“Vâng, tổng quản đại nhân!”
Hai tên thị vệ đưa tay nắm lấy Nhất Vô Niệm đang nằm ở trên đám cỏ lôi kéo hắn đi ra bên ngoài miếu hoang.
“Các ngươi không được làm như vậy.” Lão già ho “khụ khụ” mấy tiếng giơ tay muốn ngăn cản bọn họ.
Nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn lão già nói: “Chẳng phải ngươi muốn cứu hắn sao, ta đập chết hắn trước mặt ngươi cho người biết thế nào là tuyệt vọng. Ha ha ha…”
Lão giả biết nam tử sẽ không buông tha cho họ bèn lập tức lao vào ngăn cản đám thị vệ kia, lão dùng thân mình che chắn cho Nhất Vô Niệm, miệng còn không ngừng cầu xin: “Xin các vị đại nhân tha cho tên tiểu tử này, lão phu cho dù dùng cái mạng này đổi cũng được. Mong các vị giơ tay đánh khẽ.”
“Hừ, cầu xin sao? Muộn rồi. Các ngươi chưa ăn hay sao vậy, đánh, đánh thật lực vào cho ta.” Nam tử khinh thường chẳng buồn quan tâm tới lời lão già nói.
Hắn trơ mắt nhìn lão già dùng thân mình che chắn cho hắn, đến hơi thở cuối cùng lão già cũng không hối hận, lão mấp máy đôi môi đỏ tươi bị nhuốm bởi máu, “Cố gắng sống sót!”
Rồi lão già tắt thở.
Không biết bao lâu, không biết từ bao giờ nơi miếu hoang chỉ còn lại hắn và lão già, chỉ tiếc lão già đã không còn hơi thở.
Nhất Vô Niệm cắn răng, con mắt hơi đỏ lên, mặc dù trong lòng hắn biết đây đều là giả, nhưng hắn vẫn có chút không nhịn được, khóe mắt có chút ướt át.
Cơn giận của hắn dâng tới đỉnh điểm.
Hắn biết, nếu như lần đó không có người kia đi ngang qua cứu giúp hắn chỉ sợ kết cục ngày đó sẽ không khác so với huyễn cảnh vừa diễn ra, thậm chí càng thảm hại hơn.
Đối với đám người kia trong lòng Nhất Vô Niệm nổi lên từng tia sát ý.
Đám người độc ác đó, hắn đã tự tay giết.
Không sai, sau khi trở thành đệ tử Huyền Đan Tông. Bản lĩnh ghê gớm thì hắn đúng là chưa học được, nhưng cũng đã có năng lực đi báo thù rồi. Nghĩ tới chuyện xưa, trong lòng của hắn khó tránh khỏi cảm thán. Bất quá dù sao cũng là chuyện cũ, cũng đã qua lâu rồi.
Nhất Vô Niệm vận chuyển “Bất Động Tâm Chú!” lập tức huyễn cảnh tan biến hết.
Bất quá mới chỉ là huyễn cảnh thôi đã khó nhằn như vậy, huyễn tâm càng thêm cao một bậc. Huyễn tâm khai phá nội tâm của người rơi vào trận càng thêm mãnh liệt, càng thêm chân thật, thực lực yếu, tâm tính không ổn rất dễ trầm luân ở trong đó.
Nhất Vô Niệm cũng không dám chủ quan.
Rất nhanh cảnh vật xung quanh bắt đầu biến hóa, bốn phía bức tường nhanh chóng biến mất, bản thân của hắn cảm nhận mọi thứ xung quanh ngày càng xa, hắn giống như những đóa mây trắng trôi lơ lửng trên bầu hư không.
Nhất Vô Niệm càng lên cao, một loại cảm giác khác bên trong cơ thể của hắn càng không ngừng gia tăng, tăng trưởng đến một tình trạng khó có thể tưởng tượng được. Phảng phất như hắn chỉ cần giơ tay, nhấc chân lên liền có thể tiêu diệt một tòa sơn mạch, dậm chân một cái cả châu vực đều sụp đổ.
Không giận mà uy nghiêm.
Hơn nữa, hắn còn cảm giác hầu hết tất cả mọi thứ xung quanh đều nằm trong lòng bàn tay, phảng phất chỉ cả thiên địa này đều thuộc quyền sở hữu của hắn. Hắn thở nhẹ một hơi, hơi thở liền hóa thành cơn lốc xoáy, phất tay một cái có thể hóa thành một cơn sóng thần.
Đây là một loại cảm giác nắm trong tay sức mạnh vô biên, vô tận.
“Lực lượng sao? Thật đúng là hấp dẫn.”
Nhất Vô Niệm đứng ở trên không trung, đưa đôi mắt nhìn xuống đôi tay của mình, con ngươi có chút nóng rực, nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục bình tĩnh.
Đôi mắt thanh tỉnh hơn bao giờ hết.
Đúng vậy, cảm giác vừa rồi chính là bản thân nắm trong tay vô tận sức mạnh, đây chẳng phải là hắn vẫn truy cầu hay sao?
Thế nhưng hắn biết, đây đều là huyễn tâm huyễn hóa mà ra, hết thảy đều là giả.
