“Thủ lĩnh, thầy muốn huynh về nhà trước khi trận tuyết lớn phong núi đổ xuống.” Văn Thanh Sơn trình thư nhà lên cho Lưu Trạm.
“Xảy ra chuyện gì à?” Lưu Trạm nghi hoặc mở phong thư ra.
Hóa ra năm nay Lưu Trạm tròn hai mươi tuổi, lễ gia quan là đại sự nên trong nhà muốn tổ chức thật long trọng cho Lưu Trạm.
Cái gì gọi là người hiểu con trai nhất chính là cha, Lưu Học Uyên biết kiểu gì Lưu Trạm cũng không để bụng chuyện lễ tiết kia nên mới cố ý bảo Văn Thanh Sơn đi một chuyến, phải mang được người về.
Thực ra nếu Lưu Trạm không muốn trở về thì Văn Thanh Sơn cũng chẳng làm gì được hắn, nhưng mà Lưu Trạm thấy trong nhà muốn tổ chức lễ gia quan cho hắn và Tống Phượng Lâm cùng nhau nên cũng hơi dao động.
Đồng thời Văn Thanh Sơn còn mang đến một tin tức, vợ của Tào Tráng sinh hạ một đứa con trai, ngày sinh đúng hôm mà Văn Thanh Sơn xuất phát đi tới Sầm Châu, người nhà họ Tào cũng nhờ cậu gửi tin luôn.
“Ha ha ha ha! Ông đây có con trai rồi!” Tiếng cười của Tào Tráng vang khắp nha môn, chẳng mấy chốc mà ai cũng biết tin vợ cậu ta đã sinh con.
“Còn một chuyện nữa...” Văn Thanh Sơn cười nói, “Hôn sự của Tiểu Liên được định vào tháng sau, đại phu nhân bảo Tiểu Liên cũng về cùng luôn, tổ chức lễ thành thân trước tết âm lịch.”
Lúc này Lưu Trạm mới nhớ ra hồi bọn họ đánh hạ Cấp Dương Quan, hắn đã viết một bức thư gửi về, muốn nhờ nhà họ Lưu chọn trong gia tộc một tiểu thư khuê các gả cho Lý Tiểu Liên, sau đó hắn lại quên béng mất chuyện này.
“Được rồi, vừa sinh con trai vừa thành thân, chúng ta cùng nhau về nhà một chuyến.”
Nhận được quyết định của Lưu Trạm, tất cả những quan binh lớn nhỏ xuất thân từ huyện Võ Nguyên đồng thanh hoan hô rào rào một trận, sắp tròn một năm trời, cuối cùng bọn họ cũng đã có thể về nhà.
Bỗng nhiên Lưu Trạm nhớ ra chuyện gì đó, huých Tào Tráng, “Chẳng phải gần một năm đệ không về nhà rồi à? Sao vợ của đệ lại mới sinh con?”
Nụ cười của Tào Tráng cứng đờ.
“Chẳng lẽ...” Lưu Trạm cảm thấy trên đầu Tào Tráng xanh mượt một màu lá chuối.
Nhưng Tào Tráng lại xoa xoa tay, cười lấy lòng: “Xin lỗi thủ lĩnh, lúc đóng quân ở dãy Bút Giá, chưa cần phải xuất chinh nên đệ thực sự quá nhàm chán, thường tranh thủ cưỡi ngựa cả đêm về nhà.”
Vợ của Tào Tráng là con gái duy nhất của Chu chưởng quầy, mấy huynh đệ bọn họ ai cũng biết Tào Tráng mê vợ mình đến tận xương tủy, chỉ hận không thể hái trăng sao xuống tặng.
Lưu Trạm đen mặt, giả vờ tức giận, “Giỏi lắm thằng này! Cưỡi ngựa từ dãy Bút Giá về, không ngủ không nghỉ cũng mất một ngày một đêm, vậy mà vẫn còn sức cày cuốc? Còn sinh được con trai? Đệ có chắc là hạt giống của mình không đó?”
Mấy người Lý Tiểu Liên, Vi Thành Quý bật cười ha ha.
Văn Thanh Sơn cũng trêu chọc: “Về nhà nhìn một cái là biết ngay ấy mà.”
