Đang là đầu hạ, khí thế trưng binh của thành Thụy Xương bốc cao hừng hực, nha dịch tự tới tận nhà quân hộ bắt người, ban đầu những quân hộ đó còn dùng tiền đổi lấy sự bình an nhưng giờ đây một người cũng không trốn được.
Ở chỗ hạ trại dựng thêm nhiều lều trại mới, Vi Thành Quý dẫn cấp dưới của mình đi đón tân binh mà thành Thụy Xương đưa tới, đủ năm ngàn người rồi nên trở về thành Tấn Dương báo danh trước.
Khoảng nửa tháng sau, số lượng trưng được cách con số mười lăm ngàn mà Lưu Trạm yêu cầu chỉ còn một ít số lẻ.
Việc vặt trong doanh không cần Lưu Trạm phải nhúng tay, đa số thời gian rảnh rỗi nhàm chán không có gì làm hắn lại dẫn theo Thập Tứ vào rừng đào tổ chim, hái quả dại.
“Nghĩa phụ, vẫn còn thiếu ít nữa.” Thập Tứ ngồi trên vai Lưu Trạm, vươn tay lên muốn hái quả.
Lưu Trạm nâng cái mông nhỏ của nó lên thêm một chút: “Vậy được chưa?”
Thập Tứ chộp lấy, kéo cả quả và ít cành cây xuống.
“Hái được rồi!” Nhóc con hưng phấn hô lên.
Quả dại thường có vị chua nhưng Thập Tứ lại ăn ngon lành, Lưu Trạm không ăn, Thập Tứ tìm mọi cách nhét vào miệng hắn.
Trải qua nửa tháng sống chung, Thập Tứ đã hoàn toàn thân thiết với Lưu Trạm, phải nói là thân như cha con.
“Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.” Lưu Trạm bế thằng nhóc đặt lên vai, một vài thân binh đi cùng nghe thấy cũng tức tốc theo sau.
Chạng vạng, Trương Tiểu Mãn, Vi Thành Quý và Phái Công Ly cùng dùng bữa tối ở trung trướng với Lưu Trạm, sự vụ trong doanh Lưu Trạm cũng không giấu Phái Công Ly nữa.
Nhưng mà Lưu Trạm không hề nhìn Phái Công Ly với đôi mắt khác, cứ vậy không nóng không lạnh sống chung một thời gian, dần dần những cảm xúc tiêu cực của Phái Công Ly cũng tiêu tan hết.
Trương Tiểu Mãn vừa ăn vừa nói: “Ngày mai số tân binh cuối cùng sẽ tới báo danh, chúng ta có thể rời khỏi Thụy Xương rồi.”
Lưu Trạm xé cho Thập Tứ một miếng thịt: “Tốt lắm, tiếp theo là tới Đại Châu.”
Vi Thành Quý nói: “Thủ lĩnh, chúng ta và họ Phương ở Đại Châu có thù oán, lần này đi chắc chắn sẽ phải nếm mùi thất bại.”
Lưu Trạm đã có chuẩn bị trước, quay sang nói với Phái Công Ly: “Ngươi viết thay ta một phong thư, đại ý là nói chuyện trưng binh ở Sầm Châu và Thụy Xương xong rồi, hạn cho Đại Châu trong vòng nửa tháng nữa phải gom đủ năm ngàn tân binh, nếu không thì đừng trách bản quan không khách khí, tới chỗ đại tướng quân tố giác các ngươi.”
Biểu cảm của Phái Công Ly cứng đờ: “Nói trắng ra vậy à?”
“Ngươi phải làm sao hiệu quả mang lại còn trắng hơn cả những gì ta nói, thể hiện rõ sự uy hiếp, hiểu chưa?”
“Ta hiểu rồi.” Phái Công Ly gật đầu, cẩn thận nghĩ lại thì Lưu Trạm đã kết thù sống chết với Đại Châu, không cần thiết phải lá mặt lá trái làm gì cho tốn thời gian, dứt khoát chọn cách uy hiếp có khi còn hiệu quả hơn.
“Ăn nhiều một chút, nếu không thì không cầm được đao đâu.” Lưu Trạm xé thêm cho Thập Tứ một miếng thịt nữa.
