“Gia chủ! Đại tướng quân xuất binh, một vạn kỵ binh sắp đến rồi!” Quân thám thính vội vàng hô lên báo động.
Đầu óc Nhan Khải Vanh xoay chuyển không kịp, rơi vào luống cuống. Qua hết một đêm mà bọn họ chưa hạ được huyện thành Sơn Âm, trên núi cũng chẳng có tiến triển. Chuyện... chuyện này phải làm sao bây giờ?
Gia thần bình tĩnh dự tính: “Gia chủ chớ hoảng sợ, tức tốc rút binh mã trên núi về giằng co với đại tướng quân trước đã, đồng thời gửi tin về Tấn Dương, để người trong tộc chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
Sao Nhan Khải Vanh có thể không hoảng hốt? Chu Thiền dẫn đến một vạn kỵ binh, đây toàn là quân tinh nhuệ của quân bắc!
“Gia chủ! Càng là lúc nguy cấp càng không nên nhụt chí, đại nhân là thái thú Tấn Dương, nếu đại tướng quân dám giết sạch quân họ Nhan, ngày hôm sau sẽ chính là ngày chết của họ Chu! Gia chủ! Cùng lắm thì cá chết lưới rách!”
Gia thần ít nhiều trở nên nóng nảy, giọng điệu nói chuyện cũng trầm đi vài phần: “Nhớ kỹ, đại nhân là gia chủ của gia tộc họ Nhan, họ Nhan từ trên xuống dưới mạng sống của mấy trăm cái miệng đều dựa cả vào đại nhân!”
Nhan Khải Vanh nỗ lực vực dậy tinh thần, nhanh chóng truyền lệnh thu hồi binh mã về huyện thành chuẩn bị giằng co với kỵ binh quân bắc.
Cùng thời gian đó, Chu Thiền dẫn theo một vạn kỵ binh tức tốc chạy tới huyện Sơn Âm, đội kỵ binh vừa mới bước vào địa giới huyện Sơn Âm thì Chu Thiền đột nhiên ôm đầu ngã từ trên ngựa xuống làm thị vệ đi cùng giật mình hoảng sợ.
“Đại tướng quân!”
Bọn thị vệ nâng Chu Thiền dậy, thấy khuôn mặt Chu Thiền đỏ sậm, mao mạch trên trán hiện lên cực rõ, tinh thần mơ màng.
“Mau truyền đại phu!”
“Ở nơi núi rừng hoang vắng này lấy đâu ra đại phu?”
“Vậy phải quay về Tấn Dương!”
“Không...” Chu Thiền đổ mồ hôi đầm đìa, giãy giụa mở mắt ra, “Không thể trở về...”
“Đại tướng quân, sức khỏe của tướng quân quan trọng hơn!” Phó tướng Chu Tùy sốt ruột khuyên nhủ.
“Núi bảo vật... không thể bỏ núi bảo vật...” Trong lòng Chu Thiền vô cùng hối hận.
Lão nên đoán ra từ lâu, quân Yến tàn sát bừa bãi ở bình nguyên Thương Hà suốt nhiều năm như vậy, họ Nhan dựa vào cái gì để duy trì sự phú quý phồn vinh của gia tộc?
Nếu chỉ là một mỏ quặng nhỏ, họ Nhan sao có thể mạo hiểm xuất binh? Lão nhất thời hồ đồ rồi!
Giờ khắc này, cảm giác của Chu Thiền toàn là không cam lòng, lão bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất, vốn dĩ đã có thể nhân lúc họ Nhan vẫn chưa biết tin chiếm lấy trước, hủy diệt toàn bộ họ Nhan.
Hiện giờ còn bị họ Nhan đi trước một bước, kịp điều binh đến bảo vệ núi bảo vật, mất đi tiên cơ đồng nghĩa với việc mất đi núi bảo vật, Chu Thiền càng nghĩ đầu càng đau, bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.
