy học cho bé Ni nữa, bởi vì cô thấy có chút không yên tâm, không yên tâm lắm về những con người ở trong nhà họ Thi này.
Ngạn Vũ đến phòng của Thảo, thấy cô ấy đang bận rộn nghiên cứu gì đó, cô liền đi tới rồi nói khẽ:
– Thảo… cô giúp tôi một việc đi…
Thảo nhìn cô, cô ấy tò mò hỏi:
– Việc gì vậy Vũ? Việc gì mà tôi thấy cô có vẻ nghiêm trọng quá vậy?
Ngạn Vũ ngồi đối diện với Thảo, cô nói rất nghiêm túc:
– Cũng có chút nghiêm trọng thật mà… Thảo… cô có thể canh chừng bên ngoài giúp tôi được không? Nếu phát hiện có người đến thì cô báo hiệu cho tôi biết.
Thảo nhíu mày, cô ấy lo lắng hỏi gấp:
– Cô định làm gì vậy? Có nguy hiểm không? Nếu nguy hiểm thì để tôi làm thay cô…
Ngạn Vũ lắc đầu, cô điềm tĩnh đáp:
– Không có gì nguy hiểm đâu, tôi chỉ muốn vào trong căn phòng kia xem qua một chút mà thôi. Cái này chủ yếu là do tôi tò mò chứ nguy hiểm thì không có. Cô yên tâm!
Thảo lúc này mới nhớ đến lời mà Ngạn Vũ nói mấy hôm trước, cô ấy reo lên.
– À, ý cô muốn vào trong căn phòng ở cạnh phòng của bé Ni đúng không? Hôm trước cô có nói với tôi đó là phòng bí mật… phải không Vũ?
Ngạn Vũ gật đầu:
– Phải, phải, đúng rồi đó Thảo, tôi muốn vào đó xem thử.
– Nhưng cô có chìa khóa chưa?
Ngạn Vũ nhớ đến chuyện này, cô tự dưng có chút nản chí.
– Chưa có, tôi vẫn đang nghĩ cách đây.
Thảo nhìn thấy vẻ ủ dột của Ngạn Vũ, cô ấy đột nhiên nở nụ cười bí hiểm, búng tay cái chốc, cô ấy nói:
– Được rồi, cô đừng lo, tôi có cách giúp cô vào trong đó được mà.
Dừng một hai giây, Thảo lại tiếp tục nói, lần này là bày mưu bày kế với Ngạn Vũ.
– Bây giờ thế này nhé, tôi phá khóa cho cô vào bên trong, sau đó tôi sẽ ở ngoài canh chừng. Nhưng cô vào trong đừng lâu quá, tôi sợ sẽ bị phát hiện đó.
Nghe Thảo nói có cách sẽ mở được phá khóa cửa, Ngạn Vũ mừng như bắt được vàng, cô vội vàng gật đầu, sau đó liền tiến hành kế hoạch như đã tính toán.
Thảo là vệ sỹ ngầm mà Cố Thành đào tạo, cô ấy thừa sức có thể phá được khóa cửa. Nếu là loại khóa cửa điện tử thì có thể sẽ lâu hơn một chút nhưng nếu là loại khóa cửa truyền thống như thế này thì còn dễ dàng phá khóa hơn rất nhiều lần. Rất nhanh, chỉ trong có mấy giây mà Thảo đã phá được khóa cửa. Cô ấy lúc này liền xoay người nói khẽ với Vũ:
– Cô vào đi… nhanh nhé… 5 phút thôi…
Ngạn Vũ gật đầu chắc nịch, sau đó cô lách người qua cửa rồi nhẹ nhàng tiến vào bên trong phòng…
Thật sự khung cảnh bên trong căn phòng bí mật này có chút làm cho cô… ngạc nhiên. Bởi vì sự thật là căn phòng bí mật này cũng không có gì quá khác thường so với những căn phòng khác ở trong nhà họ Thi. Cũng có tủ quần áo, có giường ngủ, có bàn trang điểm… trông không khác gì một phòng dành cho khách bình thường.