Phương pháp nuôi trẻ con của Lưu Trạm rất đơn giản và thô bạo, chính là kiểu ăn nhiều chơi nhiều, chơi bùn chơi sâu chơi thỏ hoang chơi gà rừng, phá hỏng hết cả một đứa nhỏ trắng trắng mềm mềm đáng yêu.
Phái Công Ly có hơi không nỡ nhìn thẳng: “Ngươi muốn mang theo nó bên người à? Sau khi trở lại Tấn Dương sẽ phải quay về quân doanh, trong quân doanh không thể mang theo người nhà.”
Miếng thịt gà trong tay Thập Tứ lập tức hết thơm, nó tủi thân ngẩng đầu nhìn Lưu Trạm.
Lưu Trạm búng trán nó: “Đương nhiên không thể cứ đi theo ta suốt rồi, ngày mai ta sẽ sai người đưa nó về cho vợ ta.”
Vợ? Trương Tiểu Mãn và Vi Thành Quý bay đầy dấu chấm hỏi trên đầu.
Lưu Trạm ôm nhóc con tới trước mặt, nghiêm túc dặn dò: “Về phải nghe lời đó, biết chưa?”
Thập Tứ mếu máo muốn khóc, Lưu Trạm buồn cười nhéo mũi nó: “Nghĩa phụ muốn về còn không về được, nhóc thì lại không muốn, về gặp nghĩa mẫu phải nghe lời, không được làm nghĩa mẫu tức giận.”
Thập Tứ nhỏ giọng ngập ngừng hỏi: “Nghĩa mẫu là ai ạ?”
Lưu Trạm không muốn đề cập tới tên Tống Phượng Lâm trước mặt người ngoài, qua loa đáp lại đứa nhỏ: “Nghĩa mẫu họ Tống, về tới nhà thì tự hỏi tên của người.”
Phái Công Ly không biết gì về các thành viên trong gia đình của Lưu Trạm, tuổi này thành thân rồi là điều rất đỗi bình thường nhưng Trương Tiểu Mãn và Vi Thành Quý nghe xong suýt nữa tắc thở vì sặc gà.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Trạm bố trí hai thân vệ đi xe ngựa đưa Thập Tứ trở về huyện Võ Nguyên.
Đứa nhỏ biết mình thật sự sắp bị đưa đi nên khóc đến thở dốc, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt, muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Lưu Trạm hết cách, chỉ có thể đi cùng tiễn nó một đoạn, đợi nhóc con ngủ rồi mới lặng lẽ quay trở về doanh.
Cùng lúc đó, công trình xây dựng ở dãy Dã Tùng đang được tiến hành rất thuận lợi.
Cứ ba ngày Tống Phượng Lâm lại tới dãy Dã Tùng xem xét tiến độ.
Một đội ngũ hơn mười người vây quanh Tống Phượng Lâm, có người mở đường có người dắt ngựa có người bọc hậu, còn có người thỉnh thoảng đưa nước và người quạt gió.
“Tào Minh, không cần thiết phải bố trí nhiều người đi theo ta vậy đâu.” Tống Phượng Lâm bất đắc dĩ nói.
Tào Minh chậm chạp theo sau: “Trước khi thủ lĩnh rời đi cứ mãi dặn dò ta không được để Tống tiên sinh mệt nhọc, ta chỉ làm việc theo lệnh thôi.”
Sạn đạo của dãy Dã Tùng đã xây được một đoạn, lần này Tống Phượng Lâm lên núi kiểm tra xem sạn đạo có thể chịu đựng được xe ngựa chở hàng hay không.
Sạn đạo được liên kết từ những tấm gỗ, xuyên qua rừng cây, độ rộng vừa đủ để chứa một chiếc xe ngựa.
Hai bên sạn đạo còn có rào chắn, phụ trách giám sát chính là cha của Trương Tiểu Mãn, từ kết cấu sạn đạo đến chọn vật liệu cái gì giỏi, dọc đường đi Tống Phượng Lâm rất hài lòng.
Tào Minh đặt câu hỏi: “Tống tiên sinh, trong núi có rất nhiều cây, chúng ta không thiếu nguyên vật liệu, vì sao không làm sạn đạo rộng ra một chút?”