“Đại tướng quân, tình huống này của đại tướng quân rõ ràng là đang tái phát chứng đau đầu kinh niên, mỗi lúc nguy hiểm vạn phần, không thể tiếp tục trì hoãn nữa, mạt tướng sẽ đưa đại tướng quân quay trở về Tấn Dương trước.”
Chu Tùy là gia thần của gia tộc họ Chu, trong mắt hắn chuyện lớn đến mấy cũng chẳng quan trọng bằng tính mạng của Chu Thiền.
Chu Thiền bắt lấy tay Chu Tùy: “Đi, truyền lại lệnh của ta, lệnh cho Lưu Trạm toàn quyền xử lý chuyện núi bảo vật, một... một vạn kỵ binh đưa cho Lưu Trạm chỉ huy, cần phải... cần phải đoạt lại.”
“Mạt tướng lĩnh mệnh!” Chu Tùy lập tức đứng lên lệnh cho đoàn quân tiếp tục đi, sau đó tách ra một trăm kỵ binh, tự mình khẩn cấp hộ tống Chu Thiền quay trở về thành Tấn Dương.
Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm đã tính toán kỹ lưỡng, tính thế nào cũng không ngờ rằng ở thời khắc mấu chốt này ông trời chọn đứng về phía bọn họ, bệnh của Chu Thiền đến quá đúng lúc.
Hai bên vào thế giằng co, không bên nào dám hành động bộp chộp thiếu suy nghĩ. Nhan Khải Vanh không dám làm xằng làm bậy, bên kỵ binh của quân bắc vì không có Chu Thiền ở đây nên cũng không dám tấn công mù quáng.
Lưu Trạm nhận được tin tức, vội vàng chạy từ trên núi xuống chủ trì đại cục, binh lính hai bên đã yên lặng giằng co nhau cả nửa ngày rồi.
Lưu Trạm cưỡi ngựa đi vào giữa trận xung đột, hướng về phía Nhan Khải Vanh chắp tay: “Sầm Châu úy Lưu Trạm bái kiến Nhan thái thú, Nhan thái thú có thể tạm dừng một bước, nói chuyện với mạt tướng không?”
Nhan Khải Vanh vừa tức vừa sợ, cảm giác này là gì ông ta hoàn toàn không thể diễn tả nên lời, chính tên trẻ tuổi trước mặt kia đã phá hỏng căn cơ của gia tộc họ Nhan, bây giờ lại muốn nói chuyện với ông ta? Nhan Khải Vanh cảm thấy chẳng có gì để nói hết.
Gia thần lại nói: “Gia chủ có thể ra gặp một lần, ta đi cùng đại nhân.”
Nhìn thấy Nhan Khải Vanh dẫn theo một người nữa đi tới, Lưu Trạm cũng không bất ngờ, hắn vươn tay ra hiệu cho hai người đi về phía một gốc cổ thụ cách đó không xa nói chuyện.
Đứng dưới gốc cây phóng tầm mắt nhìn sẽ thấy toàn bộ ruộng đồng của huyện Sơn Âm đã bị binh mã hai bên phá gần hết, Lưu Trạm nhặt một cọng cỏ ngậm vào miệng, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã.
Nhan Khải Vanh trầm mặc không lên tiếng, gia thần chắp tay: “Nghe qua đại danh của Lưu châu úy từ lâu, đuổi họ Phương bình định Sầm Châu, thủ đoạn không vừa.”
Lưu Trạm cười nói: “Các ngươi đều biết rõ tác phong làm việc của ta rồi, đỡ phải thăm dò lẫn nhau.”
Không ngờ Lưu Trạm lại nói trắng ra như vậy, Nhan Khải Vanh và gia thần nhất thời nghẹn lời.
Lưu Trạm nắm lấy bội đao bên hông, mỉm cười nhưng ý cười không lan đến đuôi mắt, bộ quan phục màu xanh mặc trên người đã bị bùn đất và máu làm cho dơ bẩn.