Ngạn Vũ bước vào sâu bên trong, cô đi một vòng trong phòng, theo cảm nhận của cô là căn phòng này không có bụi, mọi thứ cực kỳ ngăn nắp và sạch sẽ. Trên bàn trang điểm có vài lọ mỹ phẩm tên hãng rất lạ, trông thiết kế có vẻ đã rất lâu đời. Trên tủ nhỏ có vài khung ảnh nhưng không có ảnh ở bên trong, giỏ hoa hay là gấu bông đều là mẫu của những năm về trước…
Ngạn Vũ đột nhiên cảm thấy có một loại cảm xúc rất lạ xộc đến, cái loại cảm giác này rất lạ, cô lúc này thật sự không thể diễn tả được bằng lời…
Tim đập nhanh, bước chân cũng chậm lại, Ngạn Vũ đưa tay sờ con búp bê được đặt trên đầu giường, một loại cảm xúc thân quen lại bắt đầu tràn đến dữ dội. Bởi vì cảm xúc lúc này quá mạnh mẽ nên bàn tay vừa chạm vào tóc của búp bê cũng khựng lại, mà Ngạn Vũ cũng rụt rè
không dám chạm vào nữa. Từ đó cho đến giờ, đây dường như là lần đầu tiên mà cô có loại cảm xúc giống như thế này… thật sự rất hoảng loạn, cũng rất kinh khủng…
Cô không dám chạm vào búp bê nữa, tim lúc này đã đập đến rất nhanh rồi, giống như muốn đập văng ra khỏi lồng ngực của cô luôn vậy. Một loại cảm giác lo lắng bồn chồn đột nhiên kéo tới, mà thời gian cô ngây người từ nãy đến giờ cũng đủ lâu, không thể cứ chần chừ ở mãi trong này tiếp được.
Thế nhưng chân vừa mới bước đến ngang tủ thì Ngạn Vũ lại đột nhiên dừng lại không chịu bước tiếp nữa. Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào tủ, như có một cái gì đó thôi thúc cô phải mở cánh tủ đó ra… ngay bây giờ…
Bàn tay thon dài của Ngạn Vũ có chút run run, mồ hôi trong lòng bàn tay cũng chảy ra, cảm giác vừa hồi hộp cũng vừa kích khích vô cùng. Một bên cửa tủ được mở, bên cánh cửa còn lại cũng dần dần được hé ra. Bên trong là một cái tủ rất lớn, treo rất nhiều loại quần áo của phụ nữ và trẻ em… là quần áo của một bé gái.
Ngạn Vũ đưa mắt quan sát thật lâu, cô nhìn rất kỹ, lúc này, cô đột nhiên lại phát hiện ở ngăn cùng trong góc tủ có một khung hình… khung hình được úp lại… không biết là hình của ai…
Cô tò mò đưa tay với lấy, cầm khung hình trên tay, đập vào mắt cô là bức ảnh của một gia đình ba người. Mà ba người này… một người trong đó là ông chủ Cường… người phụ nữ xinh đẹp còn lại thì cô… cô… không biết nữa…
Nhưng còn cô bé trong ảnh… cô bé trong bức ảnh này… sao trông quen thế?
À không, không phải chỉ có một mình cô bé trong ảnh là cô thấy quen, mà cả người phụ nữ đang bồng đưa bé cô cũng thấy rất quen… thật sự là rất quen… quen lắm! Là quen mặt… mà cũng là quen thuộc… là sự quen thuộc gắn kết như cô và Thu Ngọc, hoặc là như cô và Cố Thành vậy đó…
Đại não của Ngạn Vũ lúc này như có một dòng ký ức xưa cũ đột nhiên tràn đến. Hai tay cô ôm lấy đầu, mắt cô nhắm lại, một vài hình ảnh đột nhiên hiện ra… vừa xa lạ cũng vừa quen thuộc…
Cô thấy… bé gái trong ảnh được người phụ nữ xinh đẹp đó bồng… người phụ nữ ấy khóc… rồi giao đứa bé lại cho một người xa lạ nào đó. Cô bé nhỏ xíu chỉ chừng 4,5 tuổi, vừa nhỏ vừa nhát, khóc lóc giãy giụa thảm thương lắm… cô bé ấy đòi mẹ nhưng không được… mẹ cô bé cứ khóc rồi sau đó xoay người bỏ đi mất…
Tiếp sau đó, cô bé ấy được người xa lạ đưa đi, đi đâu thì cô cũng không rõ. Nhưng mà… á… cô nhớ được rồi… cô bé đó… hình như là cô… hình như cô bé nhỏ xíu ấy… là cô… chính là cô!