Mấy môn sau đó Diêm Hàn đều biểu hiện rất tốt.
Cậu cố ý "bộc lộ tài năng" ngoài muốn chứng minh cho những giáo viên cảm thấy bọn họ không thể cứu chữa xem, bọn họ không phải không thể cứu chữa, cũng là muốn nói cho bọn Phan Dũng biết, học tập không phải là vô dụng, học giỏi còn có thể giả ngầu, thậm chí còn ngầu hơn mấy thằng bất lương kia nhiều.
Trừ cái này ra, tan học Diêm Hàn lợi dụng thời gian giữa các tiết giảng cách đánh nhau cùng kỹ xảo cho đám anh em của mình.
Nhưng truyền thụ là truyền thụ, Diêm Hàn đề nghị những cái đó chỉ dùng để tự vệ, khuyên bọn họ không nên đối cứng với đám anh Đường, phải đi chính đạo.
Những thiếu niên đó thật ra không tính là bất lương, chỉ là không quen nhìn thế lực tàn ác diễu võ dương oai trong trường, cho nên mới bắt đầu phản kháng.
Nhưng thành tích không tốt thêm đánh nhau, liền thành bất lương trong mắt người khác.
Theo danh ngôn của Nietzche, khi ta nhìn chăm chú vào vực sâu vực cũng đang ngóng nhìn ta, trước kia Diêm Hàn không hiểu, bây giờ thì đã khắc sâu, muốn phản kháng thế lực kia, con đường duy nhất chính là khiến cho mình trở nên cường đại.
Không phải đánh nhau mạnh bao nhiêu tàn nhẫn bao nhiêu, là các mặt khác đều phải mạnh hơn đám ác ôn kia gấp trăm lần, nghiền áp bọn chúng một cách toàn diện.
Nhưng đạo lý không phải ngày một ngày hai là hiểu được, Diêm Hàn định thẩm thấu từ từ.
Tuy rằng đây chỉ là một tuyến thời gian ở thế giới song song, trong không gian năm chiều có ngàn ngàn vạn vạn Phan Dũng, nhưng nếu ở đây cậu đã gặp, cậu phải có nghĩa vụ giúp đỡ anh em của mình ở thế giới này.
Tới buổi tối, cậu lấy tiền anh Đại Lâm cho mình ra, mời cả đám bạn có quan hệ thân thiết với cậu đi ăn một bữa.
Buổi tối trường không đóng cửa, trước tiết tự học buổi tối học sinh có thể tùy ý đến tiệm cơm phụ cận để ăn tối, điểm này rất tiện.
Mà Diêm Hàn nói mời cơm cũng làm những người khác chấn động.
Không phải bình thường anh Diêm keo, mà thình lình mời cơm thì quá là khác lạ.
Mà ai cũng biết tình huống trong nhà anh Diêm, cho nên trong bữa có người nhịn không được hoài nghi ——
"Anh Diêm, mày nói thật đi, có phải mày trúng số không?"
"Tao thấy chắc lúc sinh anh Diêm bị người ta ôm sai, gần đây ba đại gia mới rước về đấy."
"Không đúng, tao cảm thấy anh Diêm giống bị xuyên hồn hơn! Bọn mày nhìn không thấy đấy thôi, hôm nay anh Diêm làm lão Trịnh câm nín rồi!"
Những người khác đang ngồi đó nói chuyện lung tung, Diêm Hàn hàm súc mà mỉm cười.
Cậu muốn nói thật ra sai hết, cậu chỉ là trời xui đất khiến tìm được một anh bạn trai mà thôi.
Không sai, bạn trai tao nhà giàu, còn giúp tao nâng thành tích, trâu bò như vậy đấy.
Diêm Hàn ngại khoe ra miệng, chủ yếu là do không thể giải thích thân phận của anh Đại Lâm.
Nhưng điểm này không ảnh hưởng bọn kia khen cậu một lần, trong lòng cậu lại khen Lâm Kiến Lộc một lần.
Sướng như tiên.