Ánh mắt Nhan Khải Vanh nhìn Lưu Trạm toát ra toàn sự xem thường, nhưng gia thần lại vô cùng thận trọng, quan sát rất kỹ vị tướng trẻ tuổi trước mặt này.
Tuy toàn thân đang đầy vết bẩn nhưng không che giấu được khí thế và tài năng, mày kiếm mắt sáng có thần, bất kể là diện mạo hay khí chất đều khác với con cháu nông dân bình thường, thậm chí gia thần còn cảm thấy trong đám con cháu của họ Nhan cũng không tìm ra ai được như thế này.
“Nếu Lưu đại nhân có cao kiến gì thì cứ nói, đừng ngại.” Gia thần khách khí, lúc này gã cũng nhìn ra Lưu Trạm xác thật có chuyện muốn thương lượng với bọn họ.
Lưu Trạm khoanh tay, đi thẳng vào vấn đề: “Các ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, binh mã của đại tướng quân đã đến, nếu các ngươi vẫn còn ôm suy nghĩ độc chiếm núi bảo vật thì đó là chuyện hoàn toàn không thể.”
Nhan Khải Vanh tức giận đến mức mặt mày xanh mét, gia thần âm thầm kéo áo ông ta, ý bảo ông ta cứ bình tĩnh nghe hết đã.
Lưu Trạm cười nói: “Nhan thái thú, trong lòng ông vừa không phục vừa khó chịu cũng chỉ có thể nuốt xuống thôi, sổ sách của núi bảo vật ta đã nộp cho đại tướng quân hết rồi.”
Hắn tùy tiện nói ra mấy con số ghi trong sổ sách, sắc mặt của Nhan Khải Vanh và gia thần lập tức thay đổi.
“Các ông cảm thấy, nếu những sổ sách này được trình lên bệ hạ thì kết cục của họ Nhan sẽ là gì đây?” Lưu Trạm cười càng tươi hơn, “Là tru di cửu tộc chăng?”
Hô hấp của Nhan Khải Vanh và gia thần đồng thời cứng lại.
Lưu Trạm tiếp tục nói: “Các ông muốn đấu với đại tướng quân như thế nào? Họ Nhan có đủ mười vạn binh mã không? Có đường lui nào khác không? Đại tướng quân thì khác, chỉ cần đưa chỗ sổ sách ấy về kinh là có thể lập công lớn.”
Sắc mặt Nhan Khải Vanh trắng bệch, chuyện này gia tộc họ Nhan hoàn toàn không có quyền lựa chọn đường sống, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, để lộ bí mật về núi bảo vật đồng nghĩa với tội chết rồi.
Gia thần ở bên cạnh cũng tâm như tro tàn, thực ra từ khi biết bí mật của núi bảo vật bị lộ ra, gã cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý đi chịu chết.
Lưu Trạm thấy bầu không khí như ý mình muốn, hạ xuống một liều thuốc mạnh: “Các ông không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của ta, ta có một cách, có thể giúp cho gia tộc họ Nhan vượt qua được kiếp nạn này.”
Nhan Khải Vanh buột miệng thốt ra: “Nếu muốn ta dâng núi bảo vật ra thì không còn gì để bàn nữa, họ Nhan chúng ta không thể thiếu núi bảo vật!”
Nếu không có núi bảo vật, họ Nhan mất đi nguồn tài chính quan trọng, dựa vào cái gì để tiếp tục trụ vững ở Tấn Dương?
Chỉ dựa vào nguồn thu nhập mỗi năm của Tấn Dương còn chẳng đủ để nuôi cả nhà họ Nhan, càng đừng nói đến việc nuôi sống những nanh vuốt mà họ Nhan dựa vào để sinh tồn.
Lưu Trạm giơ ngón tay: “Chia ba bảy, các ngươi lấy ba, đại tướng quân lấy bảy, chung nhau phái một người quản sự khác tới xử lý.”
