......
Tề Thù làm việc rất cẩn thận, lịch sử trò chuyện đã xóa đi từ lâu, nhưng số điện thoại lưu trong máy thì không thể thay đổi được.
Bây giờ Chúc Bình Tự mới biết được.
Dù không phải Vương Trích, thì cũng sẽ có một người khác.
Một giọt nước rơi ra từ khóe mắt anh, đọng lại trên màn hình. Anh nhỏ giọng nỉ non: "Tề Thù...hôm nay là sinh nhật em."
.....
Tề Thù trước tiên sững người như bị đánh một gậy, sau đó thì hoàn toàn câm nín, tay chân luống cuống.
"Anh..."
Tề Thù ôm lấy anh, lặp đi lặp đi câu "Thật xin lỗi." Âm thanh kia nghẹn ngào như đang đau lòng khôn xiết, khiến Chúc Bình Tự nhìn thấy cũng tin là thật.
Chúc Bình Tự vẫn gục đầu không nói gì. Một lúc lâu sau mới khẽ cười, gần như muốn đẩy hắn ra: "Tề Thù....số điện thoại 136******* kia, là của Vương Trích."
Lại là đòn cảnh cáo.
Kế đó Chúc Bình Tự cười chua chát cất lời, từng câu từng chữ như dao bén cứa vào lòng ai không biết được: "Sao em lại không biết anh quen cậu ấy...Cậu ấy là bạn thân từ nhỏ của em, nếu anh có việc tìm người ta thì hỏi em không được sao?"
Anh như đang tìm cách bào chữa cho Tề Thù, đồng thời cũng tìm một lý do thỏa đáng cho mình. Vừa nói vừa sụt sùi, tiếng thổn thức càng lúc càng ngân cao hơn: "Em biết anh cũng giống như em. Nhưng em chỉ thích mỗi anh thôi, em biết, anh giao thiệp với rất nhiều bạn bè ngoài kia, nhưng em cho rằng anh thích em....Em biết anh biết rõ sinh nhật của em, thế mà anh lại không nhớ được."
Chạng vạng hôm ấy dưới ánh hoàng hôn dày đặc, Chúc Bình Tự rời khỏi căn chung cư đã trú ngụ suốt ba năm qua, trốn khỏi một đoạn hồi ức khắc cốt ghi tâm kia.
Nếu hỏi anh có yêu Tề Thù không?
Anh có thể không chút do dự mà nói yêu.
Nếu hỏi anh có hối hận không?
Anh có thể không chút do dự mà nói, anh không hối hận.
Thế nhưng, nếu hỏi rằng Tề Thù có thích anh không?
Anh sẽ ngây ra một hồi, rồi nghiêm túc quay sang hỏi lại bạn: "Cậu nói xem, là động tâm hay là tâm động?"
Nếu bạn nói: "Là tâm động."
Trong mắt anh ấy sẽ dạt dào hạnh phúc, gật đầu vui vẻ.
Bạn lại hỏi: "Vậy còn động tâm?"
Ánh mắt của anh ấy sẽ trở nên ảm đạm, ngoảnh mặt đi không thèm trả lời nữa.
("tâm động" – thật sự có tình cảm / "động tâm" – rung động nhất thời)
-
Dù thế nào đi chăng nữa, họ cũng đã trưởng thành rồi.
Chúc Bình Tự không biết Tề Thù xem anh là gì, nhưng ít nhất anh vẫn còn thích, vẫn còn yêu Tề Thù, mà trùng hợp là Tề Thù lại không ghét bỏ sự có mặt của anh.
Vậy thì giống như cách anh nói, là bạn giường hay người yêu đều được.
Cho dù xã hội này không thể chấp nhận thì Tề Thù vẫn được tự do. Còn anh lại không màng nam nữ gì cả, chỉ mong mỗi một Tề Thù, thế nên, hồi ức kia đều là anh trộm lấy.
Sau này anh cũng có thể lấy vợ sinh con, nhưng tâm nguyện duy nhất lúc này chỉ là được hạnh phúc bên người này.
Cứ như vậy, bắt đầu từ ngày đó hai người không còn dính lấy nhau như trước nữa, mà gượng gạo sống chung với nhau.
Tựa như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ bể.
Đến tận bây giờ chỉ đành thốt lên một câu: Tan vỡ là chuyện thường tình trên thế gian.
-
Bạn hỏi Tề Thù lúc đó có hối hận không ư?