Sau đó mọi người nói nói, không biết là ai bắt đầu, chủ đề chuyển đến vấn đề khác giới mà đám thiếu niên tuổi dậy thì thích nhất.
Thằng một "Tao phát hiện Tiểu Hoa lớp năm trông khá xinh."
Thằng hai "Xinh á? Mắt mày bị sao vậy? Nhỏ còn không đẹp bằng anh Diêm của tao!"
Thằng một "Ầy, mày không nói tao không phát hiện, thật ra anh Diêm của chúng ta mang tóc giả mặc váy có khi còn đẹp hơn đám con gái kia ấy!"
Diêm Hàn "..."
Dừng, dừng đi.
Cố tình bên cạnh còn có người không biết nhìn mặt.
Thằng ba "Nói gì đấy, mang váy cái gì, anh Diêm là người có thể mang váy à?! Tao cảm thấy anh Diêm làm vậy phải làm giáo hoa mới xứng!"
"..."
Mặt lạnh nghe bọn nó mở miệng nói phét, chỉ chốc lát sau lại từ ai đẹp hơn ai biến thành nên phát triển tình cảm với ai hơn.
Phan Dũng làm mặt quỷ nhích đến bên cạnh Diêm Hàn "Anh Diêm hôm nay ra tay làm phân nửa gái lớp chúng ta mê mệt, thế nào, có thích ai không? Anh em cho mày vài lời khuyên."
"Đừng phí sức." Diêm Hàn đang ăn đậu phộng, phun vỏ lên bàn "Ông đây có... Có ý trung nhân rồi."
"Cái gì?!"
"Gì?!"
Vừa nghe anh Diêm nói đã có người thương, cả đám đều hết hồn.
Hoàng Minh Vũ nhìn cậu một cái, mím môi, nghĩ thầm Diêm Hàn có người thương sao mình lại không biết.
Dương Tiêu cũng có phản ứng y hệt cậu ta.
Mà càng nhiều người lại dễ tin tìm xem người nọ là ai, đám anh em bắt đầu suy đoán.
Không vì gì cả, chủ yếu là anh Diêm của bọn nó bình thường mềm cứng không ăn, đối xử với mọi người, bao gồm cả các cô em đều là kiểu không có sắc thái... Nói bọn nó anh Diêm đã có người trong lòng, bọn nó sao dám tin!
"Là thật đấy." Diêm Hàn nói.
Cậu đã khẳng định như vậy, những người khác càng thêm bùng nổ, đều dò hỏi cậu là ai.
Trước kia Diêm Hàn không hay thảo luận với đám này chuyện tình cảm, ngoài việc có quá nhiều phiền não quấn quanh cậu, làm cậu không rảnh bận tâm ra, còn vì cậu là gay.
Giới tính mọi người không giống nhau, làm sao thảo luận chung với nhau được đây.
Cũng vì thế cậu đột nhiên "bày tỏ cõi lòng", tỏ vẻ cậu đã có người thương, mới làm những người khác tò mò như vậy.
Thế nhưng miệng Diêm Hàn rất kín, cậu quyết định không nói, dù người khác có hỏi thế nào cũng không có được nội dung cụ thể.
"Thôi thôi thôi, không phải muốn đánh bài à, nhanh đi." Diêm Hàn giơ tay nói với mọi người.
Chương trình học năm nhất không căng thẳng lắm, bây giờ cách giờ tự học tối còn gần một giờ đồng hồ, lúc trước đã bàn muốn tranh thủ thời gian này đánh mấy ván Poker.
"Làm việc kết hợp với nghỉ ngơi, đánh xong đi về học hết cho ông!"
Năm ấy không có gì chơi, chỉ lưu hành bài Poker hoặc là mạt chược.
Phòng nhỏ vừa hay có bàn bốn cạnh chơi bài, mấy thằng khác còn đang vui, nghe Diêm Hàn nói như vậy liền chạy nhanh đi bày bài, cũng có người không chịu báu mãi không buông, một hai phải moi tin từ miệng Diêm Hàn.