“Lời này là thật chứ?” Tinh thần của gia thần được vực dậy không ít.
“Ta sẽ đi thuyết phục đại tướng quân.” Lưu Trạm nói.
Nhan Khải Vanh lại không tình nguyện lắm: “Chia đôi thì sao?”
Lưu Trạm bật cười: “Nhan thái thú, ta vì ông tranh thủ được ba phần đã là liều mạng đánh cược vào miệng lưỡi của ta lắm rồi, ông cho rằng họ Nhan đang dựa vào lợi thế gì để đòi chia đều với đại tướng quân?”
Gia thần vội nói: “Ba phần cũng được! Nếu thành công, gia tộc chúng ta nhất định sẽ hậu tạ!”
Lưu Trạm gật đầu nhìn về phía Nhan Khải Vanh, ông ta vẫn do dự không quyết, hồi lâu sau mới ngập ngừng nói: “Ta muốn xin chỉ thị của lão thái quân.”
Lưu Trạm nhíu mày: “Ta không có thời gian để chờ các ông xin chỉ thị này chỉ thị kia đâu, ông tưởng mình đang ở chợ mua thịt heo, có thể cò kè mặc cả à?”
Khuôn mặt của gia thần đỏ lên: “Không cần xin chỉ thị, ta có thể thay mặt cho lão thái quân.”
“Được rồi.” Lưu Trạm phun cọng cỏ trong miệng đi, “Bây giờ ta sẽ chạy về Tấn Dương thuyết phục đại tướng quân, các ngươi ở lại đây tiếp tục giằng co, nhớ kỹ là phải diễn ra khung cảnh tuyệt đối không chịu nhường bước.”
Gia thần vội chắp tay: “Ta hiểu, đa tạ Lưu đại nhân.”
Lưu Trạm quay trở về với đội quân của mình, tùy tùng nhanh chóng dắt tới một con tuấn mã, hắn chỉ mang theo vài người chạy như bay rời đi.
Thành Tấn Dương, phủ đại tướng quân.
Bệnh của Chu Thiền lần này tới rất bất ngờ, may mà thái y đi theo quân cũng hiểu về cách trị chứng đau đầu, tiến hành thi châm và lấy máu, kê một đơn thuốc có dược hiệu mạnh mới kéo được Chu Thiền từ quỷ môn quan trở về.
Lúc Lưu Trạm đến đã là qua nửa đêm, vốn dĩ hắn tính chờ tới hừng đông mới vào tìm Chu Thiền, không ngờ lại được quản gia dẫn vào luôn.
“Đại tướng quân dặn dò, nếu đại nhân đến thì mặc kệ là giờ nào cũng phải cho vào.”
Trong phòng toàn là mùi thuốc nồng đậm, tỳ nữ đốt thêm một chiếc đèn ở đầu giường, Chu Thiền đang nằm trên giường, dáng vẻ vô cùng tiều tụy.
“Mạt tướng bái kiến đại tướng quân.” Lưu Trạm quỳ xuống.
Chu Thiền yếu ớt phất tay: “Thế nào rồi?”
Lưu Trạm ôm quyền nói: “Thật may là mạt tướng đã hoàn thành được nhiệm vụ, nhưng lại gặp phải một ít trắc trở.”
Biểu cảm của Chu Thiền lập tức thả lỏng, tảng đá lớn vẫn luôn đè trên ngực cuối cùng cũng được lấy xuống: “Gặp ít trắc trở cũng không quan trọng, chỉ cần không mất núi bảo vật là được.”
Lưu Trạm nói: “Họ Nhan bên kia vô cùng giảo hoạt, biết tướng quân coi trọng núi bảo vật nên lấy núi bảo vật ra áp chế, yêu cầu muốn được đồng quản lý cùng đại tướng quân, mạt tướng lo họ Nhan chó cùng rứt giậu, nếu chuyện núi bảo vật lan tới kinh thành bên kia thì cuối cùng chỉ là giỏ tre múc nước, dã tràng xe cát.”