Tào Tráng cười nói: “Nhất định là hạt giống của ông, vợ ông mà ông còn không rõ à?”
Qua nửa tháng sau, Lưu Trạm thu xếp xong xuôi đại đa số những chuyện vặt vãnh ở binh doanh Sầm Châu, mang theo một ngàn binh sĩ xuất thân từ huyện Võ Nguyên về nhà.
Một năm xa cách quê hương, mười mấy thiếu niên đi theo Lưu Trạm trèo đèo lội suối từ khi còn nhỏ đều đã trưởng thành, trở thành những người đàn ông cường tráng, mỗi người đều có chức quan trên tay, lần này về quê hoàn toàn có đủ tư cách ưỡn ngực ngẩng cao đầu, vô cùng khí thế.
Lưu Trạm không muốn trở về quá khoa trương xập xình nên không thông báo cho những người ở huyện Võ Nguyên đầu bên kia, khi hắn dẫn theo một ngàn người tiến vào huyện thành huyện Võ Nguyên, đi trên con đường lát đá đơn sơ duy nhất của huyện, toàn bộ huyện thành gần như nổ tung.
Người dân đi theo tiền hô hậu ủng hai bên đường, có người gọi tên con trai mình, cũng có những người nhìn thấy người thân của mình ngay lúc đó.
Lưu Trạm vung tay, “Giải tán đi, ba ngày sau tập hợp ở thao trường.”
Ba ngàn người xuất chinh bây giờ chỉ còn quay về được một ngàn người, có cảnh tượng rơi nước mắt trong vui mừng vì gia đình được đoàn tụ, đương nhiên cũng có cảnh tượng khóc lóc vật vã trong đau đớn.
Lưu Trạm cưỡi ngựa đi về hướng nha môn, từ xa hắn đã nhìn thấy huyện lệnh Lữ Thụ Sinh và Tống Phượng Lâm đang đứng song song trước cổng nha môn chờ hắn.
“Chúc mừng công tử chiến thắng trở về!” Lữ Thụ Sinh chắp tay cúi người thi lễ.
“Lữ ca không cần đa lễ.” Lưu Trạm xuống ngựa nâng đối phương đứng thẳng người lại, nhìn sang Tống Phượng Lâm đứng ở bên cạnh, nói: “Ta trở về rồi.”
Tống Phượng Lâm mặc một chiếc áo choàng viền lông thỏ, gió lạnh lẫn vụn tuyết thổi bay mấy sợi tóc của y, trong đôi mắt phượng là sự xúc động khó phát hiện.
“Công tử có muốn về nhà trước không?” Lữ Thụ Sinh nhiệt tình hỏi.
Lưu Trạm cực kỳ tự nhiên ôm bả vai Tống Phượng Lâm, đẩy người đi vào trong nha môn, “Đầu tiên phải thu xếp xong xuôi chuyện trợ cấp cho binh lính hi sinh cái đã, không thể để các huynh đệ thất vọng được.”
Trong ngày hôm đó, tiền trợ cấp cho những binh lính hy sinh cũng đã được quyết định.
Ngoại trừ khoản cố định chiếu theo quy định của quân đội, Lưu Trạm còn tự xuất tiền túi bỏ vào thêm một ít nữa, kiến nghị của Tống Phượng Lâm là vẫn giữ nguyên như cũ, mỗi người năm mươi lượng bạc.
Khi thông báo được truyền đi, người nhà có thể đến nha môn, đối chiếu hộ tịch rồi lĩnh bạc về.
Ở Bắc Cương, thậm chí là Đại Sở, bạc trợ cấp cho binh lính bỏ mình theo quy định chỉ có tám trăm văn tiền, quan trên ăn bớt đi một ít thành ra tới tay chỉ còn khoảng chưa đến năm trăm văn tiền, mạng người còn chẳng đáng giá bằng một tạ lương thực.
Nhưng ở trong đội ngũ của Lưu Trạm, tám trăm văn tiền này không thiếu một xu mà còn được cho thêm, tổng cộng lên tới năm mươi lượng bạc, hai ngàn người là mười vạn lượng bạc.
