Cách bố trí khu trường học dành cho người già không hề phức tạp. Khu phòng học bà cụ Hồ đang học phải có thẻ mới vào được. Hồ Đào vốn mang mũ đến cho mẹ, ai ngờ vừa đi đến bên này thì nhìn thấy người phụ nữ quen thuộc kia.
Bà ta đã già đi nhưng không may là Hồ Đào vừa nhìn thấy bà ta khi con trẻ cách đây không lâu. Hồ Đào không nghĩ ngợi gì, lập tức kéo bà ta lại, sau đó lại buông tay ra. Lúc nãy trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy nhau, anh gần như là kéo bà ta lại theo bản năng.
Tô Khiếm vẫn luôn lén quan sát con mình nên đương nhiên biết Hồ Đào trông thế nào, có điều lúc nãy vội vàng quá nên bà ta không nhận ra, bây giờ nhận ra thì khá hoảng loạn. Con trai đã kéo bà ta lại, tức là: “Đào Đào, có phải con biết ta là ai…”
Vẻ mặt của Hồ Đào khá rối rắm. Anh nhìn người phụ nữ trước mặt. Người này tóc vẫn đen mượt, mặt đầy son phấn, anh không cảm nhận được chút hương vị của tình mẹ từ bà ta.
Hồ Đào hỏi: “Bà tìm tôi có chuyện gì không?”
Hồ Đào cứ đinh ninh là đối phương đến tìm mình.
Người phụ nữ nhìn xung quanh, sau đó kéo Hồ Đào sang một góc. “Đào Đào, sao con lại ở đây?”
Hồ Đào đáp: “Tôi làm việc ở đây.” Cho nên bà ta không đến để tìm anh.
“Bà đến đây làm gì?” Hồ Đào hỏi.
Người phụ nữ lập tức nhìn Hồ Đào với đôi mắt đỏ hoe, nói: “Mẹ nghe họ nói dạo này con đã chịu nhiều uất ức.”
Bây giờ Hồ Đào không nghe nổi hai chữ uất ức. Lần trước, chỉ vì anh cảm thấy uất ức mà ông ngoại đã ném anh vào một không gian khác, bị nhốt ở đó khá lâu. Khoảng thời gian đó là những ngày tháng đau khổ nhất của anh.
Vì một đứa bé cứ không ngừng gào khóc đêm ngày mà đến bây giờ anh vẫn bị ám ảnh.
Nhưng cũng trong thời gian đó, anh mới biết mẹ đã hy sinh anh những gì. Lúc anh khó chịu là có thể nghe được giọng nói dịu dàng của mẹ.
Hồ Đào nhìn người phụ nữ trước mặt – người đã mang anh đến thế giới này. Anh nói: “Tôi không có gì uất ức cả. Bà đến đây làm gì.”
Người phụ nữ thấy vẻ lãnh đạm của Hồ Đào, nước mắt lập tức trào ra. “Đào Đào, có phải con hận mẹ lúc đó không nuôi con không? Có người mẹ nào mà không thương con mình chứ. Khi đó mẹ mới học cấp 3, mẹ thật sự không có khả năng nuôi con. Mẹ nghe chị họ nói hai vợ chồng giảng viên đó không có con nên mới đưa con đến cho họ nuôi. Họ có thể cho con cuộc sống tốt hơn, cho con tương lai tốt hơn.”
Hồ Đào lạnh lùng nghe bà ta nói. Theo những gì anh biết, trong này có một nửa là thật, đó chính là bà ta không có khả năng nuôi anh, muốn đưa anh cho cha mẹ anh nuôi.
Nhưng bà ta đã giấu giếm cách bỏ anh. Lúc đó bà ta học cấp 3, chắc chắn không dám tự mình đưa trực tiếp, sợ cha mẹ anh không chấp nhận, cũng sợ chuyện mình mới cấp 3 đã mang thai nên bà ta đã bỏ anh trong thùng rác trên con đường cha mẹ sẽ đi ngang qua.
Không quan tâm việc trời lạnh căm căm, không quan tâm ba mẹ có nghe được tiếng khóc của anh không, không quan tâm cha mẹ có nhặt anh hay không.
Dù cuối cùng anh có chết trong thùng rác thì bà ta cũng có thể tự an ủi là: mình đã nghĩ cách rồi, mình đã tìm cách đưa nó đến cho hai vợ chồng giảng viên đại học nuôi rồi.
Hồ Đào đột nhiên ý thức được mình quả là con ruột của người này. Anh và bà ta giống nhau, rõ ràng biết mình đã làm sai nhưng lại mỹ hóa hành vi của mình, để an ủi và tha thứ mình.
Người phụ nữ kia không ngừng phân bua: “Lúc đó vì muốn được nhìn thấy con, mẹ đã học lại 2 năm để thi vào đại học B. Thấy con ở với họ hạnh phúc như thế, mẹ không dám tiếp cận con, sợ họ sẽ không vui.”