Nghe đến đây lông mày của Chu Thiền lại nhíu lại, điều lão lo lắng nhất chính là bị hoàng đế biết, lão muốn nuốt chửng núi bảo vật kia, nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối.
“Kết quả thế nào?” Chu Thiền sốt ruột hỏi.
“Mạt tướng đã thương lượng xong với họ Nhan, yêu cầu chia ba bảy, họ Nhan lấy ba, đại tướng quân lấy bảy.”
Như sợ Chu Thiền sẽ nổi giận, Lưu Trạm vội vàng hứa hẹn: “Xin đại tướng quân yên tâm, đây chỉ là kế sách tạm thời, kéo dài thời gian càng lâu sợ là sẽ tăng khả năng gặp biến cố, mạt tướng nghĩ trước hết cứ mau chóng ổn định tình hình đã, còn chuyện sau đó thì lại từ từ mưu tính.”
Tuy Chu Thiền là đại tướng quân nhưng các vị tướng quân của quân bắc không phải toàn là người của Chu Thiền.
“Ngươi làm rất tốt.” Cuối cùng Chu Thiền cũng lộ ra nụ cười.
Nếu là trước đây, Chu Thiền chắc chắn sẽ không dễ dàng thỏa mãn như vậy, nhưng lão vừa trải qua một đợt bệnh nặng, nhặt về được cái mạng đã là may mắn lắm rồi, chuyện núi bảo vật kỳ thật lão cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Không ngờ Lưu Trạm lại thuyết phục được họ Nhan, tranh thủ được bảy phần để ổn định cục diện. Chu Thiền đương nhiên rõ, chỉ cần nắm giữ núi bảo vật trong tay thì sớm muộn gì cũng có ngày lão nuốt được nốt ba phần kia của họ Nhan.
Đúng lúc này Lưu Trạm lại nói: “Đại tướng quân, tiểu tướng còn có một kế, chia rẽ nội bộ của họ Nhan từ bên trong.”
Chu Thiền tức thì tỉnh táo lại: “Ngươi nói đi.”
“Lúc ở trên núi tiểu tướng bắt sống được một người con của thiếp thất họ Nhan, gã tên là Nhan Khải Tu, người này nhát như chuột, không hề có cốt cách, bị đánh cho mấy roi cái gì cũng khai ra hết, sổ sách kia cũng là gã chủ động giao ra.”
Lưu Trạm đã tính sẵn chuyện này, nói tiếp: “Tạm thời đại tướng quân không thể kéo họ Nhan xuống khỏi chức thái thú Tấn Dương, vậy thì có thể đổi một người họ Nhan khác lên, đổi cho tên con thiếp thất kia lên làm gia chủ, đầu tiên là có thể làm nhục họ Nhan, thứ hai là cũng dễ tính được nhiều chuyện hơn.”
Chu Thiền nghe xong cười to, nhất thời cảm thấy đầu mình không còn đau nữa: “Thằng nhóc này đúng là ý đồ xấu đầy mình, ha ha ha, kế này được!”
Hai người trao đổi thêm một ít công việc lặt vặt giải quyết hậu quả của chuyện núi bảo vật, đại tướng quân viết thêm bức thư, suốt đêm Lưu Trạm lại cưỡi ngựa quay về huyện Sơn Âm.
Ngày hôm sau, một vạn kỵ binh của quân bắc rút sạch, quân họ Nhan cũng lui theo, để lại một đống hỗn độn ngổn ngang bùn đất.
Cùng ngày, đại tướng quân phái gia thần tâm phúc của mình tới, theo Lưu Trạm lên núi, đi cùng còn có gia thần của họ Nhan, hai bên nhất trí chia ba bảy và đồng quản lý núi bảo vật, số lượng sản xuất được của năm nay đương nhiên được chia theo tỷ lệ này.