Bởi vậy, mặc dù có phần kích động khi cảm nhận được lực lượng kinh khủng đó, thế nhưng Nhất Vô Niệm không hề khờ dại mà đi theo tiếng gọi của lực lượng.
“Chỉ có như vậy thôi sao?” Nhất Vô Niệm thở dài nói, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt cũng lộ ra vẻ trào phúng.
Mặc dù dụ hoặc lớn, nhưng đạo tâm của hắn không có vì thế mà lung lay một chút nào, vẫn là câu nói kia, “Trên thế giới này, không ai cho không ai điều gì. Muốn đạt được một thứ gì đó, chúng ta đều phải đánh đổi.”
Cho nên huyễn tâm vừa rồi đối với hắn vô dụng.
Ngay khi hắn cho rằng kết thúc, bên tai bỗng truyền đến một âm thanh quen thuộc.
“Niệm nhi, ngươi đang đứng thất thố ở đó làm gì vậy? Nhanh bình tâm lại, lôi kiếp sắp đến rồi. Tiểu tử ngươi mau xốc lại tinh thần mau, nếu không bao nhiêu công sức bấy lâu nay liền trở thành vô nghĩa.”
Một thân ảnh già nua đứng trước mặt của Nhất Vô Niệm lo lắng nói chuyện, vẫn là ánh mắt đó, vẫn là âm thanh đó, tướng mạo đó… Là sư tôn.
“Sư tôn vừa nói độ kiếp. Ta sao lại độ kiếp?” Đột nhiên Nhất Vô Niệm chìm vào dòng suy nghĩ, đúng vậy sao hắn lại độ kiếp, ngẩng đầu lên nhìn hư không, chỉ thấy trên đỉnh đầu của hắn đã xuất hiện một cái vòng xoáy con mắt may đen. Bên cạnh đó còn lóe ra những tia chớp màu xanh, bắt đầu xuất hiện những đường vân tia sét.
“Nhanh lên, lôi kiếp phi thăng của con sắp đến rồi. Mau chóng tết ra pháp bảo đi.” Âm thanh của Lăng Không lại tiếp tục truyền đến. ngôn tình hài
“Vâng, sư tôn…” Nhất Vô Niệm nói được nửa trong đầu bỗng tỉnh táo lại, lôi kiếp phi thăng.
Không đúng, hắn mới chỉ là tu sĩ Trúc Cơ.
Cùng lúc đó, từng đạo lôi điện giống như thần linh bạo phát, xé rách không gian, hướng chỗ Nhất Vô Niệm oanh kích.
Độ kiếp bắt đầu.
Nhất Vô Niệm theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn lôi kiếp như ác khuyển đang lao tới vồ hắn, hắn có thể cảm nhận được năng lượng kinh khủng từ lôi kiếp tỏa ra, phảng phất chỉ cần hắn không tỉnh táo ngăn cản liền sẽ không chút khách khí đánh vào người hắn, khiến cho hắn hồn phi phách tán.
“Cái huyễn tâm cảnh này cũng quá chân thực rồi, suýt nữa thì thất thủ.” Trong lòng Nhất Vô Niệm không nhịn được mà cảm khái một câu.
Giờ phút này, hắn có thể cảm ứng được tình huống của bản thân, vô luận là cảnh giới hay là lực lượng, tất cả đều đạt tới đẳng cấp không lường trước được, loại cảm giác này phi thường chân thực. Nếu như không phải hắn biết bản thân đang rơi vào huyễn tâm cảnh, chỉ sợ đúng là muốn tế ra pháp bảo độ kiếp.
Bất quá, huyễn ảo vẫn chỉ là huyễn ảo, chỉ cần bản thân cho rằng đây là hư vô, dù trước mắt chân thực tới cỡ nào, cũng không thể ảnh hưởng tới đạo tâm.
Cuối cùng, hắn bị lôi kiếp đánh cho hồn phi phách tán, biến mất tại không gian nơi đây.
Chờ tới khi hắn mở mắt lần nữa, đã phát hiện bản thân xuất hiện một không gian xa lạ. Nơi đây chính xác là một dãy núi vô biên vô tận, hắn không cần ngự kiếm quan sát cũng nhận ra được điều đó, hắn biết đây là cửa ải cuối cùng.
Huyễn khốn cảnh, tên cũng như ý nghĩa của nó.
Đây coi như một cái mê cung.
Điều hắn cần làm là phá được điểm mấu chốt nơi đây, tìm được lối ra.
Nhất Vô Niệm sải bước đi trong rừng rậm, không bao lâu hắn liền phát hiện phía trước có một cái sơn cốc nhỏ. Tại ngọn núi sơn cốc nhỏ kia, có một mảnh lam trúc vô tận, bên cạnh đó có một thông đạo kiến trúc, đây có vẻ như là tác phẩm của nhân tộc.
Mặc dù hắn biết đây là ảo cảnh, thế nhưng không còn đường nào khác bất đắc dĩ tiến vào thông đạo kia.
Nhưng ngay khi hắn bước chân vào rừng trúc không lâu, một màn quỷ dị phát sinh, con đường phía sau lưng Nhất Vô Niệm đã biến mất và thay thế bằng một mảnh lam trúc rậm rạp.