Nhất Vô Niệm dẫn theo con rùa cùng nhỏ huyết đằng đi tiếp ngự kiếm rời khỏi nơi đây, thảo nguyên vô cùng rộng, bất quá bay khoảng hơn hai giờ đồng hồ thì Nhất Vô Niệm cuối cùng cũng rời khỏi thảo nguyên xanh mát. Phía trước là một địa vực khá âm u, cằn cõi khác biệt hoàn toàn so với thảo nguyên xanh thẳm.
Hoàn cảnh khác biệt một trời một vực.
Nhìn thảo nguyên mênh mông một lần nữa, thu hồi tầm mắt Nhất Vô Niệm ngự kiếm đi vào phạm vi khu vực cằn cỗi. Đi được một đoạn đột nhiên con rùa giật mình lên tiếng:
“Chỗ này thực sự là phần mộ, mau nhìn bên trái chỗ đó… một góc quan tài nhô lên.”
Theo ánh mắt của con rùa hắn cũng nhìn ra nơi đó thực sự có một góc quan tài màu vàng nhô lên từ bên dưới mặt đất, khống chế phi kiếm đi đến bên trên khu vực đó Nhất Vô Niệm chú tâm quan sát. Không đến quá gần nhưng hắn có thể nhận ra cỗ quan tài này được đúc bằng nguyên liệu thực sự rất quý hiếm, càng như thế hắn càng tỏ ra cẩn trọng.
Bên cạnh hắn, con rùa cũng chỉ hơi ngó nghiêng một chút sau đó từ bên vai của Nhất Vô Niệm đáp xuống bên góc quan tài. Không đợi Nhất Vô Niệm lên tiếng, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn con rùa há miệng phun ra một cái xẻng màu trắng nhanh tay nhảy tới nhảy lui đào đất.
Thoáng chốc, một cỗ hoàng kim quang tài xuất hiện bên trong tầm mắt Nhất Vô Niệm, hắn bất đắc dĩ nói với con rùa:
“Lão Quy, ngươi làm vậy không ổn đâu. Đây dù sao cũng là phần mộ của các vị tiền bối, ngươi làm vậy có chút không được tốt lắm.”
Con rùa trợn mặt nhìn hắn, hơn hở nói:
“Ngươi nói vậy là không đúng. Các vị tiền bối an táng ở nơi đây căn bản chính là chờ đợi ngươi hữu duyên, mà chúng ta lại chính là những người đó…”
Vừa nói, thân hình của con rùa lập tức biến to hơn, hai chi trước bấu lấy nắp quan tài ý đồ muốn mở nó ra. Mất một lúc, con rùa có vẻ không nhịn được qua chỗ Nhất Vô Niệm nói:
“Vô Niệm, ngươi nhanh đến giúp ta một tay.”
Thở dài lắc đầu, Nhất Vô Niệm không có phản đối nhưng cũng không có đi tới bên đó mà ghé mắt qua bên vai trái của mình. Nhỏ huyết đằng đang chăm chú nhìn hành động của con rùa, bỗng cảm nhận được ánh mắt của Nhất Vô Niệm không khỏi mờ mịt, chợt Nhất Vô Niệm mở miệng nói:
“Ngươi qua bên đó giúp nó một tay.”
“A!” Nhỏ huyết đằng giật mình, mất mấy giây liền hiểu vội vàng từ trên vai của Nhất Vô Niệm nhảy tới chỗ con rùa, một loạt nhánh dây đằng tạo thành mấy cái cự trảo vồ lấy nắp quan tài, cùng với con rùa cố gắng mở ra.
Oành!
Một tiếng vang lớn, kim quang chói lóa phát ra khiến cho đám người Nhất Vô Niệm không khỏi nhíu mày, lấy tay cản lại. Rất nhanh bọn họ nhìn thấy rõ ràng mọi thứ bên trong cỗ quan tài, ngay cả Nhất Vô Niệm cũng phải nhướng mày. Con rùa giống như hài tử trông thấy đồ vật thú vị nhảy cẫng lên, vui sướng nói:
“Oa… thật nhiều đồ vật.”
Bên cạnh nó, nhỏ huyết đằng cũng hưng phấn không kém.
Nhất Vô Niệm thu hồi tầm mắt, cũng không có lên tiếng chia phần hay thế nào tự để cho con rùa cùng nhỏ huyết đằng phân chia. Bên trong cỗ quan tài hoàng kim này có một bộ hài cốt nằm trong đó, bên cạnh là một chút bản mệnh pháp bảo cùng nhẫn trữ vật. Mặc dù chỉ liếc qua thôi hắn cũng có thể đánh giá một chút, bản mệnh pháp bảo là một lưỡi hái màu đỏ ngầu, thân chuôi được khảm một viên ngọc màu xanh, ngọc xanh tỏa ra năng lượng rất mạnh.
Đây hiển nhiên là một món Hư Khí thượng phẩm.
Còn lại là một vài món pháp bảo khác nhưng cũng chỉ đạt tới Hư Khí hạ phẩm, món đồ để hắn khá hứng thú đó có lẽ chính là chiếc đấu bồng áo choàng màu đen. Áo choàng phẩm chất cũng không đặc biệt cao, chỉ có Hư Khí hạ phẩm nhưng đối với hắn lại tương đối hữu ích, về phần những món đồ khác hắn căn bản không quá quan tâm.