Hồ Đào đột nhiên lên tiếng: “Thảo nào ba mẹ tôi không tìm được cha mẹ ruột của tôi.”
Lúc ba mẹ nhặt được anh, chắc chắn là đã đi tìm mẹ ruột của anh nhưng vì anh được vứt trong thùng rác ngoài ký túc xá đại học nên mục tiêu họ tìm sẽ là sinh viên đại học, và đương nhiên là không tìm được.
Người phụ nữ nghe câu nói không đầu không đuôi này, lòng thấy rất ấm ức. “Lúc đó mẹ không có cách nào khác mà. Con có biết vì sinh con ra mà mẹ đã phải chịu bao nhiêu vất vả không? Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.”
Hồ Đào nghe được những lời này, cảm thấy vừa phẫn nộ vừa bi ai. Anh đã hiểu được cảm giác của cha và ông ngoại lúc nghe anh nói mình phải chịu áp lực, chịu uất ức thế nào.
Hồ Đào lên tiếng: “Đúng vậy, tôi bị vứt bỏ, bị ném vào thùng rác giữa trời đông giá rét, bị đông cứng đến nỗi không ai muốn nuôi nhưng người chịu oan ức lại là bà.”
“Chúng ta thật là giống nhau, tôi quả là con ruột của bà.” Hồ Đào nói với giọng bi ai.
Người phụ nữ kia ngẩn ra. Bà ta không ngờ Hồ Đào lại biết tường tận như vậy. Bao năm nay bà ta không dám nhận lại Hồ Đào là vì biết Hồ Đào vẫn luôn cho rằng hai vợ chồng ông giáo sư kia là cha mẹ ruột mình.
“Họ nói cho con nghe cả chuyện này cơ à? Có phải họ không muốn chia tài sản cho con nên mới nói chuyện này không? Thật là quá đáng mà. Không phải con ruột thì sao, tình cảm bao nhiêu năm nay là giả à?” Bà ta càng nghĩ càng thấy tức giận. Về mặt pháp luật, con nuôi cũng có quyền thừa kế ngang hàng với con ruột.
Người phụ nữ kia nghe nói con ruột của hai ông bà đã trở về nên toàn bộ tài sản họ đều để cho con ruột, không cho Hồ Đào một đồng. Càng nghĩ bà ta càng cảm thấy tức giận. Bao năm nay người ở bên bầu bạn, phụng dưỡng họ là Hồ Đào, thế mà họ lại để lại toàn bộ tài sản cho đứa con từ nhỏ không ở bên cạnh.
Hồ Đào xoa huyệt thái dương, nói: “Không phải ba mẹ nói với tôi. Bà đến đây làm gì?”
“Mẹ muốn nói chuyện với họ. Họ làm thế thật là quá đáng mà. Bao năm nay con mới là người ở bên cạnh chăm sóc họ, cuối cùng vì người kia là con ruột mà được chia toàn bộ tài sản sao? Biết thế năm xưa chi bằng mẹ đưa con về.”
Hồ Đào cảm thấy thật là hoang đường. Người này rốt cuộc có tư cách gì để nói với anh bằng giọng điệu như vậy.
Hồ Đào nói với giọng bi ai. “Họ rất tốt với tôi. Bao năm nay tôi chưa bao giờ hoài nghi mình không phải là con ruột. Bà đừng có nói như là thương yêu gì tôi lắm. Đừng có tự lừa gạt mình: Sở dĩ mình vứt bỏ nó là vì muốn cho nó có cuộc sống tốt đẹp hơn. Bao năm nay mình không thăm nom gì nó là vì không muốn quấy rầy cuộc sống của nó hiện tại. Trên thực tế, từ đầu tới cuối bà chưa từng bỏ ra một chút gì, vậy mà còn xúc động vì bản thân mình sao?”
Người phụ nữ ngẩn ngơ. Bà ta không thể ngờ được con trai mình sẽ nói như vậy. Những lời này như một cái tát thật mạnh làm bặt bà ta thấy nóng rát.
Hồ Đào nhìn dáng vẻ sững sờ của bà ta, lòng cảm thấy khoái chí, tiếp tục nói: “Bà dùng những lý do này chẳng qua là để che giấu một sự thật mà thôi: Bà vứt bỏ con ruột của mình, bà ném nó vào thùng rác đợi người khác quyết định sống chết của nó.”
“Con không thể nói mẹ như vậy!” Bà ta phẫn nộ. “Bao năm nay, mẹ đã rơi không biết bao nhiêu nước mắt vì con!”
“Bởi vì chỉ có thế bà mới có thể tự lừa dối mình: bà vẫn luôn thương yêu đứa bé ấy, bà vứt bỏ nó là vì bất đắc dĩ, là muốn tốt cho nó. Chỉ có thế bà mới được cảm thấy bản thân được tha thứ. Thậm chí bây giờ bà đến đây gây sự với ba mẹ tôi cũng chỉ là để tự lừa gạt mình. Có phải trong lòng bà đang tự nhủ: mình thật là một người mẹ vĩ đại biết bao, mình đang đi đòi lại công bằng cho con trai.” Hồ Đào trào phúng: “Chúng ta thật giống nhau.” Dù bên ngoài có khoác vỏ bọc đẹp đẽ cỡ nào thì cũng không thay đổi được bản chất bên trong.
