Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Chương 30: Người Đến Không Tốt



Trở lại huyện Võ Nguyên, Lưu Trạm gia tăng cường độ huấn luyện binh lính, có thể nói bước lên hình thức huấn luyện ma quỷ.

Thân là thế tôn của phủ An Quốc công, kiến thức của Tống Phượng Lâm rất rộng lớn, y cũng từng được đến binh doanh tham quan nhưng chưa thấy ai làm chỉ huy như Lưu Trạm, mỗi ngày bắt binh lính múa may lăn lộn, trèo đèo lội suối.

Lưu Trạm yêu cầu toàn bộ binh lính thủ hạ của mình phải biết bơi. Dân trên núi phần lớn là vịt trên cạn, hắn ném hết vịt vào hồ nước, mực nước của cái hồ kia cùng lắm chỉ tới thắt lưng, hắn lại đứng trên bờ cầm gậy trúc dìm binh lính xuống, buộc bọn họ phải nằm trong nước luyện nín thở.

Cái này cũng chưa tính là gì, ban ngày còn có đủ các loại huấn luyện thể năng, ví dụ như hoạt động tên là huấn luyện dã ngoại của Lưu Trạm, mỗi binh lính đeo thêm năm mươi cân vật nặng leo núi, nếu tụt lại đằng sau hoặc kêu mệt muốn từ bỏ thì sẽ có quân côn chờ sẵn, nếu huấn luyện sau một thời gian mà vẫn cứ theo không kịp thì cuối năm sẽ khỏi được nhận bạc, vì vậy mà ai cũng nghiến răng bán mạng rèn luyện, chỉ sợ mình bị tụt hậu.

Chưa kể Lưu Trạm còn mắng người, từng chữ như đâm thẳng vào tim.

“Vũ khí áo giáp còn nặng hơn năm mươi cân, lên chiến trường quan trọng nhất là độ bền chịu đựng! Bọn nó chính là một phần cơ thể của các ngươi, mau chóng thích ứng hết cho ta!”

“Bao nhiêu đây thì đã là gì mà kêu không chịu nổi hả? Ở trên chiến trường mới giết được vài tên địch đã hao sạch thể lực rồi à? Kết quả chỉ có chờ chết thôi!”

“Nhìn các ngươi thật không khác gì lợn chết, kể cả quân địch cho cơ hội bỏ chạy cũng chẳng còn sức mà chạy. Nghĩ cho kỹ xem có phải nếu như ngươi chết thì vợ ngươi ở nhà sẽ ngủ với thằng khác không? Con của ngươi có thành con trai của người khác không? Còn dám lười biếng? Đứng lên tiếp tục cho ta!”

Tiếng mắng chửi của Lưu Trạm quanh quẩn trong sơn cốc, khu vực này là rừng rậm bên ngoài huyện Võ Nguyên, Lưu Trạm tạm thời dựng một cái binh doanh mới ở đây để huấn luyện dã ngoại, ở binh doanh huyện có khoảng ba trăm người ở lại, ở trong núi huấn luyện có khoảng một ngàn người.

Bên cạnh binh doanh huấn luyện dã ngoại là một dòng suối nhỏ, là điểm kết thúc của hoạt động huấn luyện, Lưu Trạm xây ở chỗ này một cái đình hóng gió, thỉnh thoảng Tống Phượng Lâm rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ ra đây đọc sách chờ Lưu Trạm về.

Khoảng hai canh giờ sau, từ trong rừng cây truyền đến tiếng động, Tống Phượng Lâm biết bọn họ đang trở lại rồi.

Quả nhiên, Lưu Trạm dẫn đầu đi ra khỏi cánh rừng.

Tống Phượng Lâm ngẩng đầu nhìn mặt trời: “Huynh chậm hơn nửa canh giờ so với lần trước.”

Lưu Trạm bỏ bao tải và trường đao xuống, cầm bình nước của Tống Phượng Lâm lên tu một phát hết hơn nửa bình mới dừng lại, đặt mông ngồi xuống bên cạnh y.

“Những người khác đâu rồi?” Tống Phượng Lâm hỏi.

Lưu Trạm trả lời: “Lần này trèo thêm một đoạn dốc nữa, thể lực của bọn họ tiêu hao hơi nhiều nên ta bảo bọn họ nghỉ ngơi ở chỗ sườn núi phía bắc.”