Đến hắn còn không có câu trả lời chính xác cho mình, nhưng đúng là hắn thật sự hối hận.
Nói là hối hận vì Chúc Bình Tự cũng đúng, hoặc nói là hối hận vì bản thân hắn không che giấu dấu vết cho kỹ hơn cũng không sai.
Đây là bởi vì Chúc Bình Tự hiểu rõ bản thân Tề Thù còn hơn chính hắn.
Nhưng bây giờ nếu hỏi lại hắn, hắn sẽ gật đầu một cách dứt khoát.
Hắn không muốn che đậy con tim mình nữa, nên dùng sức đào nó ra. Những tưởng sẽ nhìn thấy một trái tim phóng khoáng tự tại, ấy mà không ngờ được nó lại chảy máu đầm đìa, trên trái tim ấy còn khắc ba chữ mà hắn nhắm mắt cũng có thể viết ra: Chúc Bình Tự.
Là Chúc Bình Tự.
-
Trên chuyến xe lửa, Chúc Bình Tự hoảng hốt mở mắt ra, anh phát hiện mặt mình thế mà ướt đẫm nước mắt, bèn kéo túi xách trước người lục tìm khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi.
Đợi đến khi xuống xe, một mình anh xách theo hành lý cũ băng qua đám đông tấp nập, bỗng từ tận đáy lòng dâng lên cảm xúc phiền muộn lẫn mờ mịt, thứ cảm xúc ấy len lỏi qua từng dây thần kinh trong cơ thể, cuối cùng dồn hết lên tận đầu. Khiến anh bất giác rùng mình.
Xung quanh muôn kiểu người, hoặc vô vàn bức tường loang lổ.
Mỗi một chi tiết đều đang nhắc nhở anh.
Quá đỗi xa lạ.
Nơi Chúc Bình Tự thuê là một căn chung cư rất cũ, diện tích chỉ vỏn vẹn mười mấy mét vuông. Nằm khuất trong một góc của trung tâm thành phố. Không bị ai chú ý, tồn tại một cách lặng lẽ.
Anh dẫm lên cầu thang kẽo kẹt lên tới tầng 5, phòng của anh nằm bên tay phải, trông có vẻ sạch sẽ. Anh móc chìa khóa ra loay hoay nhiều lần mới tra vào ổ được, vừa tra vừa sỉ vả mình không có tí tiền đồ nào.
Chỉ vì trốn một người mà chạy đến tận thành phố khác.
Nếu đổi lại là anh lúc trẻ, chắc chắn sẽ cười nhạo bản thân sao quá ngu dại: "Mình mà lại làm ra cái chuyện ấu trĩ thế cơ à?"
Nhưng đến khi thật sự đối mặt rồi, mới cảm thấy rát mặt làm sao.
Chúc Bình Tự đẩy cửa vào, bụi bặm xung quanh xới tung lên. Anh đưa tay che mũi tránh khỏi bị sặc đến ho khan, tay còn lại ấn ấn dạ dày đang đau nhức – mấy năm nay mắc bệnh, dạ dày anh luôn mỏng manh yếu ớt hết sức.
Trước mặt anh là một căn phòng nhỏ đầy bụi, một cái bàn, một cái giường, một cửa sổ, một vòi hoa sen và một nhà vệ sinh. Bên cạnh bàn còn có một chiếc ghế sô pha mini. Thậm chí còn không có ghế dựa, muốn rửa mặt chắc cũng phải sử dụng vòi hoa sen trên đầu kia.
Sáng sớm nay anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, nên sắc mặt anh rất bình thản kéo hành lý bước vào, đứng bên trong cửa mới đeo khẩu trang lên, xắn tay áo quyết định dọn dẹp sạch sẽ một lượt.
Thế là sau hai giờ.... quần áo chất đống trên ghế sô pha, sách, đèn và đồ vệ sinh cá nhân được đặt trên bàn, bộ bốn món được bày trên giường, bồn cầu và vòi hoa sen cũng được chùi lau qua, còn có thêm một chiếc ghế dựa. Nhìn tổng thể đã có hơi ấm hơn đôi chút.
Anh lắc đầu, ném ý nghĩ kỳ lạ ra sau, đoạn kéo ghế ngồi xuống trước bàn làm việc, mở một cuốn nhật ký cũ ra.
Đây là thói quen anh đã tập từ năm 25 tuổi.
Ngày 18 tháng 2 năm 1997, lòng tôi đã chết, rồi lại được vực sống dậy.