Dường như con rùa cũng cảm thấy điều đó, nó không chút do dự ném chiếc áo choàng kia đến chỗ Nhất Vô Niệm. Đưa tay ra nhận lấy, Nhất Vô Niệm nhỏ ra một giọt máu bắt đầu công cuộc luyện hóa, không tốn bao nhiêu thời gian hắn đã hoàn toàn luyện hóa xong xuôi. Khẽ động, cả thân hình của hắn được giấu bên trong lớp áo choàng màu đen.
Cảm nhận một chút, hắn không khỏi gật đầu. Chớp mắt, áo choàng lại bị hắn thu hồi vào trong nhẫn trữ vật, cúi đầu nhìn qua phía con rùa, vừa nhìn không khỏi trợn mắt. Lúc này, con rùa đang há cái miệng ra đã hút được một góc của cỗ quan tài, nhìn qua chắc không đến mấy giây cỗ quan tài này sẽ bị nó nuốt mất.
Nhất Vô Niệm vội vàng tiếng tới vỗ một cái vào mai con rùa, trừng mắt nói:
“Ngươi lấy đồ của người ta cũng thôi đi còn định cuỗm mất chỗ yên nghỉ của người ta sao.”
Con rùa cảm thấy Nhất Vô Niệm nói cũng có lý, bất quá nhìn cỗ quan tài tỏa ra kim quang chói lóa trong lòng có chút không can tâm. Đắn đo một hồi, âm thanh của Nhất Vô Niệm tiếp tục truyền đến.
“Chỗ này cũng đâu phải chỉ một cỗ quan tài hà tất phải đắn đo mấy điều này.”
Vừa nói hắn vừa chỉ về phía xa xa, nơi đó chính thức lộ ra không ít quan tài. Hắn cũng không muốn con rùa bởi vì chút đồ vật liền quan tài cũng không tha.
Con rùa theo ánh mắt của Nhất Vô Niệm lập tức phát hiện ra phía trước đúng là có không ít cỗ quan tài, đặc biệt quan tài hoàng kim phía trước có không ít. Phát hiện ra điều này con rùa liền không thèm cỗ quan tài hoàng kim này nữa, ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía trước. Lần này, Nhất Vô Niệm cũng không có lên tiếng ngăn cản, một bên dùng thần thức quét một lượt trong đây.
“Hửm?”
Đột nhiên hắn phát hiện ra điều gì đó không đúng, cổ mộ phía trước để cho hắn hơi bất an nhưng lại không phát hiện ra vấn đề. Bất quá, hắn vẫn lên tiếng nhắc nhở con rùa:
“Phía trước có gì đó không đúng, Lão Quy cẩn thận một chút.”
Con rùa gật đầu, ánh mắt của nó nghiêm túc nhìn về phía tổ mộ trước mặt. Mấy giây sau, con rùa dùng cái đuôi quất một viên linh thạch bay qua, linh thạch không gặp một chút cản trở thành công bay tới chỗ cổ mộ nhấp nhô. Con rùa hơi quay đầu về phía Nhất Vô Niệm, sau đó cùng nhỏ huyết đằng nhanh chóng tiến về phía trước.
Ba người bọn họ thành công đi vào bên trong phạm vi cổ mộ, nhưng bất ngờ thay, phía trước bọn họ căn bản chẳng phải cổ mộ gì, một gò đất trống trải, âm u. Con rùa không thấy được những cỗ quan tài lập tức phản ứng, không quay đầu liền hô:
“Mau rời khỏi nơi đây!”
Đột nhiên những tiếng ầm vang xuất hiện…
Thân hình Nhất Vô Niệm vút một cái, đột nhiên chưa tới một giây trên không trung hiện ra thân hình của hắn.
Sau những tiếng đinh tai nhức óc vùng không gian nơi đây xuất hiện một đạo cấm chế màu màu trắng, bọn Nhất Vô Niệm chính là bị đạo cấm chế này ngăn cản. Cấm chế hiện ra, những âm thanh cũng biến mất. Ngay khi Nhất Vô Niệm cho rằng đã kết thúc, bỗng mặt đất rung chuyển, từng âm thanh bạo tạc từ bên dưới mặt đất truyền ra.
Hắn ngự không chăm chú nhìn lại, dù là con rùa kiến thức rộng lớn cũng bị cảnh tượng phía trước rung động.
Mặt đất bằng phẳng đã không còn mà thay thế bằng những tòa cổ mộ cực lớn, ẩn hiện bên trong là những cỗ quan tài khác biệt. Đặc biệt nơi đó bắt đầu bị mê vụ trắng xóa bao phủ, khiến cho Nhất Vô Niệm không khỏi nhíu mày. Nhất Vô Niệm cũng bị cảnh tượng vừa rồi mà cảm thán không thôi, nghĩ tới trước đó những ngôi cổ mộ này hiện ra cũng không phải là không có lý do.
Thế nhưng trước đó hình như nơi đây vẫn chưa như thế, trong lòng của hắn hiện ra một mối lo âu.
Nhìn lại bên phía những cỗ mộ, nơi đó hầu như đã bị mê vụ bao phủ, bên trên còn không ngừng có sóng linh khí cuộn trào như những đợt sóng biển vỗ, âm thanh rào rạc cũng từ đó mà quanh quẩn bên trong vùng không gian này.
Tựa như những khóc rên rỉ tang thương…