Lưu Trạm huấn luyện binh lính rất nghiêm khắc nhưng không cứng nhắc cưỡng cầu, rèn luyện vừa phải mới có tác dụng kiện cường cơ thể, nếu cố sức quá lại hỏng việc, tiến hành thích nghi từ từ mới là thượng sách.

Tống Phượng Lâm nói: “Thể lực của huynh tốt hơn bọn họ rất nhiều.”

Lưu Trạm chỉ cười, từ năm 12 tuổi hắn đã bắt đầu rèn luyện, mỗi sáng chạy bộ một canh giờ, kéo dài suốt sáu năm, tố chất cơ thể đương nhiên tốt hơn những thiếu niên kia một chút, quan trọng hơn nữa chính là hắn có thể chịu khổ, ở đời trước của Lưu Trạm, huấn luyện dã ngoại hay tham gia quân ngũ là những hoạt động vô cùng bình thường, chỉ tương tự một bữa sáng mà thôi.

“Đệ đọc đến đâu rồi? Ta vẫn đang chờ đệ nói lại với ta đấy.” Lưu Trạm chỉ vào quyển sách trong tay Tống Phượng Lâm.

Không nói còn đỡ, nói tới làm Tống Phượng Lâm lại tức giận, tên lưu manh này lại tìm thêm mấy quyển sách mới nữa bắt y đọc.

“Ta mới bắt đầu đọc thôi, sao đọc xong nhanh vậy được? Còn nữa, nếu huynh có hứng thú với ghi chép địa lý thì sao không tự đi mà đọc, về sau đừng có hỏi ta nữa.”

Lưu Trạm hợp tình hợp lý nói: “Ta đọc không hiểu mà.” Chưa kể chữ ở đây toàn chữ phồn thể, còn chẳng có dấu chấm câu, bảo hắn đọc thế nào?

Tống Phượng Lâm tức giận: “Ngày thường bảo huynh chăm chỉ đọc sách viết chữ mà chẳng bao giờ chịu nghe.”

Lưu Trạm dịch gần về phía Tống Phượng Lâm, cười nói: “Ta không thích viết chữ, chuyện này đệ biết rõ mà, dù sao cũng có đệ đọc giúp ta rồi, chưa kể ta còn rất thích nghe đệ nói nữa.”

Tống Phượng Lâm ghét bỏ đẩy hắn ra, “Ai thèm nói cho huynh! Hôi muốn chết, tránh ra!”

Lưu Trạm nhìn khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu trước mắt, nhịn không được lại muốn hôn một cái.

“Hai vị tiểu huynh đệ...” Đột nhiên có giọng nói lạ cất lên, người mới tới giả dạng làm một thợ săn, trông mặt mũi khoảng chừng ba mươi tuổi, toàn thân sạch sẽ.

“Hai vị tiểu huynh đệ, ta đang truy đuổi một con lợn rừng ở trong núi thì bị lạc đường, xin hỏi muốn tới Thông Thiên Quan thì đi theo hướng nào?”

Tống Phượng Lâm rất ít khi vào rừng nên không biết, Lưu Trạm lại tỏ ra hứng thú hỏi: “Đại thúc, thúc còn săn được lợn rừng cơ à? Mấy con dã thú đó phá hết ruộng đồng của xóm cháu luôn.”

Thợ săn kia cười phụ họa: “Đúng vậy.”

Lưu Trạm lại nói: “Làng trên xóm dưới chỗ cháu hận nhất là lợn rừng, nhưng mà thịt lợn rừng ăn rất ngon, năm ngoái bác Trần thợ săn của thôn cháu tặng cho nhà cháu một cân, tối hôm giao thừa mới được ăn một ít, chỗ còn lại phải treo lên làm thịt khô, không được động vào.”

Thợ săn nói: “Làm thế cũng phải.”

Lưu Trạm nói: “Đại thúc, hay là thúc thu nhận cháu làm đồ đệ đi, cháu chắc chắn sẽ nghe lời.”

Người thợ săn kia hơi ngạc nhiên, hiển nhiên là không ngờ Lưu Trạm lại tỏ ra thân thiết như vậy, “Chuyện này... nhà ta ở sâu trong núi, qua lại sợ là không tiện.”



Lưu Trạm đứng dậy, cười hỏi: “Đại thúc, thúc sống ở đâu mà lại không tiện?”

Thợ săn chưa kịp trả lời thì từ trong rừng đi ra một đám thiếu niên, tay ai cũng cầm theo vũ khí.