"Sao bây giờ đại ca chính phái vậy nhỉ, há mồm ngậm miệng toàn là học, chẳng lẽ liên quan đến người thương à."
"Tao nói nhé, anh Diêm chắc chắn là thích Tiểu Hoa lớp năm! Tao thấy vừa học giỏi vừa xinh đẹp chỉ có em gái này thôi, anh Diêm đừng thẹn nữa, mau nói người trong lòng mày có phải hoa khôi kia không!"
Diêm Hàn "..."
Rốt cuộc Tiểu Hoa kia là ai vậy.
Mặt đen xì "di giá" đến bàn bài bên cạnh, Diêm Hàn vừa định phủ nhận, lúc này cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng.
Quy củ vang lên ba tiếng "cộc cộc cộc", cửa bị người đẩy ra từ bên ngoài, từ góc độ của Diêm Hàn chỉ thấy một bóng người cao hơn người thường rất nhiều đứng ở cửa.
Cao ráo, mặt còn không đẹp trai kiểu thường...
Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một người cao quý từ diện mạo đến khí chất như vậy, cả đám đều có chút ngớ người.
Có người hỏi hắn là ai, mà phản ứng của Diêm Hàn lại là trực tiếp chạy lên, hỏi hắn "Sao anh... Sớm như vậy đã quay lại rồi?"
Không sai, người gõ cửa này đúng là anh Đại Lâm của cậu.
Diêm Hàn nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường, cậu cho rằng Lâm Kiến Lộc nói buổi tối sẽ quay lại là phải muộn hơn nữa, ít nhất phải tám chín giờ, không ngờ nhanh như vậy đã...
Biểu tình Lâm Kiến Lộc bất biến, ánh mắt tối tăm không rõ, gật đầu nói "Ừm."
"... Vậy anh vào đi, chờ em một chút." Diêm Hàn trực tiếp kéo người đi vào.
Đã nói là đánh bài với nhau, hơn nữa công tác giáo dục tư tưởng của cậu còn chưa làm xong đâu, còn việc chưa hoàn thành, lúc này đi thì không thích hợp lắm.
Diêm Hàn nghĩ nghĩ, vẫn nên để anh Đại Lâm chờ cậu một chút, chờ đám Đại Dũng về học hết, mọi chuyện hoàn thành rồi cậu lại đi.
Trong lúc này những người dừng mắt trên người Lâm Kiến Lộc, tràn ngập đánh giá.
Diêm Hàn đành phải giải thích với đám anh em "Đây là... Ồ, đây là bạn của tao."
"Bạn gì cơ? Anh Diêm bạn này anh quen ở đâu thế? Sao bọn tao không biết?"
Những người khác mồm năm miệng mười hỏi, cũng không phải là có địch ý gì với Lâm Kiến Lộc, chỉ đơn thuần là tò mò.
Bởi vì tuy khuôn mặt Lâm Kiến Lộc trông cũng trẻ, nhưng trong một đám học sinh cao trung, hắn chỉ giơ tay nhấc chân cũng lộ ra thành thục.
Cảm giác thành thục này, khí chất cấm dục sắp làm căn phòng căng nổ rồi!
Những người khác hỏi, Diêm Hàn đành phải hàm hàm hồ hồ mà đáp.
Sau khi cậu rời khỏi đây cũng sẽ trở thành cư dân mất tích, mà Lâm Kiến Lộc vốn đã không phải người của thế giới này, giới thiệu hắn cũng vô dụng, ngược lại sẽ trở thành phiền toái.
Mà trong lúc hàm hồ trả lời, Lâm Kiến Lộc biểu tình bình tĩnh đi vào giữa phòng, bộ dáng trông càng giống chủ nhà hơn.
Thật ra nói chủ nhà cũng chẳng sai.
Dù sao tiền cơm bữa này cũng là bọn cậu trả.
Lập tức đi đến trước bàn bài, Lâm Kiến Lộc hỏi "Đang định chơi bài sao?"
"À đúng vậy." Diêm Hàn nháy mắt với hắn "Còn một tiếng mới đến giờ học, chơi một lát."