Hôm nay, khi đứng ở một vị trí khác, anh mới phát hiện chuyện này đau đớn đến nhường nào.
Hồ Đào nhìn cái người được cho là mẹ của mình. Anh xé toạc chút sĩ diện cuối cùng của bà ta. “Bà không có tư cách.”
Người phụ nữ kia vô cùng đau lòng. Sự thật bị vạch trần, bà ta mấp máy môi nhưng cuối cùng không lên tiếng.
Hồ Đào tiếp tục nói: “Bà hoàn toàn không có tư cách đi tìm họ. Gặp rồi nói gì? Nói bà là mẹ ruột của tôi, họ phải để tài sản của mình lại cho con ruột của bà à? Dựa vào đâu?”
Hồ Đào nói toạc ra. “Dựa vào việc bà vứt con cho họ nuôi gần cả đời à?”
Người phụ nữ cắn răng, nói: “Nếu không có mẹ, sao họ có thể có đứa con trai chứ? Con không mẹ gọi người khác là mẹ, con tưởng mẹ không đau lòng sao?”
Hồ Đào không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy vô cùng tức cười. Anh hỏi: “Thôi đi. Có đứa con như tôi, bà thấy đó là chuyện tốt lành lắm à?”
Người phụ nữ nói với vẻ không dám tin. “Hồ Đào, sao con lại trở nên như vậy? Họ dạy dỗ con kiểu gì vậy?” Bà ta bắt đầu nghi ngờ phải chăng vì Hồ Đào không phải là con ruột nên họ mới không nuôi dạy nó tử tế.
Con của hai giáo sư đại học sao lại trở nên như vậy? Không biết tôn trọng kính yêu mẹ ruột của mình gì cả!
Khoảng thời gian này, Hồ Đào đã gặp quá nhiều chuyện. Anh vốn cần chỗ để trút ra, bây giờ càng không kiêng nể gì. Anh mỉa mai. “Thôi đi, bà có tư cách gì mà chỉ trích ba mẹ tôi? Họ nhặt một đứa bé về, tốn tiền, tốn thời gian, tốn công sức nuôi dạy đã đủ xui xẻo rồi.”
Người phụ nữ nghe vậy, tức giận đến không nói nên lời: “Hôm nay mẹ phải đi hỏi cho ra lẽ xem họ dạy dỗ con kiểu gì mà con nói chuyện với mẹ như thế? Mẹ sinh con ra, tìm cách cho con cuộc sống tốt đẹp, cuối cùng con báo đáp mẹ thế sao?”
Hồ Đào rất muốn để bà ta đi, cuối cùng chắc chắn ông ngoại sẽ cho bà ta một bài học.
Nhưng anh vẫn kéo bà ta lại, nghiêm túc nói: “Nếu bà đi tìm ba mẹ thì phải thừa nhận tôi là con ruột của bà. Nếu đã là con bà thì bà phải chịu trách nhiệm nuôi dưỡng. Lúc đó sẽ có người yêu cầu bà trả lại chi phí nuôi dưỡng mấy chục năm nay, sau này tôi sẽ là con trai bà.”
Bất luận là biểu cảm hay giọng điệu của Hồ Đào đều không giống đùa giỡn hay giận dỗi. Anh nói: “Từ lúc tôi đi nhà trẻ đến bây giờ chắc phải cả triệu đó.”
“Tôi không có giỡn với bà.” Hồ Đào nói: “Nể tình bà là mẹ ruột của tôi, tôi nhắc bà một tiếng thôi.”
Người phụ nữ dừng chân. Bây giờ cuộc sống của bà ta đang rất tốt, nếu thật sự như Hồ Đào nói thì cuộc đời bà ta sẽ bị hủy hoại.
Bà ta giàn giụa nước mắt, nhìn con trai mình, nói với giọng đau đớn: “Mẹ biết con không thích mẹ nên mới cố tình nói vậy. Con không nhận mẹ, mẹ cũng không có cách nào khác. Mẹ không đi tìm họ là được chứ gì. Nhưng con phải biết bảo vệ quyền lợi của mình. Con là con nuôi thật, nhưng về mặt pháp luật con cũng có quyền thừa kế bình đẳng với con ruột, họ không nên đối xử với con như vậy.”
Nhất thời, Hồ Đào không biết nên nói gì, lòng chỉ cảm thấy bi ai vô tận. Đứng ở một vị trí khác nhìn lại hành vi của mình trước kia, thì ra nó khiến người ta buồn nôn như vậy.
Người phụ nữ nhanh chóng bỏ đi. Hồ Đào hoàn toàn không bất ngờ với kết quả này. Anh đưa chiếc mũ cho bảo vệ khu phòng học, nhờ họ mang vào lớp.