Tống Phượng Lâm đã dự đoán được trước, khi mà Lưu Trạm còn đang lo lắng không biết mình có đủ tiền không thì y chuẩn bị xong xuôi thỏa đáng hết rồi.
Lấy mười vạn lượng bạc ra trợ cấp binh lính, người ngoài thoạt nhìn có thể sẽ nghĩ rằng Lưu Trạm điên rồi.
Nhưng thư viện Vân Trung và gốc rễ của nhà họ Lưu đều ở huyện Võ Nguyên này, dùng mười vạn lượng bạc mua nhân tâm toàn huyện đồng nghĩa với việc mua được sự bình an cho cả nhà họ Lưu ở trên núi Tề Vân, nếu tính vậy thì cũng không phải là thiệt nhiều lắm.
Tiền hết rồi thì có thể kiếm lại, bây giờ các đội buôn đang dần dần có khởi sắc, sau khi nắm hết toàn bộ Sầm Châu vào tay sẽ có ti tỉ con đường kiếm tiền, so với căn cơ thì chút tiền đó không đáng nhắc tới.
Huống chi sau này cũng sẽ không còn xuất hiện tình trạng tương tự, Lưu Trạm để toàn bộ một ngàn binh lính thân vệ của mình ở lại huyện Võ Nguyên, không điều động đi nữa. Từ nay về sau, bọn họ chỉ đóng tại huyện Võ Nguyên mà thôi.
Đêm hôm đó, các hương thân bao trọn tửu lầu lớn nhất trong huyện, tổ chức yến tiệc đón gió tẩy trần cho nhóm Lưu Trạm, tất cả các tiểu binh quan từ bách hộ trưởng trở lên đều được mời tham dự, yến tiệc kéo dài cho đến canh ba mới tan cuộc.
Tào Tráng, Tào Minh, Lý Tiểu Liên, Vi Thành Quý, Quách Đông Hổ uống say đến lảo đảo nhưng vẫn kiên trì muốn đưa Lưu Trạm về nhà, dẫn đến tình trạng nhóm lính nhỏ vây quanh mấy tên đàn ông cao to cường tráng, vừa đi về phía trước vừa ngã trái ngã phải.
“Ông nói cho các ngươi biết! Cái mặt của con trai ông giống ông y đúc! Đó đúng là hạt giống của ông!” Tào Tráng nói xong, ngửa cổ lên trời cười ha ha, “Ông có con trai rồi!”
Vi Thành Quý không phục, nắm cổ áo Tào Tráng ồn ào, “Ông đây không phục! Ngươi cứ chờ đó, ông lập tức về nhà ngủ với vợ!”
“Ha ha...” Tào Tráng cười càng to hơn, “Có muốn ông đây truyền thụ cho một ít bí quyết để sinh con trai không?”
Lý Tiểu Liên cũng cười ngây ngô: “Tôi cũng có vợ rồi, vợ của tôi xuất thân thế gia.”
“Biến biến biến!” Quách Đông Hổ như thể bị chịu đả kích gì đó, ngồi xổm thành một đống trông như con bọ hung, “Còn ông thì chưa cưới được vợ, chẳng có mống nào chịu gả cho ông hết, đệt đệt đệt!”
Lưu Trạm cũng uống đến đầu óc choáng váng, chỉ tay vào bọn họ nói: “Một đám nít ranh chưa hiểu sự đời, cái gì gọi là nhân gian tuyệt sắc, vợ của ông mới là nhân gian tuyệt sắc...”
Đám đàn ông say bí tỉ cãi cọ ầm ĩ.
Trên trời rơi xuống vài bông tuyết nhỏ, đậu lại trên mái tóc đen dài, Tống Phượng Lâm khoác áo choàng cầm một ngọn đèn trong tay đứng ở cổng chờ, từ xa y đã nghe thấy tiếng ồn ào của mấy người kia.
Vất vả lắm mới đi về tới nhà, hai ba binh lính thân vệ ba chân bốn cẳng dìu Lưu Trạm về phòng, đặt hắn nằm xuống giường đất.
Một người cung kính hỏi: “Tống tiên sinh, có cần tiểu nhân ở lại chăm sóc cho đại nhân không?”