Lâm Kiến Lộc "Ừm, vậy cho anh chơi cùng được không."
Diêm Hàn "???"
Chờ đã, không phải trước nay anh Đại Lâm không chơi bài sao?
Trong trí nhớ của cậu từ khi quen Lâm Kiến Lộc, hắn không chơi trò này bao giờ.
Thế nhưng anh Đại Lâm nói muốn chơi, vậy để hắn chơi thôi.
Diêm Hàn cảm thấy mới lạ, bản thân cậu cũng không lên bàn, chỉ ngồi bên cạnh xem Lâm Kiến Lộc chơi như thế nào.
Những người khác cũng xem như là quen tay, vài người tự động lên sàn, ngồi quanh bàn nhỏ một vòng, bắt đầu đánh.
Sau đó Diêm Hàn mới hiểu, trước kia lúc đi học bọn họ cũng có mời Lâm Kiến Lộc, lúc ấy anh Đại Lâm chỉ nói mình không rành trò này, bây giờ nghĩ lại chắc chỉ là nói cho có lệ thôi!
Tuy ban đầu có thể không hiểu quy tắc, nhưng Lâm Kiến Lộc là ai? Đánh được hai vòng, quy tắc có phức tạp đến đâu cũng bị hắn nhìn thấu!
Hơn nữa anh Đại Lâm còn có thần kỹ kinh thiên mà người khác không có, chính là nhớ bài!
Người khác đánh bài hơn phân nửa là nhờ may rủi, còn hắn chỉ dùng trí nhớ.
—— Con mẹ nó hai bộ bài Poker gộp lại, ai ra lá nào, còn lá nào chưa ra Lâm Kiến Lộc đều nhớ rõ ràng, còn có thể phân tích trong tay đối phương còn thừa bài nào, độ chính xác lên đến 90%, ai so lại hắn đây?
Cho nên Lâm Kiến Lộc nói không chơi, có lẽ hoàn toàn chỉ là vì không có hứng, hoặc là không nỡ nghiền áp bọn họ mà thôi.
Như vậy có vấn đề rồi đây... Trước nay không chơi bài sao lúc này anh Đại Lâm lại tự mình ra trận?
Diêm Hàn ngồi bên cạnh nhìn hắn, Lâm Kiến Lộc cũng đảo mắt nhìn cậu.
Bài cục đối với hắn mà nói là quá dễ dàng, hắn căn bản không tốn bao nhiêu sức.
Vì thế dưới bao nhiêu ánh nhìn, hai người trắng trợn táo bạo mắt đi mày lại.
Mà quan sát nửa ngày, Diêm Hàn đã xác định được bây giờ anh Đại Lâm đang giận.
Nhưng sao hắn lại giận?
Đại ca gãi đầu, là chuyện không được thuận lợi, hay là...
Quả nhiên đánh bốn năm vòng, dưới mưu kế mà anh Đại Lâm sắp xếp, những người khác cũng ẩn ẩn cảm giác được có gì đó sai sai.
Mọi người không tin mà đánh thêm năm sáu vòng rất kịch liệt, rồi sau đó ai nấy phục Lâm Kiến Lộc sát đất.
"Chậc, người bạn này của anh Diêm, có địa vị gì vậy nhỉ?"
"Quá giỏi, sao tao cảm thấy anh ấy nhớ bài ấy nhỉ?"
"Không thể nào, hai bộ hơn trăm lá đấy, nhớ làm sao được, đừng có giỡn!"
Phan Dũng cười hì hì làm quen với Lâm Kiến Lộc "Anh trai, anh học cách chơi ở đâu đấy, có thể dạy bọn em không?"
Những người khác thường xuyên bị diện mạo hàm hậu của cậu ta che giấu, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết Phan Dũng rất tinh ranh.
À không, rất biết ôm đùi.
Thấy Phan Dũng còn mặt dày bái sư, mấy anh em khác cũng tranh trước đoạt sau, muốn Lâm Kiến Lộc dạy bọn họ mấy chiêu.