Lưu Trạm hô lên: “Bắt lại cho ta! Người này có vấn đề!”

Thợ săn giật mình kinh hãi, vội vã bỏ chạy.

Tào Tráng có kỹ thuật dùng thương tốt nhất, những chiêu thức mà cậu ta sử dụng có thể quét sạch một lúc mười mấy người. Tào Tráng lập tức tấn công vào chân của tên thợ săn kia, gạt cho ngã nằm sấp, những người còn lại cũng nhanh chóng bao vây thợ săn vào giữa, chỉ thương vào mặt khiến đối phương sợ suýt tè ra quần.

“Đừng nhúc nhích! Nếu không bọn này đâm ông thành rổ đấy!” Lưu Trạm uy hiếp rồi quay sang phân phó: “Đi kiếm sợi dây thừng qua đây, trói gã lại.”

Tào Minh và Lý Tiểu Liên lấy tới một sợi dây thừng thường dùng để trói lợn rừng, trói chặt người kia.

Tống Phượng Lâm ở bên cạnh cau mày, y cũng nhìn ra có gì đó không ổn, người này nói rằng mình đang truy đuổi lợn rừng thì bị lạc đường nhưng toàn thân lại chỉnh tề sạch sẽ không hề có tí xộc xệch nào, nghĩ lại cảnh tượng ngày thường các thiếu niên vây bắt lợn rừng, quần áo sao có thể không bẩn được cơ chứ?

Tống Phượng Lâm hỏi Lưu Trạm: “Huynh tính xử lý thế nào?”

Lưu Trạm lời ít ý nhiều đáp: “Tra!”

Tống Phượng Lâm đang muốn hỏi hắn định tra xét thế nào thì Lưu Trạm nói: “Đại Tráng, Tiểu Liên, đánh gã một trận cho ta!”

Tống Phượng Lâm hoảng sợ: “Huynh không sợ đoán sai à?”

Lưu Trạm tự tin cười: “Đệ cứ chờ mà xem.”

Đối với lời Lưu Trạm nói, Đại Tráng và Tiểu Liên coi một là một mà hai là hai, Lưu Trạm nói đánh, hai người lập tức đè gã thợ săn kia ra đánh một trận, miệng gã không ngừng kêu oan, còn kêu cứu mạng, giết người rồi.

Lưu Trạm nâng tay ra hiệu tạm dừng.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, “Trong miệng ngươi toàn là lời nói dối.”

Người đàn ông bị đánh đến mặt mũi bầm dập, “Không, không, ta lạc đường thật mà.”

Lưu Trạm lạnh lùng cười: “Ngươi nói ngươi sống trong núi? Nhưng ngươi căn bản không phải người ở địa phương này, và ngươi cũng không phải là thợ săn.”

Người đàn ông ngây ngẩn cả người.

“Một, ngươi nói ngươi ở trong rừng truy đuổi lợn rừng lạc đường nhưng đế giày lại không dính bùn, rất rõ ràng là đang nói dối. Hai, lúc nói chuyện phiếm với ngươi, ta nói trong thôn chúng ta có bác Trần thợ săn, ngươi hoàn toàn cho là đúng, nhưng mà thôn Thiên Thương chẳng có thợ săn nào cả, thậm chí gần xung quanh đây cũng không có vì ở nơi này lợn rừng làm vua, thợ săn đi săn đơn độc chỉ có chết hoặc bị thương mà thôi, phàm là người của huyện Võ Nguyên đều biết trên núi không có thợ săn, có thể thấy ngươi không phải là người địa phương.”

Lưu Trạm cười nhạo: “Cuối cùng, bằng trực giác của ta, ta đoán ngươi còn có ý đồ khác.”

Người đàn ông im lặng phát ngốc từ đầu tới cuối.

Lưu Trạm nói: “Ta cho ngươi cơ hội để khai, nói đi, ngươi là ai, tới Thông Thiên Quan làm gì?”

Người đàn ông vẫn tỏ vẻ vô tội như cũ: “Vị tiểu huynh đệ này, ta thật sự chỉ là thợ săn, có thể là do ta sống cách thôn quá xa nên không biết những chuyện khác trong thôn.”

“Cho mặt mũi mà không cần.” Lưu Trạm mỉm cười, đứng lên nói: “Đại Tráng, lột quần gã ra.”

“Ngươi, ngươi muốn làm cái gì? Có còn vương pháp hay không? Đang ban ngày ban mặt! Dừng, dừng tay!”