....
Ngày 2 tháng 3 năm 2000, tôi và Tề tiên sinh mỗi người đều khỏe mạnh, hòa vào đám đông.
Ngày 3 tháng 3 năm 2000, Tề tiên sinh đã tìm được tri âm, tôi hãy còn đang phiêu bạc.
Ngày 4 tháng 3 năm 2000, tôi chuẩn bị rời khỏi Trường Sa đến một thành phố mới đầy hứa hẹn. Không nói cho Tề tiên sinh và nhị Trích biết.
Ngày 5 tháng 3 năm 2000, Thượng Hải rất tốt, thời tiết thoáng đãng. Tề tiên sinh có lẽ cũng đang cảm thấy ngọt ngào.
.....
Ngày 18 tháng 3 năm 2000, Trần Thủy Biển tiên sinh được bầu làm lãnh đạo thứ 10 và thứ 11 của khu vực Đài Loan, hy vọng rằng đại lục và Đài Loan sẽ cùng chung sống hòa hợp.
(*Trần Thủy Biển phục vụ hai nhiệm kỳ tổng thống của đảo quốc Đài Loan từ năm đến. Ông là Tổng thống thứ hai của Ðài Loan được cử tri trực tiếp bầu lên sau nhiều thập niên dưới chế độ một đảng của Quốc dân đảng.)
Ngày 20 tháng 4 năm 2000, công ty China Mobile được thành lập, Tổ quốc lại có thêm một công ty truyền thông nòng cốt nữa. Tề tiên sinh chia tay.
Ngày 1 tháng 10 năm 2000, kết thúc thế vận hội Olympic ở Sydney, Trung Quốc giành được 28 huy chương vàng, đứng thứ ba toàn quốc. Tự hào về tổ quốc!
....
Cứ mơ màng như vậy ngày nối ngày, thoáng chốc đã qua hai năm.
Chúc Bình Tự vẫn sống trong căn nhà thuê rộng 14 – 15 mét vuông -- anh lười chuyển nhà nên mua đứt luôn căn hộ đang thuê.
Bây giờ anh cũng đã 30.
Sổ nhật ký đã chất thành một xấp dày, có vài trang rải rác bên ngoài.
- --- Ngày 8 tháng 2 năm 2002, thói quen yêu Tề tiên sinh đã được 11 năm.
Anh viết vào cuốn nhật ký cũ nát dưới ánh nắng ban mai.
Lại thêm hai năm nữa.
Chúc Bình Tự khép lại trang nhật ký, đứng trước khung cửa sổ nhỏ duy nhất trong phòng, nhìn ra thành phố rộng lớn xinh đẹp ngoài kia.
Dường như anh không biết vì sao mình lại có thể yêu một người đến tận mười một năm như vậy, cũng như không biết do đâu mà mình lại kiên trì ở lại Thượng Hải hai năm nay.
Cuộc sống ở Thượng Hải hoàn toàn khác so với ở tỉnh miền núi, lời nói và hành động đều mang theo nét phong trần. Nhưng anh thật không thể hòa nhập nổi.
Chỉ mỗi tối của những ngày đầu, anh rúc mình trong tấm chăn, nghĩ về chuyện trước đây – thế nhưng tất cả đều là Tề Thù tốt ra làm sao! Nếu nghĩ đến rồi sẽ thở dài bất lực, tiếp đó chầm chậm chìm vào giấc ngủ. Có thể là do trưởng thành chẳng còn biết nước mắt là gì.
Trong công việc cũng vậy. Từ không theo kịp lúc bắt đầu cho đến chức tổng giám đốc như bây giờ, anh âm thầm bén rễ ở nơi thành thị xa lạ này, đến anh cũng không phát hiện, người khác cũng không nốt.
Vì không có người nhà, thế nên dù bao nhiêu tuổi cũng không có ai thúc giục.
Chúc Bình Tự đứng lặng người một lúc, xong bước vào phòng tắm – rửa mặt bằng vòi hoa sen trên đầu, bên cạnh treo một cái gương. Nhìn vào đó, anh nhận thấy dáng vẻ mình vẫn không có gì thay đổi.
Chờ đến 5 giờ 50, anh canh đúng giờ dọn dẹp xong xuôi, tức tốc đạp xe đến công ty. Văn phòng công ty rất mới nên nhìn từ xa đã thấy rõ. Vì thế mỗi lần anh bước vào cửa chính đều hết sức mát mặt.