Tống Phượng Lâm đáp: “Không cần đâu, ở sân sau có một chiếc xe ngựa, các ngươi dùng xe ngựa đưa bọn họ về nhà đi, trời quá lạnh, đừng có lang thang ngoài đường nữa.”
Hai thân vệ cảm kích ôm quyền đáp vâng, bọn họ vốn dĩ cũng đã chuẩn bị xe ngựa nhưng Lưu Trạm lại một mực không chịu ngồi xe, đòi đi bộ về, chỉ khổ nhóm thân vệ hầu hạ tùy thân.
Tiễn mọi người đi xong, Tống Phượng Lâm đóng cổng, quay trở về phòng.
Ngày thường bên người y cũng có tùy tùng hầu hạ, Lý A Tam vẫn luôn đi theo bên cạnh y nhưng hôm nay Lưu Trạm về nhà nên Tống Phượng Lâm cũng cho bọn họ về nhà hết.
Chẳng ai biết được cái tên Lưu Trạm này sẽ làm trò gì, Tống Phượng Lâm thầm nghĩ. Lúc y vừa mới mở cửa phòng ra thì thấy quần áo vương vãi đầy dưới nền, còn Lưu Trạm toàn thân trụi lủi nằm giữa giường dạng tay dạng chân thành hình chữ X.
Tống Phượng Lâm cảm thấy huyệt thái dương của mình đang giật mạnh từng đợt.
“Phượng Lâm, Phượng Lâm... Đệ ở đâu?”
Xem ra vẫn chưa say chết, Tống Phượng Lâm quyết đoán rời khỏi phòng, đóng cửa lại, đêm nay y qua phòng cho khách nằm tạm một đêm vậy.
Giường đất ở phòng cho khách chưa được đốt ấm, may mà hiện tại trời vẫn chưa rét đậm nên chăn nệm vẫn chống chọi được, Tống Phượng Lâm chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Nửa đêm, tuyết rơi càng nhiều, nhiệt độ không khí càng hạ thấp, Tống Phượng Lâm ngủ không sâu, mơ mơ màng màng cảm thấy như có một thứ gì đó rất nóng chui vào ổ chăn của mình.
Trong bóng tối vang lên tiếng nỉ non mang theo men say: “Để xem đệ chạy được đi đâu.”
Từ lúc đó đến khi trời sáng, Tống Phượng Lâm không thể ngủ lại được nữa.
Trận tuyết này rơi mãi không ngừng, theo kế hoạch hai người sẽ lên núi về nhà chính vào sáng hôm sau nhưng vì tuyết vẫn còn rơi nên chỉ có thể hoãn lại.
Lưu Trạm thậm chí không tiếc mà còn vui mừng, về nhà nhiều người nhiều mắt, mỗi ngày cứ nhìn chằm chằm vào hắn, đêm xuống cũng không thể nằm chung chăn với Tống Phượng Lâm được.
Gần trưa, Lưu Thành và Lý A Tam đến, Lưu Trạm vừa đánh xong hai bài quyền tập thể dục, lúc hai người kia tới hắn đang tính đi tìm thứ gì đó ăn tạm.
“Đại nhân, tiểu nhân mua món chân giò mà đại nhân thích nhất ở Lâm Ký.” Lý A Tam bưng theo một cái hộp đồ ăn vào phòng, bày biện lên bàn.
Lưu Trạm hài lòng gật đầu: “Tên nhóc này, thật không uổng công ta thương ngươi.”
“Đa tạ đại nhân, A Tam đều nhớ kỹ.” Lý A Tam hiện giờ cao hơn rất nhiều so với hồi mới nhập doanh, thời gian dài đi theo bên người Tống Phượng Lâm nên cũng nhanh nhạy cơ trí hơn trước rất nhiều.
“A Tam, đi mời Tống tiên sinh ra ăn đi.” Lưu Thành nhắc nhở.
Lý A Tam vội vàng chạy về phía hậu viện.
Nhìn A Tam đi khuất bóng rồi Lưu Thành mới nói: “Công tử, có nên mời Thi đại phu tới kiểm tra cho Tống tiên sinh trong hôm nay luôn không? Để mai mốt lên núi sợ lại không tiện.”