Đoạn sau của sạn đạo còn đang thi công, đoàn người Tống Phượng Lâm đã tới chỗ hiện trường thi công, nhóm thợ đang chặt cây, xẻ khúc, tước vỏ, phối hợp lẫn nhau đâu vào đấy.
Tống Phượng Lâm đáp: “Nếu làm sạn đạo quá rộng, tuy dễ cho mình đi nhưng cũng dễ cho địch đi, làm ra một con đường dễ thủ khó công quan trọng hơn.”
Tào Minh bừng tỉnh đại ngộ, ngượng ngùng gãi đầu: “Tống tiên sinh quả nhiên mưu tính rất sâu xa, đầu ta không khác gì óc heo.”
Đoàn người tiếp tục đi sâu vào bên trong, phần sau không có sạn đạo nên vừa đi vừa dừng, cho đến chiều tối mới tới được thung lũng sâu nhất của dãy Dã Tùng.
Cảnh tượng trước mắt cũng khí thế không kém, nhóm thợ xây bận rộn chặt cây xách đất xây nhà, bên ngoài thung lũng cũng xây xong một vòng nhà ở lâm thời, nhà gỗ Tống Phượng Lâm thường ở tạm cũng nằm ở đây.
“Hôm nay không còn sớm nữa rồi, Tống tiên sinh nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ đem bữa tối đến.” Tào Minh nói xong thì đi ra ngoài, gọi Lý A Tam tới nấu nước rửa mặt cho Tống Phượng Lâm.
Nhà gỗ tuy đơn sơ nhưng đồ dùng đầy đủ, Tào Minh còn cố ý trèo đèo lội suối dọn đến cho Tống Phượng Lâm một cái bàn đọc sách.
Bởi vì quá khoa trương nên Tào Minh còn bị Tống Phượng Lâm nhắc nhở một phen, nhưng mà Tào Minh vẫn kiên trì làm theo lời dặn dò của Lưu Trạm như cũ, giúp cho Tống Phượng Lâm ở lại dãy Dã Tùng được thoải mái hơn.
Sáng sớm hôm sau, Tống Phượng Lâm dẫn theo vài người đi khắp thung lũng kiểm tra tiến độ xây dựng, đến trưa dùng bữa xong mới trở về nhà.
“Tống tiên sinh có mệt không? Có muốn tiểu nhân dẫn ngựa tới để về luôn không hay là muốn ngồi nghỉ một lúc?” Lý A Tam hỏi.
Tống Phượng Lâm đang mặc một bộ đồ màu xanh, trong rừng gió lạnh khẽ thổi, y uyển chuyển từ chối sự quan tâm của Lý A Tam, chắp tay chậm rãi đi bộ quay về, bảy tám thân binh vẫn đi theo bên cạnh, giữ khoảng cách không xa không gần.
“Tống tiên sinh!”
Bỗng phía trước truyền đến tiếng hô vui mừng, Tống Phượng Lâm ngẩng đầu lên thì thấy có hai binh lính đang chạy về phía mình, trong đó có một người đang bế một đứa nhỏ, so tuổi tác thì trông nhỏ hơn Tông Nhi một chút.
“Tống tiên sinh, cuối cùng cũng tìm thấy tiên sinh rồi!”
Tống Phượng Lâm lập tức nhận ra hai người này là thân vệ của Lưu Trạm: “Đại nhân gửi thư về à?”
Một người không bế trẻ con ôm quyền đáp: “Đúng là có thư, đại nhân còn có dặn dò khác, nói là tiên sinh đọc thư xong sẽ hiểu.”
Tống Phượng Lâm nhận lấy hai phong thư rất dày, y mở phong thư mỏng hơn ra xem trước, trong lúc tập trung đọc thư y không để ý thấy đứa bé kia đang mở to đôi mắt đen như hạt đậu chăm chú nhìn mình.
Đứa bé dọc đường đi khóc long trời lở đất đòi tìm Lưu Trạm, lúc này lại ngoan ngoãn im thin thít như đổi một linh hồn khác.
Trong thư nói rõ ràng tỉ mỉ những chuyện xảy ra ở thành Thụy Xương và những bí văn của họ Phái kia.