Lưu Trạm chậm rãi rút chủy thủ bên hông, “Ngươi biết thái giám trong cung làm thế nào mà có không? Nghe nói là cắt một đao vào chỗ này!” Lưu Trạm cắm chủy thủ vào chỗ bùn đất ở chính giữa hai chân người đàn ông.

Sắc mặt người đàn ông kia tái nhợt, đổ mồ hôi đầm đìa, hai mắt nhìn chằm chằm cây chủy thủ đang cắm thẳng, chỉ suýt chút nữa là cắt phải rồi!

Lưu Trạm lạnh lùng hỏi: “Có muốn thử không?”

Người đàn ông run như cầy sấy, vừa rồi gã còn định tiếp tục nói dối, ai ngờ vừa nói được một câu thì Lưu Trạm lập tức rút dao, cả người tỏa ra sát khí làm gã không dám đánh cược, gã tin thiếu niên này dám nói dám làm.

“Ta... ta là người... người Yến...”

“Còn gì nữa?” Lưu Trạm xoay xoay nghịch nghịch chủy thủ trong tay.

“Ta... ta là...”

Lưu Trạm lại phóng chủy thủ xuống, lần này lưỡi dao cắt qua phần da đùi.

“Đừng! Đừng! Đừng! Ta nói ta nói! Ta là thám báo của nước Yến!”

Mọi người đồng loạt kinh ngạc.

“Mang về cho ta, tra xét cẩn thận!” Biểu cảm của Lưu Trạm trầm xuống.

Đêm đó, thám báo của nước Yến không chịu được tra tấn, khai ra hết mọi chuyện.



Tả tướng quân của nước Yến phái tổng cộng hơn mười người đi do thám điều tra tình hình trên núi Tề Vân, tên thám báo này xui xẻo lạc đường trong rừng, bất đắc dĩ lắm mới phải tìm cách tiếp cận hai người thoạt nhìn tuổi còn khá nhỏ để hỏi đường.

Lưu Trạm nhân cơ hội ép hỏi gã tình hình của quân Yến, quân Yến đã xuôi xuống phía nam chuẩn bị tấn công Lịch Dương Quan, dự tính ngày khai chiến với quân Sở, nhưng do bọn họ vẫn luôn sống trên núi, tin tức không thông nên chưa truyền được tới.

Mục đích của quân Yến không chỉ là muốn chiếm lấy bình nguyên Thương Hà mà còn muốn nuốt chửng cả núi Tề Vân, bóp chặt yết hầu của Đại Sở.

Bất tri bất giác, trời đã tối mà Lưu Trạm vẫn tập trung suy nghĩ chuyện kia.

Tống Phượng Lâm vừa đốt đèn vừa nói: “Mưu đồ của Yến Vương rất lớn, hai mươi vạn đại quân e là đã dốc hết lực lượng toàn quốc, khả năng cao không giữ nổi bình nguyên Thương Hà nữa, trong thời điểm sống còn này, đương nhiên họ Nhan sẽ phân tâm, không xử lý mấy việc nhỏ như có trinh thám tìm hiểu về núi Tề Vân, tên thám báo kia huynh định xử lý thế nào?”

Có một lựa chọn đó là giao thám báo cho quan trên xử lý.

“Giữ lại trước đã.” Lưu Trạm gõ nhẹ lên mặt bàn, “Huyện Võ Nguyên thuộc Sầm Châu, Sầm Châu thuộc quận Thụy Xương, lấy sông Hoàng làm biên giới với thành Tấn Dương của bình nguyên Thương Hà. Thái thú quận Thụy Xương có bất hòa với họ Nhan, nếu đưa thám báo của nước Yến tới quận nha, e là chẳng giải quyết được gì.”

“Huynh cảm thấy thái thú Thụy Xương sẽ giữ thái độ sống chết mặc bay sao?” Tống Phượng Lâm nói.

“Quân Yến không vượt qua được nơi hiểm yếu của sông Hoàng.” Đây chính là điều quan trọng nhất quyết định thái độ của thái thú Thụy Xương.

Lưu Trạm hạ quyết tâm: “Nếu đại quân nước Yến đánh xuống phía nam thì ta không cần phải giấu giếm nữa, ta quyết định sẽ càn quét quy mô lớn vùng biên cảnh của nước Yến!”