Lần này Lưu Trạm quay về huyện Võ Nguyên đã cố ý dặn dò Lưu Thành mời đại phu nổi tiếng nhất Sầm Châu đến.
“Một canh giờ sau ngươi dẫn Thi đại phu qua đây.” Dứt lời, Lưu Trạm đứng lên đi về phía hậu viện.
Tống Phượng Lâm đang rửa mặt, Lý A Tam đứng ở ngoài cửa phòng chờ, Lưu Trạm đuổi cậu nhóc đi rồi đẩy cửa vào phòng, thấy Tống Phượng Lâm đang mặc quần áo ở sau bình phong.
“Ta mời tới một đại phu từ Sầm Châu, lát nữa ăn cơm xong chúng ta đi gặp thử nhé?” Lưu Trạm nói.
Động tác của Tống Phượng Lâm khựng lại.
Lưu Trạm cầm lấy đai lưng trong tay y, cẩn thận giúp y buộc lại, hôm nay y vẫn khoác chiếc áo choàng viền lông thỏ của hôm qua, Lưu Trạm tiện tay sờ dọc theo đường viền, vuốt cho đám lông nằm ngay ngắn mới hài lòng.
Nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Tống Phượng Lâm gần trong gang tấc, hắn nhẫn nhịn cảm giác muốn sờ vào xoa nắn, xúc cảm hẳn là rất mượt mà mềm mịn. Tuy hắn cực kỳ thích khuôn mặt tuấn mỹ phi giới tính này của Tống Phượng Lâm nhưng nhờ có tri thức của thời hiện đại nên hắn biết điều này hoàn toàn không hề bình thường, cho dù là dậy thì muộn đi chăng nữa thì tới khoảng hai mươi tuổi cũng là muộn lắm rồi, lẽ ra phải có một ít đặc thù mới đúng.
Lưu Trạm thấp giọng nói: “Thi đại phu rất nổi danh ở Sầm Châu.”
“Không cần.” Tống Phượng Lâm bỗng quay người đi, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
Trước nay Lưu Trạm hoàn toàn không hỏi Tống Phượng Lâm đã phải trải qua những gì khi ở trong tử ngục dẫn đến cơ thể suy yếu chứa đầy mầm bệnh như thế này, có lẽ đó là một cơn ác mộng mà y không muốn nhớ lại.
Kha khá lần hắn nhìn thấy Tống Phượng Lâm bừng tỉnh từ ác mộng, vì không muốn bóc ra vết sẹo này của y nên hắn chưa bao giờ hỏi đến.
“Xin lỗi.” Lưu Trạm ôm lấy Tống Phượng Lâm từ sau lưng.
Tống Phượng Lâm đã bình tĩnh hơn một chút.
Lưu Trạm tiếp tục ôn tồn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đệ còn trẻ mà, chúng ta chữa từ từ, cải thiện một ít thể chất cũng được, không lỗ.”
Tống Phượng Lâm yên lặng.
“Đệ không cần ra mặt, chỉ cần ở sau bình phong đưa tay cho Thi đại phu bắt mạch là được, còn chuyện gì sau đó nữa thì để ta nói chuyện riêng với đại phu, được không?”
Người đàn ông ở sau lưng hành sự mạnh mẽ, nắm quyền sinh sát trong tay, lúc này đang vô cùng dịu dàng khuyên nhủ khiến cho suy nghĩ của Tống Phượng Lâm hỗn loạn. Ôm được một lúc, Lưu Trạm lại bắt đầu thiếu đứng đắn, dùng cằm cọ cọ một bên má của y.
Tống Phượng Lâm tức giận đẩy đối phương ra, “Ăn cơm trước đã.”
Lưu Trạm biết y nói vậy tức là đã đồng ý rồi.
Một canh giờ sau, Lưu Thành lấy xe ngựa tới khách điếm đón Thi đại phu tới nhà.
Thi đại phu từng gặp qua khá nhiều quý nhân nhà quan lớn, nhìn người bệnh giấu mặt ông cũng không lấy làm lạ, đi tới gần bình phong bắt đầu tập trung bắt mạch.
Ông vốn tưởng rằng đối phương là một cơ thể bị tửu sắc đào rỗng, kết quả của mạch tượng lại khiến ông nhíu chặt lông mày.