Tống Phượng Lâm mở sang phong thư dày hơn, đây là những bản thảo mà Phái Công Ly tự tay viết, Tống Phượng Lâm đọc sơ qua một lượt, chỉ thấy nội dung bên trong đúng là đổ nát tam quan, hủy hết cả đạo đức.
Cuối thư, Lưu Trạm đơn giản thuật lại thân phận của Thập Tứ.
“Nghĩa tử?” Tống Phượng Lâm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía đứa trẻ kia.
Thập Tứ căng thẳng túm chặt lấy áo của thân vệ.
Thân vệ đang bế Thập Tứ nói: “Đại nhân sắp phải trở về quân doanh nên không thể dẫn theo Thập Tứ, bảo thuộc hạ đưa về cho... cho tiên sinh nuôi.”
Thân vệ hơi xấu hổ, khí chất của Tống Phượng Lâm trước giờ thuộc kiểu lạnh lùng băng sương, muốn người ta nuôi trẻ con, chuyện này... thân vệ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi hình ảnh đó.
Tống Phượng Lâm gập thư lại, không đồng ý mà cũng không nói không thể, chỉ hỏi: “Sao lại mang theo cả đứa bé này vào núi?”
Thân vệ bất đắc dĩ: “Thuộc hạ vốn định chờ ở huyện thành nhưng mà Thập Tứ sau khi tách khỏi đại nhân cứ khóc lóc cả ngày, thuộc hạ không còn cách nào khác, chỉ có thể dẫn nó vào trong núi.”
Thập Tứ lại căng thẳng thêm một chút, đứa trẻ này tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất nhạy cảm trong việc nhìn mặt đoán ý, nó dám làm ầm ĩ trước mặt đám thân vệ nhưng bây giờ cho mười lá gan cũng không dám làm loạn trước mặt Tống Phượng Lâm.
Khi Lưu Trạm không có ở đây, Tống Phượng Lâm quen sống một mình, tuy thân binh hầu hạ bên người nhiều nhưng nuôi thêm trẻ con thì khác.
Để nuôi một đứa trẻ, lời nói và hành động phải mẫu mực làm gương, nếu ném nó cho đám tùy tùng nuôi, Tống Phượng Lâm có phần không đành lòng.
Tống Phượng Lâm nhìn Thập Tứ trắng trẻo tròn trịa như tiểu đồng trong tranh Tết, thở dài chấp nhận: “Biết rồi.”
“Vậy thuộc hạ xin cáo từ.” Thân vệ đặt Thập Tứ xuống, vỗ vỗ mông nó cổ vũ: “Đi đi.”
Thập Tứ bất động, toàn thân cứng đờ như khúc gỗ, căng thẳng đến độ sắp khóc, nó đang sợ hãi nên không dám bước lên.
Đúng lúc này, vị nghĩa mẫu đẹp như tiên kia vươn tay về phía nó, đúng vậy, Thập Tứ nhận ra nghĩa mẫu mà Lưu Trạm nói chính là người này.
Tống Phượng Lâm chỉ định dắt tay Thập Tứ, không ngờ đứa nhỏ lại giơ hai tay muốn ôm, y cũng chiều theo, khom lưng xuống bế nó lên.
Vòng ôm của Tống Phượng Lâm hoàn toàn không giống với Lưu Trạm, vòng ôm của Lưu Trạm rất cứng rất cộm, còn Tống Phượng Lâm thì lại vừa ấm vừa thơm.
Trong nháy mắt được bế lên, Thập Tứ còn tưởng mình đang được một đám mây bọc lại, lâng lâng hạnh phúc.
Nhớ tới lời Lưu Trạm dặn dò, Thập Tứ vét hết dũng khí nhỏ giọng gọi: “Nghĩa mẫu.”
Tống Phượng Lâm suýt chút nữa hụt chân ngã, dở khóc dở cười sửa lại: “Gọi nghĩa phụ.”
“Nhưng mà...” Thập Tứ băn khoăn, “Nghĩa phụ bảo là gọi nghĩa mẫu.”
Nếu Lưu Trạm có mặt ở đây chắc chắn sẽ bị ăn đập một trận.
