2
Lý Mộng Long cầm cốc café England dựa vào cạnh bàn của một nữ đồng nghiệp và trò chuyện, cười nói rôm rả với cô ta.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy dài có những bông hoa nhỏ li ti, thần sắc cô đơn buồn rầu từ ngoài bước vào, trên mặt hiện lên rõ hai chữ – thất tình!
Chắc chắn là đã bị người đàn ông đó từ chối rồi.
Không biết tại sao, anh cũng cảm thấy nơi sâu kín trong trái tim anh chợt khẽ lay động. Anh bước vào phòng pha café, chỉ một lát sau, đã bưng một cốc café England tỏa hương thơm ngào ngạt bước vào văn phòng làm việc của Mạch Khiết.
Nhìn cốc café khói bốc nghi ngút, Mạch Khiết uể oải ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng, mặt không thể hiện chút cảm xúc nào:
- Cảm ơn, nhưng anh đã quên gõ cửa rồi!
Cô vẫy tay ra hiệu yêu cầu anh gõ cửa lại.
Anh mím chặt môi, cười đau khổ đầy bất lực. Người phụ nữ này, rốt cuộc là được tạo thành bằng thứ vật chất gì vậy? Chỉ dịu dàng nhẹ nhàng đối với một người đàn ông nào đó, còn lại thì lạnh lùng vô tình với tất cả những người đàn ông khác.
- Cho tôi xin, người mắc nợ cô có phải là tôi đâu chứ!
Anh gõ cửa đầy lịch thiệp, rồi bước vào, ngồi xuống trước mặt cô.
- Tôi cũng đến để nịnh nọt lấy lòng một chút đây[1].
[1] Chữ nịnh nọt lấy lòng trong tiếng Trung nếu dịch thẳng nghĩa đen tức là vỗ mông ngựa.
Mạch Khiết lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, chỉ vào thời gian hiển thị trên màn hình di động:
- Bây giờ đang là giờ làm việc, không phải là bảo anh đến lĩnh lương rồi nịnh nọt xun xoe đâu.
Lý Mộng Long so vai:
- Đã hiểu rồi, vỗ phải móng ngựa rồi. Nếu như cô muốn uống say, nhớ tìm tôi, hôm nay đến lượt cô phải mời đấy. Tối qua cô tức giận vỗ mông bỏ đi, tôi phải thanh toán đấy...
Mạch Khiết trợn trừng mắt một cái:
- Anh đã nói xong chưa? Có phải là không có việc gì làm không? Tôi giao cho anh chút việc để làm nhé?
Không đợi anh trả lời, cô liền lấy ra một bản kế hoạch, đưa cho Lý Mộng Long:
- Chẳng phải là anh luôn muốn được làm trưởng ban biên tập sao? Anh nhìn bản kế hoạch và những bài viết liên quan đến "ngoại tình" này, anh có ý tưởng gì?
Lý Mộng Long nhận lấy tài liệu, chăm chú nhìn cô gái trẻ trước mặt, khóe môi tạo thành một đường cong nho nhã. Một mặt cô nhìn nhận về tình yêu đơn giản và thuần khiết như tờ giấy trắng, mặt khác cô lại quyết không để tình cảm cá nhân xen lẫn vào công việc.
Làm việc chung với cô gái này càng lâu, càng phát hiện ra sự đặc biệt của cô, dường như hoàn toàn khác biệt với những cô gái khác ở xung quanh mình.
Anh cúi đầu nhanh chóng đọc tài liệu.
Hồi lâu, mới ngẩng đầu lên:
- Tôi cảm thấy bản kế hoạch này rất đầy đủ, nhưng tính thuyết phục của bài viết không đủ.
- Ồ? Anh nói xem nào! – Mạch Khiết nhướng đôi lông mày thanh mảnh, con ngươi mắt khẽ lay động.
- Nói về lý tính quá nhiều, những ví dụ quá ít. Chỉ có mấy câu chuyện, chẳng qua cũng chỉ là từ vài người phụ nữ nào đó hay nữ nhân viên nào đó, như vậy rất hàm hồ, thêm nữa những sự việc được lấy ở trên mạng xuống, tôi cảm thấy không đủ sức thuyết phục, chuyên đề này sẽ không để lại ấn tượng sâu sắc cho độc giả.
- OK! Anh nói đúng hết! – Trong con ngươi mắt Mạch Khiết khẽ phát ra ánh hào quang – Tôi cho anh thời gian một ngày, anh mau tìm cho tôi những ví dụ ngoại tình chân thực nhất.
Lý Mộng Long cảm thấy hơi bất lực, xem ra mình lại bị mắc lừa rồi, cô ấy đã ném cho mình một trách nhiệm nặng nề đến như vậy.