Bạc đang ở trong hang động, gia thần họ Chu kiểm tra sổ sách, xác định là không có gì sai lệch rồi chia bạc cùng với gia thần họ Nhan, hai bên lần lượt bố trí binh lính tới vận chuyển bạc đi.
Chia bạc xong gia thần họ Chu và gia thần họ Nhan sẽ cùng nhau lên chỗ mỏ quặng, những chuyện này không còn liên quan đến Lưu Trạm nữa, Lưu Trạm thức thời chủ động xin xuống núi trước.
Chuyện núi bảo vật này đương nhiên Chu Thiền sẽ tự giải thích lại với Duệ Vương, việc này cũng không đến lượt Lưu Trạm lắm miệng.
Lưu Trạm trở về huyện Sơn Âm tập hợp với Tống Phượng Lâm, sau khi gặp nhau hắn gần như không nhớ nổi chuyện gì nữa, chỉ nhớ mang máng là mình và Tống Phượng Lâm đến khách điếm, sau đó đến lúc thức dậy thì đã là hai ngày sau, hắn ngủ mê man khoảng hai ngày.
Lưu Trạm bị mùi thơm của đồ ăn gọi dậy, hắn đói tới mức da bụng dính vào lưng.
“Từ từ thôi, uống ít canh làm ấm dạ dày trước đã.” Tống Phượng Lâm bưng đến một bát canh, Lưu Trạm nhận lấy uống hết.
Lưu Trạm thở phào: “Cuối cùng cũng sống rồi.” Câu này một mặt chữ nhưng lại có hai ý nghĩa.
Tống Phượng Lâm cười điềm đạm, hỏi: “Ghế huyện lệnh huyện Sơn Âm đang trống, đại tướng quân có sắp xếp gì không?”
“Đại tướng quân bảo ta tự sắp xếp.” Lưu Trạm vừa ăn vừa nói.
Chuyện này khiến Tống Phượng Lâm hơi bất ngờ: “Núi bảo vật ở huyện Sơn Âm, vậy mà đại tướng quân không cho gia thần tới thủ à?”
Lưu Trạm bĩu môi: “Đại tướng quân trực tiếp dựng binh doanh trên núi, từ nay về sau khu vực đó không thuộc địa phận của huyện Sơn Âm nữa.”
“Thì ra là thế, quả nhiên gừng càng già càng cay.” Tống Phượng Lâm cảm thán, sau đó sực nhớ ra gì đó, vội đứng dậy mang đến một cái bọc.
“Sổ sách lấy về rồi, ta đã cẩn thận xem qua, đây đúng là sổ thu chi của mỏ bạc.”
Bấy giờ Lưu Trạm mới hoàn toàn yên tâm, hắn thở dài: “Có đống sổ sách này thì không sợ sau khi Nhan Khải Tu nắm quyền sẽ trở mặt nữa.”
Tống Phượng Lâm nói: “Chỗ sổ sách này quá quan trọng, ta tính tự mình mang về để trong nhà bảo quản.”
Lưu Trạm gật đầu: “Ta về cùng đệ.”
Ngoại trừ chuyện này ra thì còn một chuyện khác cũng quan trọng không kém, Tống Phượng Lâm nói: “Chỗ bạc kia hiện tại đang ở binh doanh huyện Chương Đài, huynh tính đưa về đâu?”
Chỗ bạc đấy chính là số lượng mà Nhan Khải Tu và quản sự sửa sổ sách nuốt riêng, Lưu Trạm bảo Lý Tiểu Liên bí mật vận chuyển về huyện Chương Đài trước một bước.
Qua cơn hoạn nạn lần này, thu hoạch lớn nhất chính là chỗ bạc sửa sổ đó, có nó, Lưu Trạm sẽ không phải phát sầu vì tình hình tài chính của mình nữa.
Lưu Trạm nói: “Lượng bạc đó quá lớn, để ở đâu ta cũng thấy không yên tâm.”