Tống Phượng Lâm vừa bực mình vừa buồn cười, nghiêm mặt nói: “Gọi nghĩa phụ, ta là nam tử sao lại gọi là nghĩa mẫu được?”
Thập Tứ rất biết nhìn mặt đoán ý, giờ Lưu Trạm cũng không có ở đây, nó nghe lời sửa miệng: “Nghĩa phụ.”
“Ừ, con tên gì?” Tống Phượng Lâm bế đứa bé đi cùng nhóm thân vệ về phía căn nhà gỗ nhỏ.
“Con tên là Thập Tứ.”
Tống Phượng Lâm phì cười: “Đây mà là tên à?”
Thập Tứ nhỏ giọng bổ sung: “Nghĩa phụ nói người sẽ đặt tên cho con.”
Cái tên khốn Lưu Trạm này thật sự là một ông chủ vô hình, đến tên cũng chưa đặt cho đứa trẻ mà đã lo đưa về rồi.
Tống Phượng Lâm bỗng nghĩ tới mấy câu, thì thầm: “Quân tử du ninh, hạ hoàn thượng điệm, ái an tư tẩm, ái tẩm ái hưng, ái chiêm ngã mộng*.”
(*Mấy câu trong Kinh Thi, Tiểu nhã – Hồng Nhạn chi thập)
“Gọi là Du Ninh đi.”
Sở Tuyên Đế trị vì năm thứ tám, Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm nhận nuôi một nghĩa tử tên là Lưu Du Ninh.
Cùng năm, từ nước Yến truyền về tin tức Yến Vương lâm bệnh nặng, thái tử đang thay cha mình xử lý triều chính. Yến thái tử đẩy mạnh xuất binh quy mô lớn đến Cấp Dương Quan, ham muốn chiếm toàn bộ Bắc Cương thể hiện rõ như ban ngày.
Trên đường Lưu Trạm đến Đại Châu trưng binh, Cấp Dương Quan và quân Yến lại đánh to một trận nữa.
Tướng quân trấn thủ Cấp Dương Quan là Từ Mục Viễn, chỉ bế quan chứ không có sách lược gì, thiết kỵ quân Yến nổi danh thiên hạ nhưng kỵ binh thì không dễ công thành.
Quân Yến phái đi bốn vạn binh mã tấn công hai vạn người ở Cấp Dương Quan, Từ Mục Viễn cố thủ trong thành, sau đó lại phối hợp với thành Tấn Dương, cuối cùng cũng đánh cho quân Yến tạm thời rút quân.
Mười lăm ngàn tân binh Lưu Trạm trưng được ở thành Thụy Xương nhanh chóng đưa đến Cấp Dương Quan bổ sung.
Đại tướng quân gửi thư, yêu cầu Lưu Trạm chiêu mộ thêm mười lăm ngàn binh lính nữa, Lưu Trạm cầm theo quân lệnh mới nhất đi tới Đại Châu.
Lưu Trạm và họ Phương ở Đại Châu đã kết thù, chuyến này mọi người vô cùng lo lắng sốt ruột nhưng Lưu Trạm vẫn thản nhiên bình tĩnh như cũ.
Kỵ binh một ngàn người đi tới Đại Châu, không ngờ họ Phương đã sớm có chuẩn bị trước, thấy có hai ngàn binh lính đứng xếp hàng canh giữ ở cổng thành, họ Phương Đại Châu dám công khai cấm Lưu Trạm vào thành.
Lưu Trạm cũng không nổi giận, hắn lệnh cho kỵ binh hạ trại ở ngoài thành.
Buổi tối, Phái Công Ly tới tìm Lưu Trạm: “Lưu đại nhân chọn ngồi yên chờ chết à?”
Mùa hè nóng bức, Lưu Trạm cởi hết áo ra để ngực trần, chỉ mặc một chiếc quần dài ngồi lau đao, cơ thể cường tráng, vai rộng eo thon, đường cong cơ bắp rõ ràng, ánh nến lung linh còn góp phần tô điểm thêm cho sườn mặt anh tuấn của hắn.
Phái Công Ly vừa tiến vào đã thấy cảnh này, nhất thời sững sờ.