Thi đại phu theo thói quen vuốt chòm râu dê của mình, trầm ngâm nói: “Người bệnh từng bị rơi xuống nước trong mùa đông khắc nghiệt? Hơn nữa không chỉ một lần?”
“Tại sao lại kết luận như vậy?” Lưu Trạm lập tức hỏi.
Thi đại phu trả lời: “Đây là hiện tượng khí lạnh thấm tận xương, theo mạch đập thì có thể thấy khí lạnh đã thấm vào xương tủy từ rất lâu rồi. Chuyện phòng the cần chú ý âm dương điều hòa, đàn ông là dương thịnh âm suy nhưng mạch tượng này lại tương phản, khí lạnh tồn đọng trong cơ thể dẫn đến âm thịnh dương suy.”
Lưu Trạm vội hỏi: “Có trị được không?”
Thi đại phu kiến thức rộng rãi, mặt không đổi sắc nói: “Lão phu phải biết tình hình cụ thể chuyện phòng the như thế nào thì mới có thể đưa ra phán đoán.”
Lưu Trạm cúi đầu nhỏ giọng thì thầm với Thi đại phu.
Nghe xong, sắc mặt của Thi đại phu vẫn nghiêm trọng như cũ, “Thứ cho lão phu nói thẳng, khí lạnh ngấm tận xương tuy rằng khó trị được tận gốc nhưng nếu cẩn thận điều dưỡng thì vẫn cứu vãn được đường sống, chuyện phòng the cũng sẽ có chuyển biến tốt hơn, chỉ là...”
Thi đại phu hơi kiêng kị nhìn Lưu Trạm, ở Sầm Châu ai cũng biết tới danh tiếng hung ác của người này, có vài lời ông hơi ngần ngại, không biết có nên nói ra hay không.
Lưu Trạm vốn định bảo Thi đại phu tạm thời ra ngoài trước rồi nói tiếp thì bất chợt Tống Phượng Lâm ở sau bình phong cất tiếng: “Thi đại phu cứ nói, xin đừng ngại.”
Thi đại phu thở dài một hơi: “Thể trạng yếu ớt này rõ ràng là đã bị tổn thương tới tận gốc rễ, phần nào cũng có liên quan tới những loại thuốc cứu mạng năm đó, sợ là... sợ là sẽ không thể có con nối dõi được nữa.”
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng Tống Phượng Lâm vẫn không giữ được bình tĩnh trước đả kích này.
Họ Tống bị diệt môn, nửa người dưới của Tống Nghi Quân tàn phế, còn Tống Phượng Lâm là nam tử còn lại duy nhất của nhà họ Tống, bây giờ cũng bị tuyệt tự rồi.
Ở thời đại mà các tông tộc truyền đời này thì không khác nào sét đánh giữa trời quang.
“Có trị được không?” Lưu Trạm trầm giọng hỏi.
Thi đại phu chắp tay cúi đầu: “Thứ lão phu bất lực.”
Lưu Trạm trầm mặc một lát rồi nói: “Mời Thi đại phu ra nhà trước chờ một lát.”
Trong thư phòng yên tĩnh trở lại, Lưu Trạm đi vòng ra sau bình phong, kéo người vào lòng mình, nhìn trạng thái sắc mặt tái nhợt tinh thần sụp đổ của Tống Phượng Lâm, không hiểu sao hắn đột nhiên nổi giận, nắm cằm y nâng lên, tàn nhẫn hôn xuống.
“Sao? Chẳng lẽ đệ còn nghĩ tới chuyện cưới vợ sinh con à?” Lưu Trạm giận sôi máu, “Đệ là người của ta, đời này đừng hòng nghĩ tới chuyện cưới vợ sinh con, còn khả năng có con hay không cũng chẳng khác gì nhau.”
Tống Phượng Lâm trừng mắt, “Ta là nam tử còn lại duy nhất trong nhà!”
Ánh mắt của Lưu Trạm sắc lẹm, “Thì sao? Cho dù cơ thể của đệ khỏe mạnh đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào chạm vào đệ.”
“Huynh!” Tống Phượng Lâm tức giận.
