Tề Thù không biết hai người họ đang thủ thỉ qua lại mấy chuyện thời thuở xưa nào trước mặt mình, thế nên cũng không nói câu nào.
Trời đã vào khuya, bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi kỹ lưỡng, Vương Trích và Tề Thù không tiện ở lại, đứng dậy mở cửa ra về.
Chúc Bình Tự nhìn phòng bệnh trống rỗng, trái tim cũng trống rỗng theo.
Hai người Vương Tề bị quấy rầy đến nỗi dọc đường về nhà cũng không còn tâm trạng nói đến chuyện sinh nhật. Bọn họ vốn dĩ đang đón sinh nhật Vương Trích, không ngờ trên đường nhận được điện thoại của bệnh viện, nói là bạn của bọn họ từ quán Bar được đưa vào bệnh viện. Vương Trích mới hậu tri hậu giác nhớ hôm nay cũng là sinh nhật Chúc Bình Tự, trong lòng hổ thẹn, vội lôi kéo Tề Thù đến bệnh viện.
Trong lúc nhất thời hoảng quá lại quên một chuyện, điện thoại từ bệnh viện là gọi cho Tề Thù, Tề Thù và Chúc Bình Tự sao có thể không quen biết được?
Hai người bước chầm chậm dưới ánh đèn đường mờ ảo, Vương Trích nắm chặt tay Tề Thù, cảm nhận được tâm tình hắn hôm nay có hơi nặng nề, mới hỏi: "Sao vậy?"
Tề Thù nhìn về phía trước, "Cậu bạn Chúc Bình Tự kia, có mắc bệnh đau dạ dày sao?"
Vương Trích "A" một tiếng, cho rằng hắn muốn lảng sang chuyện khác. Trong lòng cảm thấy không có gì lạ cả - Tề Thù thật sự có tâm sự muốn giải bày thì cứ nghe theo hắn, nói sang chuyện khác cũng không có gì xấu.
Vì thế ngoan ngoãn đáp lời: "Chuyện này nói ra thì có chút liên quan đến anh...Anh còn nhớ lúc học đại học em luôn đưa cơm cho anh không?"
Tề Thù: "Nhớ, không mấy ấn tượng lắm."
"Biết anh không nhớ được em khi ấy mà, em cũng chẳng nhớ rõ lúc ấy anh thế nào nữa kìa." Vương Trích nói: "Cơm đó là Chúc Bình Tự muốn đưa cho anh, lúc đó cậu ấy đã thích anh."
Ngón út bên tay phải của Tề Thù khẽ giật, ngoài mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Thời điểm ở đại học, Chúc Bình Tự thích Tề Thù, tựa như Tề Thù cũng thích Chúc Bình Tự như vậy.
Khi ấy là vào năm hai.
Vào hôm Tề Thù khai giảng, liếc mắt một cái đã thấy được một nam sinh đeo cặp sách đứng trước bảng thông báo, mặc áo sơ mi màu xanh nhạt.
Làn cậu trắng nõn, ngũ quan sâu sắc sáng sủa, cơ thể cao gầy, nổi bật giữa đám người, như là một con thiên nga trắng lạc giữa bầy vịt vàng nhỏ, dưới ánh mặt trời chói mắt như vậy.
Tề Thù lập tức nhớ kỹ cậu.
Cho đến lúc tra ra được thông tin cá nhân của người kia, mới biết được nam sinh này tên là Chúc Bình Tự, là trưởng câu lạc bộ văn nghệ của trường. Mà hắn lại là phó chủ tịch hội sinh viên, trước đây chưa bao giờ chú ý đến trưởng câu lạc bộ văn nghệ.
Tề Thù giống vậy, nhưng không nhất định tất cả mọi người đều giống hắn. Lúc đó cùng là sâu bọ trong xã hội u tối không thấy ánh mắt trời, ngay cả chết cũng đáng đời.
Nếu cứng rắn mà để cho người ta bẻ cong thì đúng là phạm phải lỗi lớn. Chính Tề Thù cũng đặt tay lên ngực tự hỏi mình như thế, mặt khác hắn lại không muốn nhìn thấy nam sinh tên Chúc Bình Tự kia đi bên cạnh bất cứ ai trừ hắn.
Nhưng Tề Thù lại không biết rằng đó gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, càng không biết hắn đã động tâm.
Hắn chỉ ném những điểm đạo đức mấu chốt kia ra sau đầu, liều lĩnh tiếp cận nam sinh kia.
Quả nhiên, nam sinh kia không bao lâu cũng động tâm.
Trong những năm sau, khi Tề Thù nhớ lại những chuyện khi đó, chỉ còn vươn lại hương thơm thoang thoảng trên người Chúc Bình Tự, trong trẻo lại tươi sáng.
Ký ức đột nhiên ngắt đoạn, giọng Vương Trạch vang lên.
"Lúc đó chắc là còn đi học, vừa hết tiết toán, Tiểu Tự thu dọn cặp sách xong bỗng đỏ mặt nói với em rằng cậu ấy đang thích một người,"
Hình ảnh kia hiện lên trong đầu Tề Thù.
"Em rất mừng cho cậu ấy. Bao nhiêu năm trời cuối cùng cũng có cô gái nhỏ nào đó để nhớ thương rồi. Sau đó, cậu ấy nói với em người đó là phó chủ tịch hội sinh viên của cậu ấy, Tề Thù."
"Em cười trêu chọc cậu ấy. Tên Thù nghe sao giống con trai quá vậy. Em không ngờ cậu ấy không chối. Còn nói với em là anh ấy đúng như lời em nói."
"Cho nên, em đứng hình như tượng luôn, mãi một lúc sau mới tiêu hóa được, Tiểu Tự từ nhỏ đến lớn không có người nhà, chỉ còn bà bên cạnh. Có suy nghĩ lệch lạc như vậy cũng không thể trách ai được, em chỉ có thể ừ hử mấy tiếng tỏ ra đã biết thôi."
"Thật ra trong thâm tâm em đã tự trách mình rất lâu, không phải là em chán ghét Tiểu Tự, nhưng mà nghĩ đến đứa em trai từ nhỏ lớn lên cùng nhau vốn hoàn cảnh đã đủ thảm, em không thể dạy cậu ấy cho tốt, cũng không tránh khỏi trách nhiệm"
"Không ngờ thằng nhóc này ngày càng tệ, suốt ngày cứ lải nhải bên tai em. Sau đó em đơn giản không để ý đến nữa, mặc kệ cậu ấy nói dong nói dài gì về anh.
Nói đến đây, Vương Trích khẽ cười, như là bản thân đang thật sự quay về năm đó.
"Mãi đến một hôm, cậu ấy nói với em anh không chịu ăn uống đàng hoàng. Thế là mỗi trưa tan học đều đi mày mò học nấu ăn, lúc xuống nhà ăn cũng chả còn đồ gì nữa."
"Em không biết cậu ấy muốn làm gì."
"Cậu ấy nói với em là anh cứ học suốt thôi, lại cảm thấy thức ăn trong căn tin không hợp khẩu vị anh. Cuối cùng không biết cậu ấy dò la ở đâu được sở thích của anh, rồi mỗi ngày vừa dứt tiếng chuông thứ nhất tan học lại ba chân bốn cẳng chạy đến nhà ăn, ngấu nghiến xử xong phần ăn của mình trong chưa đầy mười phút, rồi ực mấy hớp nước xong chưa kịp dẹp dĩa đã tất tả chạy đến quán ăn mà anh thích luôn."
"Cậu ấy làm gì có tiền để mua xe đạp. Em cho cậu ấy mượn nhưng nhóc đó từ chối, cứ chạy đi như vậy. Quán ăn cách đó cả cây số, em không thể tưởng tượng được cậu ấy kiên trì thế nào nữa. Em nói cậu ấy khéo lại đau dạ dày thì cậu ấy chả thèm nghe. Cho nên mỗi lần đi học về là sẽ bị đau bụng đến mức đi không nổi."
"Khi đó em bức xúc đối với anh cực kỳ, còn nói sao anh vô tâm quá thể đi. Không ngờ thằng nhóc này đến đi cũng không vững mà còn muốn đưa cơm tới cho anh."
"Sau đó nữa em cũng thành chân chạy vặt nốt. Thật sự là...."
Vương Trích không thấy được cặp mắt đỏ bừng của Tề Thù trong bóng đêm, hắn che giấu cảm xúc của mình thật sâu.
"Anh không biết những việc này." Tề Thù nói.
Vương Trích sửng sốt một chốc, "Em còn tưởng cậu ấy đã nói với anh lâu rồi chứ."
Tề Thù: "Có lẽ là...chưa kịp nói."
Đó là bởi vì Tề Thù vẫn luôn cho rằng nam sinh luôn trưng ra bộ mặt bí xị năm đó đưa hộp cơm đến trước mặt hắn thích hắn. Còn nhiều lần vì muốn che giấu luồng suy nghĩ này mà làm ầm ĩ với Chúc Bình Tự.
Năm ba đại học phải bàn giao lại hội sinh viên, chủ tịch hội cũng phải thay đổi nhiệm kỳ, khiến hội sinh viên rối tung cả lên.
Các cuộc đấu đá công khai lẫn bí mất xảy ra liên miên, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt. Có thể nói giống y như cung đấu thời xưa vậy.
Hắn không có tâm trạng để yêu với đương, lại càng cảm thấy tình cảm mình dành cho Chúc Bình Tự cứ như là đùa giỡn, thế nên hắn càng chán ghét Chúc Bình Tự.
Nhưng hắn không biết rằng mình chỉ là lo Chúc Bình Tự sẽ bị cuốn vào mớ lộn xộn kia mà thôi.
-
Giờ phút này Chúc Bình Tự đang say ngủ trong bệnh viện - nếu không nói đến dạ dày đang đau nhói.
Thực tế là anh trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Đau không chịu nổi.
Có điều một khi nhắm mắt lại thì sẽ nhớ đến dáng vẻ sánh đôi của Tề Thù và Vương Trích lúc chạng vạng.
Mà anh lại yêu Tề Thù.
Tựa như một kẻ đáng thương, đến tận bây giờ vẫn còn cố chấp mà yêu Tề Thù.
Anh nhớ khi ấy mình đang lênh đênh trong khốn cảnh đường cùng, rồi anh gặp Tề Thù giống như tia sáng rọi vào màn đêm, anh được cứu rỗi.
Chúc Bình Tự co mình trên giường, từ từ nhắm mắt lại.
Trưa hôm ấy, khi anh đang phân loại tài liệu của khoa văn học nghệ thuật trong ký túc xá thì có người đến báo tin, phiền không chịu được.
"Sao mà công việc ở câu lạc bộ văn nghệ mấy người nhiều đến vậy hả?" Vương Trích ôm một xấp bài thi, ngẩng đầu lên hỏi anh.
"Có người đến báo lại, hẳn là câu lạc bộ văn nghệ tổ chức nhiều hoạt động thu hút mọi người quá ấy mà." Giọng Chúc Bình Tự đầy oán hận.
Vương Trích vui sướng, thật hiếm thấy Chúc Bình Tự bực bội đến vậy. Nháy mắt đó tưởng tượng đến Chúc Bình Tự thật sự nổi giận, có lẽ học kỳ này sẽ ít hoạt động hơn hẳn ấy chứ, thế nên lại vội vàng dỗ anh: "Thôi mặc kệ họ đi."
"Ừa." Chúc Bình Tự đáp đại, "Tôi đi đưa bản kiểm điểm cho thầy đây."
Vương Trích lại tiếp tục đọc sách.
Quãng đường đi từ ký túc xá đến phòng giáo viên nắng cực kỳ gắt, Chúc Bình Tự chưa bao giờ cảm thấy đoạn đường này dài đến vậy.
Trên đường đã không còn ai, Chúc Bình Tự tranh thủ độc chiếm bên mép đường có bóng cây, chân rảo bước nhanh hơn.
Cứ cúi gằm mặt không thèm nhìn lên, thế rồi sau đó -
"Bịch."
Anh đụng phải một người!
Chúc Bình Tự mang vẻ mặt đau khổ khom lưng, lòng thầm than sao mà xui xẻo: "Xin lỗi, xin lỗi."
"Không sao." Đỉnh đầu vang lên tiếng cười khẽ, gột rửa đi cái nóng bức của mùa hè, "Cậu là trưởng câu lạc bộ văn nghe đúng không?"
Chúc Bình Tự sửng sốt: "Hả? Vâng ạ."
Anh ngẩng đầu, đập vào mắt là một chàng trai có gương mặt cứng cáp đẹp trai như con lai. Ngay cả bản thân anh từ nhỏ đến giờ được người ta thổi phồng là có nét mặt tuấn tú cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Đáng tiếc ở thời này người ta không chuộng sắc đẹp lai tạp, nếu không cũng hút không ít fan đâu.
"Tôi là phó bộ, tên Tề Thù."
Phó bộ à? Chúc Bình Tự nghĩ, hình như không phải là phó câu lạc bộ văn học nghệ thuật - mà là phó chủ tịch nhỉ? mà sao anh ta biết mình?
"Chào anh."
"Làm quen nhé." Tề Thù vương tay chào hỏi.
Chúc Bình Tự không có lý do để từ chối, nên anh nắm lấy tay đối phương: "À...tôi là Chúc Bình Tự."
Ngày ấy Tề Thù thay anh nộp bản kiểm điểm, còn mời anh đi ăn tối.
Cũng chỉ là ăn khoai lang ngào đường bên vỉa hè thôi, được phủ một lớp nước đường ngọt đến gắt cổ.
-
Đêm nay Chúc Bình Tự nằm mơ, anh mơ thấy bà nội.
Ba mẹ Chúc Bình Tự bỏ anh ra đi hồi anh còn rất nhỏ, anh được bà nội nuôi nấng cho đến lớn. Sau khi lên đại học bà thường hay đến thăm anh, nhiều lúc còn để lại mấy giỏ trứng gà và một ít tiền mặt. Chúc Bình Tự nói mình không thiếu tiền, thế là bà liền dúi vào người ép anh nhận, nói là trong nhà anh là người nhỏ nhất, ba mẹ lại không có, chịu khổ không ít rồi.
Chúc Bình Tự còn có mấy người chú, nhưng lúc còn sống ông nội cưng ba anh nhất, bà nội cũng rất nhớ đứa con này, mấy người em cũng dành hết quan tâm cho ba cậu.
Sau đó, Chúc Bình Tự và Tề Thù yêu nhau, lại còn không sợ chết mà nói cho bà nội biết. Vốn tưởng rằng bà nội sẽ bị chọc cho tức điên, nên lo lắng đắn đo rất lâu. Ấy thế mà bà nội chỉ dùng đôi tay thấm nhuần năm tháng bọc lấy bàn tay của anh, không tỏ ra đau đớn như trong tưởng tượng, mà chỉ dịu dàng nói với anh: "Muốn đi ngược dòng với người ta thì phải chuẩn bị tinh thần cho tốt, nhất là con đó."
Chúc Bình Tự gật đầu không chút do dự. Bây giờ nghĩ lại mới thấy thật nực cười.
Có điều mấy năm sau bà nội đã biến thành một tấm mồ lạnh băng rồi.
Trước khi bà ra đi, Chúc Bình Tự đã quỳ gối trước giường bà, nắm lấy bàn tay của bà trong nỗi tuyệt vọng. Bà nội dịu dàng nhìn anh, cho anh một ánh mắt trấn an, đôi mắt quanh năm buồn vui không đổi giờ đây hiện hữu thêm một tia đau lòng, bà dùng hết toàn bộ sức lực mà nói với anh: "Tiểu Tự à, con là đứa nhỏ nhất trong thế hệ này của nhà mình, phải chăm sóc bản thân thật tốt..."
Rồi bàn tay của bà từ từ trượt xuống, lần đầu tiên trong đời Chúc Bình Tự khóc thảm thương đến thế, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự vô lực sâu sắc đến như vậy.
"Đoàng!" tia sét trong đầu đánh lóe sáng, Chúc Bình Tự mở bừng mắt, nước hãy còn đọng trên mi mắt.
Anh nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng bệnh lạnh lẽo quen thuộc.
Anh thả lỏng người, không dám nhớ lại quá khứ nữa. Chúc Bình Tự vươn tay sờ soạng trên tủ đầu giường một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc Siemens SL10 tưởng chừng đã mất của mình.
Điện thoại lạnh ngắt nhưng may là còn chưa bị hư, anh mở nắp ra xem thì thấy đã 4:30 sáng.
Chúc Bình Tự lại nhắm mắt tiếp tục giấc ngủ dở dang.
-
Khi thức dậy từ cơn mê man đã 8 giờ, bên giường có một người đang ngồi - Chúc Bình Tự khôn
g cần ngó cũng biết, bóng dáng quen thuộc này để lại cho anh một mảng ký ức còn sâu hơn cả Vương Trích chơi thân từ nhỏ, không ai khác là Tề Thù.
Tề Thù nhận ra anh đã tỉnh, hắn quay người đi rót cho anh một ly nước ấm, đoạn đặt vào tay anh.
Chúc Bình Tự nhìn vào mắt hắn, chưa kịp cất lời thì Tề Thù đã lạnh lùng nói trước: "Vương Trích không yên tâm về em, nhưng không có thời gian qua đây."
À.
Chúc Bình Tự lặng lẽ siết chặt chăn, đến cùng thì anh cũng chẳng thể tìm thấy một tia dịu dàng nào trong mắt Tề Thù - sao lại khác với quá khứ đến vậy?
Tiếc là Tề Thù không hiểu, đến tận bây giờ vẫn không hiểu, mình nên bày ra thái độ gì đối với người trước mặt này đây? Vậy nên hắn mới cố tình quên sinh nhật của Chúc Bình Tự, đồng thời còn cố tình tổ chức sinh nhật cho Vương Trích... rốt cuộc là có động tâm hay là không?
Hắn giống như một đứa trẻ còn non dại chưa biết cái gì là yêu - còn là một tên cặn bã, mình không hiểu thế nào thì lại lấy người khác đi thử nghiệm.
Hắn không biết có lúc mình sẽ phải hối hoặc, hoặc sẽ phải đau đớn tột cùng. Nhưng hiện tại không ai có thể thay đổi quyết định của hắn.
"Vậy bao giờ cậu ấy mới yên tâm được." Chúc Bình Tự hỏi hắn.
"Chờ khi em xuất viện đã."
"Vậy thì không cần."
"Không phải tôi lúc nào cũng đến, em ấy cũng sang đây."
"...." Thôi bỏ đi.
Tề Thù cảm thấy cõi lòng chua xót, hắn không biết diễn tả cảm xúc này là gì.
Nhưng có thể khẳng định, với Chúc Bình Tự gặp thoáng qua này, càng lúc càng xa cách.
Hắn buồn vì cái gì chứ?
Có lẽ là do chưa quen thôi.