Nghe thấy Phái Công Ly châm chọc, Lưu Trạm hừ một tiếng, cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Muốn thỉnh giáo thì trước hết thái độ phải khiêm tốn và biết điều đã.”
Phái Công Ly đúng thật là tò mò nên mới đến hỏi hắn, ngày trước không qua lại vài câu trào phúng sẽ không bỏ qua, không hiểu sao lần này lại không có tâm trạng cãi nhau.
“Thủ lĩnh, đệ đun nước cho huynh rồi.” Trương Tiểu Mãn xách tới một thùng nước cho Lưu Trạm lau người, vừa vào trong thì nhìn thấy Phái Công Ly, lập tức phòng bị hỏi: “Muộn thế này Phái công tử còn tới tìm đại nhân nhà ta làm gì?”
Nghe xong, Phái Công Ly giận sôi máu: “Làm sao? Ngươi tới được mà ta thì không à?”
Trước giờ Trương Tiểu Mãn cãi nhau chưa từng thua ai: “Ta tới hầu hạ đại nhân, Phái công tử cũng muốn hầu hạ đại nhân nhà chúng ta à?”
Mặt Phái Công Ly tức khắc đỏ bừng, phất tay áo bỏ đi.
Nhận thua rồi? Trương Tiểu Mãn khinh bỉ nói thầm: “Cái tên này thật kỳ quái.”
Lưu Trạm thu đao vào vỏ: “Muốn trách thì chỉ có thể trách đại nhân nhà đệ quá nhiều mị lực.”
Trương Tiểu Mãn: “???”
Sáng hôm sau, ngoài thành Đại Châu vang lên tiếng vó ngựa và tiếng áo giáp va chạm vào nhau, từ đường núi xuất hiện thêm mấy ngàn binh lính, binh quan dẫn đầu chính là Lý Tiểu Liên.
“Đại ca!” Lý Tiểu Liên xuống ngựa ôm quyền hành lễ với Lưu Trạm: “Thuộc hạ dẫn theo năm ngàn tinh binh Sầm Châu tới báo danh!”
Lưu Trạm khoanh tay, thờ ơ đáp: “Tốt lắm, hạ trại tại chỗ đi.”
Năm ngàn tinh binh mới đến của Sầm Châu lập tức khiến cho Đại Châu lâm vào khủng hoảng, thậm chí còn có bá tánh dìu già dắt trẻ chạy ra khỏi thành tị nạn.
Họ Phương thấy thế thì phái binh ngăn cản bá tánh ra khỏi thành, nhất thời làm cho nhân tâm hoảng loạn.
Sau giờ Ngọ, Lưu Trạm gọi Phái Công Ly tới: “Ngươi viết ra mấy ý này cho ta.”
Trương Tiểu Mãn chuẩn bị sẵn giấy bút, Phái Công Ly tưởng Lưu Trạm muốn viết công văn gì đó nên cũng không hỏi gì, tùy tiện cầm bút chấm mực, ra hiệu cho đối phương có thể bắt đầu nói rồi.
Lưu Trạm bệ vệ ngồi xuống ghế, lớn tiếng nói: “Tổ tiên họ Phương đã đổi chủ, ba đời đều là gia nô, một lũ vô sỉ...”
Suýt chút nữa Phái Công Ly ném bút vào mặt Lưu Trạm: “Ngươi! Sao ngươi lại làm nhục tổ tiên của nhà người ta!?”
Lưu Trạm tức giận cãi: “Những gì ta nói đều là thật! Tiểu Mãn, đệ qua nói đi.”
Trương Tiểu Mãn chống nạnh phổ cập kiến thức: “Tổ tiên họ Phương đã bị đứt đoạn ở dòng chính, dòng chính bây giờ thực ra chỉ là con thiếp thất tiện đà trèo cao, tên con thiếp này còn nhận họ Tào, họ Trần, họ Tư Mã làm chủ, về sau từng bước leo lên, quyền hành thăng tiến thì trở mặt không thèm nhìn.”