Mấy trận đánh nhỏ cướp lương thảo không thể thỏa mãn được Lưu Trạm, bây giờ chi phí và quân nhu của binh doanh huyện đều không đủ, chỗ nào cũng cần Lưu Trạm trợ cấp, đặc biệt là vũ khí và đồ quân nhu. Kế hoạch của Lưu Trạm là xây dựng một xưởng chế tạo vũ khí ở trên núi, cần một khoản phí cực lớn, số tiền đó hắn chỉ có thể kiếm ở chỗ nước Yến bù lại.

Lưu Trạm muốn càn quét đất Yến quy mô lớn, kỵ binh là phần mấu chốt nhất nhưng trước mắt ngựa ở doanh trại còn chưa có đủ một trăm con, vì vậy hắn mới hiểu ra, chuyện mua ngựa vô cùng cấp bách. Ngựa là một tài nguyên quý giá, cho dù Lưu Trạm dùng danh nghĩa quan binh thu gom ngựa cũng không mua nổi năm mươi con, cách số lượng năm trăm con mà hắn cần còn xa lắm.

Đời trước Lưu Trạm chính là người thuộc phái hành động tiêu chuẩn, chờ gom đủ ngựa rồi mới ra tay thì quá muộn rồi, thiếu cái gì thì đi cướp cái đó.

Một ngàn binh lính dưới trướng Lưu Trạm dốc toàn bộ lực lượng, từ Thông Thiên Quan, buổi tối đầu tiên tấn công vào trang Bách Lý, không giống những lần trước, đắc thủ xong là lui quân mà hắn ra lệnh đốt hết toàn bộ kho lúa của quân Yến, khói đen bốc lên ngùn ngụt. Đội quân không hề dừng lại, tiếp tục tấn công hương Giác Miêu cách trang Bách Lý khoảng một trăm dặm.

Hương binh của hương Giác Miêu chỉ khoảng mấy chục người, sao có thể làm đối thủ của Lưu Trạm? Đội quân của hắn vừa tiếp cận đã khống chế toàn bộ, cướp lương thảo, một lần nữa đốt cháy phá hủy hết mọi thứ. Cứ như vậy một đường vừa cướp vừa đốt, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã đánh tới địa giới của huyện Nhiêu.

Huyện thành huyện Nhiêu nằm giữa đồi núi, Lưu Trạm mang binh tấn công vào trạm gác ở trên đỉnh núi, hắn hạ lệnh cho toàn quân ở đây chờ đợi. Cửa thành của huyện thành đã đóng, trên tường thành có cung thủ chờ sẵn, chứng tỏ bọn họ chuẩn bị tử thủ thành trì, chờ quân cứu viện tới.

“Báo cáo đại nhân.” Sắc mặt Tào Tráng không tốt lắm.

Lưu Trạm vẫn đang dõi mắt nhìn về phía huyện Nhiêu ở dưới núi, “Nói đi.”

“Thôn dân lúc trước chúng ta xua đuổi đang tụ tập lại, đánh lén đội vận chuyển lương thực của chúng ta ở trang Dương Thụ, những người này không sợ chết, dây dưa bám dính, còn đánh bị thương vài binh lính của ta.”

Trong mắt Lưu Trạm không hề gợn sóng: “Từ hôm nay trở đi, có người phản kháng treo cổ ngay tại chỗ.”

Tào Tráng ôm quyền tuân lệnh rồi lui xuống, lại có Lý Tiểu Liên tiến tới thông báo: “Đại ca, toàn bộ đã chỉnh đốn xong xuôi, cũng đào xong kênh mương ở những vị trí trọng yếu theo lệnh của huynh.”

Trong lòng Lưu Trạm đã có mưu kế, hắn nhàn nhạt nói: “Phóng hỏa đốt hết mấy gian nhà trên núi này đi, chờ lửa cháy xong chúng ta sẽ công thành.”

Vùng đồi núi này được gọi là thung lũng lúa mì, huyện thành huyện Nhiêu xây dựng ở ngay chỗ trũng nhất sườn đồi này, bốn phía xung quanh thung lũng lúa mì là núi, không có con sông nào, thảm thực vật không cao nhưng rậm rạp. Huyện Nhiêu không phải pháo đài quân sự, chỉ làm tường thành cao vừa phải, hòa làm một với cây cối xung quanh, đã thế còn nằm ở chỗ trũng, lửa cứ vậy mà từ từ lan đến, không có gì để chắn lại cả.