Lưu Trạm hao phí tâm tư chữa bệnh cho Tống Phượng Lâm vì đau lòng y, muốn sức khỏe của y tốt hơn chứ hoàn toàn không hề suy xét tới chuyện nối dõi tông đường gì kia.
“Đệ muốn thứ gì cũng được, ta đều có thể đồng ý hết, ngoại trừ chuyện này.” Thái độ của Lưu Trạm vô cùng cứng rắn, sợ Tống Phượng Lâm quên mất nên nhắc lại: “Nhớ rõ những gì ta đã nói, đệ dám cưới vợ thì ta dám giết nàng, ta nói lời giữ lời, tốt nhất là đệ hãy ghi tạc trong lòng đi.”
Khí thế của Lưu Trạm tạo cảm giác áp bức mạnh mẽ đến mức Tống Phượng Lâm cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa.
“Vậy còn huynh? Sau này huynh cũng sẽ cưới vợ sinh con, vậy thì ta là gì!?” Tâm trạng Tống Phượng Lâm cực kỳ khó chịu, trong lúc suy nghĩ hỗn loạn y không biết mình đang nói ra cái gì.
Lưu Trạm cong môi mỉm cười, ôm đối phương càng chặt hơn, sau đó hắn nâng cằm y lên, buộc y nhìn thẳng vào mắt mình, “Ta không có cảm giác với phụ nữ, cưới về để trưng cho đẹp à? Nhưng thiên hạ này làm gì có ai đẹp hơn đệ nữa? Ông đây phí công cho chuyện kia làm quái gì?”
Dứt lời, Lưu Trạm cúi đầu dán môi mình lên môi Tống Phượng Lâm, sau khi kết thúc một nụ hôn sâu, hắn bá đạo tuyên bố: “Đệ chính là thê tử của ta.”
Tống Phượng Lâm vừa sợ hãi vừa tức giận, ra sức giãy giụa, chuyện đàn ông chơi bời với nhau xưa nay không hiếm, y hoàn toàn có thể chấp nhận, nhưng mà đàn ông phải làm thê tử thì khác, vô cùng nhục nhã!
Lưu Trạm vẫn ôm chặt y như cũ, “Trước đó không nói là vì sợ đệ cảm thấy ta đang vũ nhục đệ, bây giờ thì ta nói cho đệ biết, đời này của ta sẽ không cưới vợ, thê tử duy nhất của ta chính là đệ, sống ngủ chung, chết táng chung!”
Tống Phượng Lâm kinh ngạc, ngây ngốc đờ người.
“Đệ vẫn cho rằng mối quan hệ giữa chúng ta là huynh đệ thưởng thức lẫn nhau à?” Lưu Trạm gằn giọng.
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy đệ, ta đã muốn sở hữu đệ rồi. Ta muốn làm đệ vui, thương tiếc đệ, tin tưởng đệ, đệ cho rằng những cái đó là gì? Ta bị đệ mê hoặc đến thần hồn điên đảo, đệ không nhìn ra được ư?” Hơi thở nóng rực của Lưu Trạm kề sát bên tai, “Đệ nói xem ta làm những chuyện đó vì cái gì?”
Tống Phượng Lâm vẫn ngây ngốc, cảm thấy sự giáo dục của thế gia mà mình được hưởng trong nhiều năm phút chốc tan vỡ không còn lại gì khi đối mặt với Lưu Trạm, nhưng Lưu Trạm cảm thấy vẫn chưa đủ.
“Ta yêu đệ muốn chết, chỉ có cưới đệ về làm thê mới hóa giải được ngọn lửa chấp niệm trong lòng ta.”
Sống suốt hai đời hắn mới gặp được một người khiến mình yêu thích thật lòng, chấp niệm này đâu chỉ dừng ở chuyện cưới về, chỉ có sống cùng ngủ chết cùng táng, chỉ có vậy mới có thể hóa giải!
“Nhớ kỹ, đệ là thê tử của ta!”
-
Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích một chút, Phượng Lâm chỉ tương đối yếu chứ không phải là hoàn toàn không được, dù sao thì nằm dưới nên cũng không cần quá mạnh hahaha
Nhưng không thể có con thì thật sự là không thể có con.