Lưu Trạm nói: “Ngươi kết hợp với những gì ta vừa nói, dùng chủ đề ba đời gia nô mắng họ Phương không có cốt cách không có lòng trung, thế nên Phương Chiêu mới bị giết vì thông đồng với địch, còn oán hận Lưu đại nhân vô tội, cứ viết theo ý đó, hiểu chưa?”
Phái Công Ly khó thở: “Ngươi muốn ta viết thay mắng họ Phương? Có phải là lại muốn hãm hại ta không hả!?”
Lưu Trạm nhếch môi: “Ngươi còn giá trị gì để ta hãm hại à?”
Lớp mặt nạ văn nhân kiêu ngạo của Phái Công Ly vỡ nát.
Lưu Trạm lại đả kích thêm: “Chẳng phải ngươi có công danh cử nhân, hạ bút như thần sao? Lấy khí thế ngày thường cãi nhau của ngươi ra hoàn thành áng văn này đi, viết nhanh lên, viết không xong thì tối nay đừng hòng ăn cơm.”
Phái Công Ly giận run người, cuối cùng chỉ có thể ôm hận đặt bút, vừa viết vừa cáu kỉnh với Lưu Trạm: “Ngươi lại muốn chép thành sách dán trong thành à? Hừ, hết thời thì cứ việc nói thẳng, hà tất phải lãng phí tinh lực.”
“Lo mà viết đi, lẩm bẩm cái gì?” Lưu Trạm ngồi bắt chéo chân.
“Bóc xong gốc gác của bọn họ ngươi viết tiếp thế này, bây giờ quân Yến đang tràn xuống phía Nam, là kẻ địch lớn nhất của cả Bắc Cương, các phủ châu ở Bắc Cương đã hoàn thành việc trưng binh, chỉ có Đại Châu đóng cửa không thò mặt ra, ý cuối cùng hỏi có phải họ Phương đang thông đồng với địch phản quốc hay không?”
Nghe đến đây, Phái Công Ly mới hiểu áng văn này ghê gớm ở chỗ nào, không đồng ý trưng binh đồng nghĩa với hiềm nghi phản quốc, một cái mũ to như vậy chụp lên đầu, nhỡ đâu chiến sự ở Bắc Cương bất lợi, họ Phương đừng hòng tách được bản thân mình ra.
Trong lòng Phái Công Ly tuy phẫn uất nhưng cực kỳ bội phục, cái tên Lưu Trạm này thật sự quá xảo quyệt.
Ngày hôm sau, Lưu Trạm lệnh cho binh lính dưới trướng, cứ một trăm người thành một nhóm, thay phiên nhau đứng ngoài cổng thành đọc diễn cảm tờ giấy mắng họ Phương.
Không biết chữ không sao, người biết chữ mắng một câu rồi mắng theo, một trăm tên đàn ông cao lớn hô to, âm thanh truyền thẳng vào trong thành, mắng từ sáng tới tối.
Chưa tới hai ngày sau, bá tánh Đại Châu bắt đầu ngâm nga vài câu trong bài văn mắng họ Phương này, đặc biệt là câu tinh hoa nhất, chính là câu ba đời gia nô.
Họ Phương vô cùng nhục nhã, không dám lộ diện, không những không dám mà còn không thể, sáu ngàn tinh binh của Lưu Trạm còn đang đóng quân ở ngoài thành.
Họ Phương còn tìm người mắng lại, Lưu Trạm vốn dĩ xuất thân bần hàn thật nên không đau không ngứa. Nếu tập kết binh lính đuổi đánh Lưu Trạm đi? Chẳng phải là tự chứng minh tội danh phản quốc của mình sao?
Không chỉ có thế, sáu ngàn binh lính đóng quân ở đây của Lưu Trạm còn vét hết toàn bộ lương thảo trong những kho lúa của các hương trấn.
Làng trên xóm dưới xung quanh Đại Châu đều bị Lưu Trạm trưng thu hết, kéo theo bá tánh trong Đại Châu cũng bị ảnh hưởng.
Mười ngày sau, cuối cùng họ Phương cũng chịu thỏa hiệp, bằng lòng giao ra mười ngàn tân binh.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Du Ninh chỉ là nghĩa tử của hai người thôi, không phải đứa trẻ kế thừa gia nghiệp, về sau sẽ có sắp xếp khác.