Tống Phượng Lâm đề xuất một chủ ý: “Bạc này của họ Nhan tất cả đều thiếu cân nên không thể lưu thông bên ngoài Bắc Cương, chi bằng mang toàn bộ về huyện Võ Nguyên đúc lại, sau đó chia thành từng phần nhỏ đưa tới các cửa hàng bạc lớn của Đại Sở, trong tay chúng ta chỉ giữ lại một phần đủ để chi tiêu trong năm nay là được.”
“Chuyện trong nhà đệ tự quyết định đi, ta nghe theo đệ hết.” Lưu Trạm cười nói.
Tiếp tục để bạc ở huyện Chương Đài dù sao cũng không ổn, hai người quyết định lập tức khởi hành, vận chuyển bạc về huyện Võ Nguyên.
Vì huyện nha của huyện Sơn Âm đang vắng tanh nên Lưu Trạm để lại Vi Thành Quý và Trương Tiểu Mãn tạm thời xử lý nội vụ trong huyện, hắn trở về xin ý kiến của Lưu Học Uyên, sẽ mau chóng đưa người khác sang làm huyện lệnh mới.
Nhiều ngày trôi qua, sự tình xảy ra ở huyện Sơn Âm cũng đã được truyền tới huyện Chương Đài, Nhan Hồng Cát bị giết, huyện nha Sơn Âm không ai còn sống, nghe nói là do mưu sĩ dưới trướng Lưu Trạm tự mình dẫn quân đi đồ sát cả nhà Nhan Hồng Cát, vị mưu sĩ kia tôn xưng là Tống tiên sinh.
Trong một đêm, hung danh của Tống tiên sinh bỗng chốc đủ sức chạy song song với hung danh của Lưu Trạm, cường hào các huyện Sầm Châu càng thêm sợ hãi Lưu Trạm.
Bên cạnh đó, cũng có không ít người ở các huyện Sầm Châu nhón chân chờ mong được xem kịch hay, Lưu Trạm giết mệnh quan triều đình, đô đốc Bắc Cương Duệ Vương và đại tướng quân sẽ có phản ứng gì đây?
Lại không ngờ rằng chỉ chờ được tội danh phản quốc, tư thông với địch của Nhan Hồng Cát, Lưu Trạm chẳng những không bị xử phạt mà còn được ban thưởng nhờ công lớn.
Sau khi bảy phần bạc tới tay, chứng đau đầu của Chu Thiền hầu như sắp khỏi hẳn, lần này Lưu Trạm lại giúp lão, lập công lớn cho họ Chu, dĩ nhiên Chu Thiền sẽ đứng ra thay Lưu Trạm dàn xếp.
Đồng thời Chu Thiền cũng đồng ý với kiến nghị của Lưu Trạm, đưa chứng cứ giả tạo về việc một người con nuôi họ Nhan là Nhan Hồng Cát tư thông với địch về kinh, mượn việc này làm khó dễ Nhan Khải Vanh, chỉ trích ông ta bất lực trong việc quản lý gia tộc, yêu cầu bãi miễn chức vụ của Nhan Khải Vanh, đưa một người con khác của họ Nhan lên làm thái thú Tấn Dương.
Gia tộc họ Nhan hoàn toàn không ngờ Chu Thiền lại nhân cơ hội bỏ thêm đá xuống giếng, đánh cho bọn họ một đòn không kịp trở tay.
Những năm qua họ Nhan độc chiếm toàn bộ bạc của núi bảo vật, mọi chuyện trong triều đều dùng chỗ bạc này giải quyết.
Năm nay họ Nhan chỉ lấy được ba phần bạc, sẽ không dám xử lý ngang ngược như những năm trước nữa, ngược lại, họ Chu có thêm bảy phần bạc, không khác gì hổ mọc thêm cánh.
Tranh luận trong triều tiếp tục quay xung quanh chuyện thay mới thái thú Tấn Dương, còn những rung chuyển ở Sầm Châu thì dần dần lắng xuống, trở về trạng thái bình thường.