Thành chủ hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ phóng hỏa, mắt thấy lửa lớn từ bốn phương tám hướng tràn tới, nhất thời tâm như tro tàn. Trong huyện thành không có sông, chỉ với mười mấy cái giếng nước kia thì không thể chống lại được lửa lớn như thế.

Lửa lan đến tường thành, bò theo cây cối vào trong huyện thành, bá tánh bên trong như kiến nằm trên chảo nóng, hỗn loạn chỉ trong nháy mắt. Lửa lớn cháy suốt ba ngày ba đêm, trong thành thương vong nhiều vô số kể, phủ châu phái đi ba ngàn viện binh, lúc tới nơi ngoại trừ huyện thành như một đống phế tích ra thì không thấy bóng dáng của bất kỳ tên sơn tặc nào nữa.

Cùng ngày hôm đó, hiệu úy quân Yến phụng mệnh diệt phỉ nhận được tin báo, đám tặc tử kia thế mà đã tới trang Liêu Gia cách đó gần trăm dặm. Hiệu úy quân Yến mang theo binh mã không ngừng không nghỉ chạy tới trang Liêu Gia, để lại cho gã vẫn là một khung cảnh thôn trang hoang tàn làm gã tức giận ném bay chén trà.

Lúc trước Lưu Trạm chỉ cướp mà không đốt vì hắn coi những thôn trang này như gà mái đẻ trứng, bây giờ mục tiêu của hắn là đả kích quân Yến, tránh cho ngày sau quân Yến coi những thôn trang giàu có này thành hậu phương tấn công lên Thông Thiên Quan, cho nên những thôn trang này hết giá trị tồn tại rồi.

Liên tiếp mấy ngày, Lưu Trạm chơi trốn tìm với quân Yến, mỗi khi quân Yến đuổi tới thì sơn tặc đã đi rồi, hiệu úy quân Yến càng thêm tức giận, gã liên tục đẩy cao tốc độ mà vẫn không thể đuổi kịp được đám tặc kia. Đều là hành quân như nhau, tại sao những tặc binh đó lại di chuyển nhanh như thế? Đồng thời, hiệu úy quân Yến cũng càng thêm tin rằng những tên tặc binh kia chỉ có gan phá phách chứ không dám đánh nhau, phá xong rồi lo chạy trốn.

Cuối cùng, thám báo của quân Yến gửi tin về, nói tặc binh đã tiến vào khẩu Chu Thụ, vào rồi không thấy đi ra.

Khẩu Chu Thụ là một hẻm núi nối giữa núi Tề Vân và đất Yến, đường đi chỉ đủ cho ba người cùng qua, nhưng mà hẻm núi này cũng không dài, xuyên qua đó là tới một mảnh đất trống trải chỉ có cây bụi thấp.

Hiệu úy quân Yến hơi do dự, sau đó cũng ra lệnh cho binh lính tiến vào. Mấy ngày nay gã đã đoán được nhân số của tặc binh, hẳn là chưa đến một ngàn người, gã có binh lực nhiều gấp ba đối phương nên đương nhiên rất tự tin.

Khi binh lính cuối cùng tiến vào hẻm núi khẩu Chu Thụ, không trung bỗng nhiên vang lên một tiếng còi dài, ngay sau đó là từng tảng đá lớn lăn cuồn cuộn từ trên xuống.

“Mai phục!! Có mai phục!!”

Đá lớn chặn mất đường lui, có người hô to chạy lên phía trước, đúng lúc này lùm cây nằm ở lối ra của khẩu Chu Thụ bốc cháy hừng hực, quân Yến chen chúc trong hẻm núi, tiến không được lùi không xong.

Lúc này, hiệu úy quân Yến bắt đầu cuống lên rồi, gã thậm chí còn chưa nhìn thấy bóng dáng tên cầm đầu mà đã tự nhốt bản thân vào đường chết.

“Ta đầu hàng! Ta đầu hàng!” Hiệu úy quân Yến bất chấp thể diện, hoảng sợ lớn tiếng hô lên. Gã là con em của quý tộc nước Yến, tiền đồ rực rỡ còn đang chờ phía trước, không thể chết ở nơi này được!

Trên đỉnh núi, Lưu Trạm cầm trường đao đứng đón gió, lạnh lùng hạ lệnh: “Giết hết toàn bộ, một kẻ cũng không giữ lại.”

Trong suốt nửa ngày sau đó, tiếng kêu la trong khẩu Chu Thụ dần dần nhỏ đi, quân Yến hơn ba ngàn binh bị tiêu diệt sạch sẽ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv