Nhất Vô Niệm dùng thuật pháp mở nắp nồi ra, bên trong nồi tỏa ra một làn khói trắng, cá ở bên trong tỏa ra ánh quang nhàn nhạt kèm theo một hương thơm chưa cay nhàn nhạt, cùng ngọt ngào. Mới chỉ thưởng thức hương thơm thôi, hắn đã biết nồi cá kho này đã tương đối cao tay rồi. Đã đạt tới cấp độ đỉnh phong nhất hắn có thể nấu ra.
Con cá này cũng không phải nguyên liệu tầm thường, nó có tên, còn được gọi là Linh Ngư.
Linh Ngư là một trong những nguyên liệu chủ yếu của các vị Trù Sư. Đặc biệt là những vị Trù Sư cấp thấp, thường xuyên dùng loại Linh Ngư để luyện tập. Linh Ngư không đáng tiền sao?
Hoàn toàn sai lầm.
Ngược lại, Linh Ngư vô cùng đáng tiền mặc dù nó đã được các đại thế lực chăn nuôi rất nhiều. Nhưng đi theo con đường Trù Sư rất dễ kiếm linh thạch, đương nhiên nghề nghiệp này vẫn đứng sau các nghê nghiệp khác ở tu chân giới. Thế nhưng xét mặt bằng một chút thì thế lực nào mà chả có Trù Sư, đệ tử mới nhập môn rất cần tầm bổ để phát triển, bởi vậy chỉ cần tông môn, thế gia hay bất cứ thế lực nào bỏ qua Trù Sư càng thiệt thòi.
Trù Sư là một nghề khá kiếm linh thạch nhưng cũng chỉ được coi là nghề phụ, bởi vì truyền thừa Trù Sư đã bị mai một thất truyền, muốn học tập để trở thành một vị Trù Sư cấp cao không chỉ cần thiên phú tốt mà phải có công pháp cùng một đóa dị hỏa xứng tầm. Trù Sư giống như Luyện Đan Sư vậy, trừ những điều kiện cần thiết ra muốn ở trên con đường trở thành Trù Sư đỉnh cấp phải có các yếu tố đi kèm.
Vậy Trù Sư có những đẳng cấp nào?
Theo như Nhất Vô Niệm hiểu, hiện tại Thất Nguyệt đại lục đang có hai cấp độ Trù Sư: Phàm Trù Sư, Linh Trù Sư.
Phàm Trù Sư đẳng cấp quá thấp, không có phẩm cấp phân chia. Ở giai đoạn này, Trù Sư nắm giữ trù nghệ tương đối bình thường, có thể nói là hoàn thành bước nhập môn. Đa số các thế lực nhỏ nắm giữ chính là loại Trù Sư này. Về phần các thế lực mạnh hơn bao gồm Huyền Đan Tông, bên trong tông môn cũng chỉ tồn tại vài tên Linh Trù Sư.
Như phía trên đã giải thích, Trù Sư là một nghề không còn phổ biến ở Thất Nguyệt đại lục. Việc này không chỉ do các bí phương thất truyền, mà nhân tài về mặt trù nghệ cũng đã thưa thớt, sống trong một thế giới cường giả vi tôn ai mà quan tâm tới trù nghệ của bản thân tốt hay xấu. Thời gian của bọn họ chính là tu hành, cố gắng tranh đoạt tài nguyên, đi làm nhiệm vụ, lịch luyện…
Trù Sư vốn là nghê cao quý khi xưa dần dần không được coi trọng, truyền thừa đứt đoạn dẫn tới hệ trạng như bây giờ. Trù Sư trong khái niệm tu chân giả bây giờ chỉ có một lý do tồn tại, đó chính là thưởng thức.
Không sai, nếu nói các tu sĩ ở dưới đáy chót một tông môn chẳng hạn. Đúng là tiên thực do Trù Sư làm ra rất đáng tiền, thế nhưng cũng chỉ giúp họ ở giai đoạn Luyện Khí Kỳ. Mà Luyện Khí Kỳ là giai đoạn nào?
Chẳng phải chính là giai đoạn nhập môn khi bước vào con đường trở thành tu chân giả ư!
Vậy thì qua giai đoạn Luyện Khí Kỳ ngươi còn nhớ tới tiên thực nữa không, còn thèm khát nó nữa không?
Có à! Vậy chúc mừng ngươi, ngươi đang lãng phí một cách vô ích.
Tại sao ư? Cấp thấp tiên thực có thể giúp ngươi được bao nhiêu. Ngươi muốn cao cấp tiên thực?
Mơ đi, nếu ngươi được thưởng thức vậy ngươi không phải nhị thế tổ thì cũng là thiên tài, còn cần để ý mấy cái tiên thực nữa sao?
Bởi vậy mới nói, Trù Sư bây giờ phổ biến nhưng không được coi trọng, các Trù Sư đỉnh cấp đều phục vụ cho các thế lực lớn.
Nói đi nói lại, Trù Sư vẫn phế éo chịu được!
Quay trở lại vấn đề, Nhất Vô Niệm quan sát nồi cá hấp với vẻ mặt rất hài lòng. Toàn thân cá, đã được tưới lên một lớp nước sốt cay, chỉ nhìn thôi ngay cả Nhất Vô Niệm cũng nuốt nước bọt.
Đậy nắp nồi ca hấp lại, hắn tiếp tục tục lấy ra một cái xoong nồi khác đổ một ít tinh dầu vào, cuối cùng đổ rau vào xoong bắt đầu xào. Loại rau hắn xào là một loại cải thảo nhất cấp, nó cũng coi như bước vào hàng ngũ linh thảo, bất quá chẳng có tác dụng gì. Đó là nói về nguyên liệu luyện chế đan dược thôi, còn xét về lĩnh vực Trù Sư, đây cũng coi như một trong những loại linh thảo đa dụng và phổ biến nhất.
Nhất Vô Niệm thu hồi chân hỏa, sau đó bắt đầu đổ rau vào bên trên một đĩa sứ màu trắng tinh, một mùi thơm nứt mũi tỏa ra từ đĩa rau. Hắn phủi hay tay một cái rồi dùng tay điểm vào hư không mấy điểm, rất nhanh dưới thần thức của hắn đồ vật bên trong bếp bắt đầu giống như có bay lần bay lên không trung tiến ra bên ngoài phòng khách.
Dương Cơ Nguyệt nằm bò trên bàn với vẻ mặt đói khát, đột nhiên hương thơm truyền đến làm nàng ngồi phắt dậy ánh mắt nhìn qua hướng cửa phòng bếp. Chỉ thấy trên hư không bay tới mấy đạo đồ vật, chớp mắt lền nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn. Hai mắt của Dương Cơ Nguyệt trừng ra nhìn chằm chằm hai đạo đồ ăn, dễ nhìn nhất chính là đĩa rau xanh xào trông khá bình thường.
Sau đó ánh mắt của nàng tập trung vào chiếc nồi sứ bự bằng hai cái đầu người kia, nàng tương đối không thích ăn rau, nàng muốn ăn thịt.
Nhất Vô Niệm khống chế đặt xuống một cái nồi sứ màu trắng khác nữa, sau đó hắn mới ngồi vào bàn. Hắn nhìn qua bên phía Dương Cơ Nguyệt, chỉ thấy vẻ mặt của nàng đang trông ngóng hắn, miệng còn đang chảy nước miếng. Nếu hắn không biết nàng đang nhớ thương tới mấy đạo đồ ăn kia, thì có khi hắn đã hiểu nhầm nàng đang có ý đồ với hắn.
“Mau thưởng thức đi, không cần khách sáo.” Nhất Vô Niệm điểm một cái vung nồi lập tức được mở ra.
Một hương thơm ngào ngạt mùi thịt tỏa ra, Dương Cơ Nguyệt đưa cái mũi ra hít hít vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Dương Cơ Nguyệt không lo được nhiều nữa, nàng vội vàng dùng tay kẹp một miếng thịt cá đưa vào miệng nhấp nháp.
Ngay khi miếng thịt cá thơm lừng được đưa vào trong miệng, một cỗ hương vị ngọt ngào chua cay lan tỏa khắp vị giác của nàng.
Quả thực hương vị ngon tới nỗi Dương Cơ Nguyệt suýt nữa nuốt luôn đầu lưỡi của mình.
Một đạo tiên thực mỹ vị bày ra trước mắt thế này, ngay cả Dương Cơ Nguyệt vốn là con cháu đại gia tộc cũng khó kiềm chế được.
Thấy nàng dùng tay kẹp một miếng cá to, Nhất Vô Niệm trợn trừng mắt với Dương Cơ Nguyệt một cái, khẽ quát:
“Dùng đũa gắp ăn, có ai tranh cướp ngươi đâu mà vội vàng như thế!”
Bị hắn quát một tiếng, Dương Cơ Nguyệt cũng thu tay lại cẩn thận cầm lên đôi đũa cười hì hì bắt đầu gắp gắp từng miếng cá thơm ngon vào miệng.
Nhất Vô Niệm lắc đầu, đưa tay mở ra vung của một nồi sứ khác, một mùi thơm vị sữa nhàn nhạt truyền ra. Hắn đưa tay cầm lên một cái chén sứ trắng, tay còn lại múc hai muôi linh mễ. Nếu nói phàm nhân ăn cơm trắng, vậy tu sĩ ăn linh mễ. Linh mễ có thể giúp tu sĩ ôn dưỡng thân thể.
Cho dù là nhất phẩm linh mễ Ngọc Tinh Gạo, giá cũng đạt tới tới năm viên linh thạch một cân, tu sĩ bình thường há có thể mua trường kỳ mà ăn. Mà linh mễ do Nhất Vô Niệm nấu chính là nhị phẩm, giá bán ngoài thị trường rất chát hai mươi viên linh thạch một cân. Nói chung những đồ bổ như thế này chỉ có đại gia tộc, cùng các tông môn mới có thể tự thân trồng trọt nuôi dưỡng đệ tử.
Bởi vậy mới nói, gia nhập các thế lực lớn chưa bao giờ là sai lầm.
Nếu sai lầm có chăng chỉ là vận khí không tốt.