- Tổng biên tập Mạch, tôi có đắc tội với cô đâu, tôi đặc biệt đến để an ủi cô, tối hôm qua còn trả tiền giúp cho cô và uống rượu cùng cô. Tôi đối với cô cũng được coi là khá tốt, sao cô lại dằn mặt người ta như vậy? Thời gian một ngày, tôi đi đâu để tìm được những người phụ nữ hiện đang ngoại tình hay là đã từng ngoại tình chứ? Muốn làm phép biến hóa thì cũng không thể biến hóa bằng cách này được thì phải? Hơn nữa, cho dù có những người như vậy, thì liệu có ai chịu bằng lòng để công khai việc riêng tư này của mình lên báo chí chứ?
Mạch Khiết uể oải dựa hẳn người vào ghế:
- Hoàn thành xong nhiệm vụ này, tháng sau anh sẽ là trưởng ban biên tập.
- Được rồi, cứ làm như tôi là loại người thấy lợi tối mắt vậy, tôi chẳng muốn vì cái hư danh này mà ôm trọn lấy công việc này, sau đó bị những đối tượng phỏng vấn đánh cho tơi bời hoa lá, trừ phi... – Lý Mộng Long cố tình kéo dài chữ cuối như thể ngầm ẩn ý.
Quả nhiên Mạch Khiết thấy hào hứng:
- Trừ phi cái gì, cố tình ỡm ờ gì chứ!
Trong lòng cô rất hiểu, đây là một nhiệm vụ quá khó khăn.
- Trừ phi cô đi cùng với tôi, hơn nữa trong toàn bộ quá trình đều phải nghe theo sự sắp xếp của tôi.
Mạch Khiết ngẩn người, bị anh ta quay giáo đâm cho một mũi!
Vốn tưởng gây khó dễ cho anh ta một chút để anh ta không thể vênh váo khoa trương được nữa, nào ngờ anh ta còn kéo mình xuống nước theo.
Nếu không đồng ý người ta sẽ hất tay không thèm làm nữa; nếu mà đồng ý, có quỷ mới biết lúc đi cùng anh ta, anh ta sẽ giày vò mình ra sao.
Thấy cô băn khoăn do dự, Lý Mộng Long bèn trả lại cho cô bản kế hoạch, đứng dậy:
- Thực ra bản kế hoạch này cũng tàm tạm, mặc dù không được xuất sắc nhưng cũng không đến nỗi quá kém. Cô không đồng ý với tôi cũng chẳng có cách nào hoàn thành được. Cho nên, xin lỗi...
Anh ta quay người định đi, nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền tới:
- Được rồi, được rồi, anh đừng có mà uy hiếp tôi nữa.
Anh cố gắng kìm nén nụ cười nơi khóe miệng, hỏi:
- Sao, đồng ý rồi à?
- Vì công việc, tôi cũng đành phải liều mình thôi, nhưng Lý Mộng Long, tôi có thể nghe theo sự sắp xếp của anh, nhưng tôi cảnh cáo anh, trong thời gian hợp tác, anh không được có những việc là quái đản gì khác... nếu không tôi sẽ chẳng khách sáo đâu. Tôi ít ra cũng là cấp trên của anh.
- Ồ? – Đôi lông mày rậm của anh ta khẽ nhướng lên, mang theo ý cười chăm chú nhìn cô – Tôi lại muốn hỏi xem, tổng biên tập Mạch cho rằng "việc làm quái đản" là việc gì vậy?
Nghĩ đến sự việc hai lần liền bị hôn trộm, trong lòng Mạch Khiết liền cảm thấy buồn bực, bực bội nói:
- Anh biết rồi, đừng có giả vờ với tôi!
- Nếu như cô cho rằng ôm ấp hoặc là nắm tay nhau giống như đôi tình nhân, như vậy thì rất có khả năng này!
- Gì cơ... Lý Mộng Long, anh đừng quá đáng quá!
- Cô bắt buộc phải giả vờ thành người tình của tôi, nếu không mọi người sẽ không mở rộng lòng để trò chuyện tâm sự cùng tôi. Đương nhiên, cô có thể chọn lựa đi hoặc không đi, tôi quyết không miễn cưỡng cô.
Anh ta lại thể hiện tư thế chuẩn bị bước đi. Anh ta đã đoán chắc rồi, điểm yếu của Mạch Khiết chính là M Beautiful phiên bản mới, cho nên cô có thể hy sinh tất cả.
Quả nhiên, anh lại thắng một lần nữa.
Mạch Khiết hằn giọng nói:
- Nếu như nhiệm vụ không hoàn thành, cứ chờ xem tôi sẽ xử lý anh thế nào!
Lý Mộng Long hùng dũng bước ra ngoài.
Mạch Khiết ngồi lại một mình trong phòng làm việc, bắt đầu làm việc điên cuồng. Có lẽ, chỉ có công việc mới có thể làm tê dại dây thần kinh của mình, làm cho mình quên đi những sự việc không vui.