"Chào buổi sáng nha." Một đồng nghiệp gật đầu với anh.
"Chào buổi sáng." Anh đáp lời.
Thuận buồm xuôi gió.
Đặt mông ngồi trước máy tính, bất tri bất giác đã qua bốn năm giờ. Mãi đến khi đồng nghiệp gọi anh mới ngẩng đầu lên, tức thì trông thấy chủ tịch.
Chúc Bình Tự đẩy ghế đứng dậy, đi vòng qua bàn mình xong mới đặt chiếc ghế đối diện cho chủ tịch rồi vui vẻ nói: "Chào chủ tịch."
Chủ tịch là một người đàn ông trung niên cỡ độ bốn mươi năm mươi, nhưng bụng không to phì hay là mặt củ lạc*. Mà là dáng vẻ của một tinh anh ăn mặc khôn khéo, mặc dù vẻ mặt luôn sắc bén keo kiệt nhưng lại là người dày dạn khéo đưa khéo đẩy.
(*mình tra mà không biết mặt củ lạc - đậu phộng là mặt thế nào, ý là ngấn hay bị lõm nhỉ?)
"Ừ." Chủ tịch ngồi xuống ghế, ngón tay gõ nhịp nhè nhẹ lên bàn, "Hôm nay nhớ kiểm tra sức khỏe đấy."
Chúc Bình Tự nghiêm túc đáp lời, sau đó bưng máy tính đến trước mặt chủ tịch, rồi nói: "Chủ tịch, anh xem xem số liệu này có vấn đề, lần này chúng ta nên tập trung giải quyết những khía cạnh nào đây ạ?"
Chủ tịch chỉ ra vài chỗ: "Nhìn vào dữ liệu phân tích đại chúng, cố gắng lôi kéo khách hàng."
Trong lòng Chúc Bình Tự thở phào một tiếng, mặt lại không có biểu cảm gì, chỉ cười cười lấy máy tính về chỗ, "Vâng, cảm ơn chủ tịch, tôi sẽ sửa lại."
"Ừ."
Chủ tịch hôm nay trông có vẻ khá nhàn hạ, nói xong mấy câu thế thôi rồi vận giày da cất bước đi, nước trà trên bàn cũng chẳng động đậy.
Chúc Bình Tự nhìn chung trà kia, anh vuốt mặt rồi tiếp tục dồn hết năng lượng mình có vào màn hình trước mặt.
Không biết đã qua bao lâu, chợt có người gọi anh: "Chúc Bình Tự! Đi mau! Mang đồ đi kiểm tra sức khỏe này."
Đầu óc Chúc Bình Tự đang trống rỗng, như một đống hồ dính. Đột nhiên nghe thấy tên mình cũng không có phản ứng gì, chỉ ngơ ngác gật đầu, sau đó thần kinh và cơ bắp đứng bật dậy theo trí nhớ, còn bị choáng một lúc. Anh hết hồn cầm giấy khai báo đi theo đồng nghiệp.
Có điều dạ dày đang bắt đầu quậy phá, liên tục làm ầm làm ĩ. Kiểu này giống như muốn hành hạ anh đến chết. Mới ban đầu chỉ quặn đau một chỗ, xong rồi lại tàn nhẫn lan rộng ra cả một vùng, cuối cùng như muốn giật ngược lên mà khiến anh đau kinh khủng khiếp.
Có đôi khi Chúc Bình Tự nghĩ, dạ dày của anh có khi nào là trái tim thứ hai hay không. Một cái thì cho mình mạng còn một cái muốn lấy mạng mình. Lòng tự nhủ thế thôi chứ anh cũng chưa từng có ý định đi kiểm tra thử - nếu quanh anh có người nhắc nhở thì miễn cưỡng cân nhắc chút đỉnh rồi quay người thì quên béng mất.
Mấy năm qua có biết bao nhiêu tật xấu đấy thôi, còn có thể bị gì được nữa đây?
Lần kiểm tra sức khỏe này cũng vậy, cũng chả có gì sợ.
Chúc Bình Tự rất ghét lấy máu, nhìn thấy mũi kim sắc lạnh sắp đâm vào da thịt yếu ớt nhất của mình, anh không khỏi run lên.
"Chị...nhẹ một chút." Anh do dự một hồi, may mà không rụt tay lại.
Chị y tá phụt cười, lớn già đầu mà còn sợ đau. "Được được được."
Chúc Bình Tự hiếm khi phải nở nụ cười ngượng ngùng.