Lâm Kiến Lộc gật đầu một cái, giọng nói bình tĩnh mà không thiếu lễ phép nói "Dạy các cậu cũng được, nhưng có thể nói tôi biết ai là Tiểu Hoa trước không?"
Diêm Hàn "..."
Chờ đã, vậy là Lâm Kiến Lộc giận vì vụ Tiểu Hoa à?!
Ở chung lâu như vậy, Diêm Hàn cảm thấy mình sẽ không đoán sai.
Bởi vì giận, cho nên mới muốn đích thân lên sân chơi bài ngược đãi đám Đại Dũng.
Rất thuyết phục.
Nhưng này... Cậu cũng không biết Tiểu Hoa là ai mà!
Nhưng chỉ là tùy tiện kể một người ra tám thôi mà, sao lại giận nhỉ!
Trong lúc đám đàn em mồm năm miệng mười phổ cập kiến thức Tiểu Hoa là ai, nói bóng nói gió mà làm rõ Diêm Hàn không thân với Tiểu Hoa kia, sắc mặt Lâm Kiến Lộc mới đẹp hơn một chút.
Diêm Hàn cạn lời, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, nhịn không được gãi gãi quần anh Đại Lâm ở dưới bàn.
Mà cái tay không an phận kia rất nhanh đã bị Lâm Kiến Lộc đè lại, tay hai người ở dưới bàn thọc thọc chạm chạm, có được đáp án vừa lòng Lâm Kiến Lộc cũng ôn hòa hơn, nói cho các đàn em của cậu một vài kỹ xảo đánh bài.
Cũng coi như là khách chủ cùng vui.
Chỉ có hai người là cảm thấy sai sai, ẩn ẩn cảm thấy bạn học Lâm này với Diêm Hàn không giống như là bạn bè bình thường.
Đậu, bọn nó vốn cũng không nghĩ loạn, thật sự là Diêm Hàn hôm nay... Trông khác xưa quá nhiều.
Cậu như là cầu vồng sau bảo táp, xanh trong sạch sẽ, được ánh mặt trời chiếu sáng.
Mà cái sáng này từ khi bạn học Lâm này xuất hiện hiển nhiên còn chói lóa hơn.
Cứ việc anh Diêm của bọn họ cũng không tự nhận ra.
Mọi người nói chơi vui vẻ, lại chơi thêm hai ván, cửa phòng lại bị gõ vang.
Lần này là người phục vụ, nói bên ngoài có một đám trong cực hung ác tìm khách phòng này, Diêm Hàn nghĩ đến đám anh Đường đầu tiên.
Buổi sáng cậu còn đập anh Đường, không chừng là nuốt không trôi cơn tức này, muốn buổi tối dẫn người đi tìm đây mà.
Cũng tốt.
Diêm Hàn đứng lên, cậu vốn đã định giải quyết đám anh Đường trước khi rời đi.
Chỉ có rút cái khối u ác tính học đường này đi, các anh em của cậu mới có thể sinh hoạt như người bình thường.
Thấy Diêm Hàn đứng lên, những người khác cũng ý thức được gì đó, bày trận sẵn sàng đón địch.
"Anh Diêm, hay là bọn mình ra ngoài liều mạng với chúng nó đi." Phan Dũng trừng mắt nói, những người khác đều tỏ vẻ đồng ý.
"Không cần." Diêm Hàn ngăn cản bọn họ "Bọn mày chờ ở đây, chờ tao, không cần đi ra."
"Như vậy sao được!"
Những người khác sống chết không đồng ý, theo tình nghĩa anh em muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết, mọi người hợp lực ngăn Diêm Hàn lại, không đồng ý để cậu ra ngoài một mình.
Diêm Hàn biết những người này không khuyên được, cuối cùng đành phải đồng ý mọi người cũng ra đối mặt với đám anh Đường.
Nhưng không ngờ vừa mới ra khỏi cửa phòng, anh Đường đã không kiềm nén được nữa, vào tiệm cơm tìm bọn họ.
Nó mang theo rất nhiều người, nhưng không có cảnh tượng mà đám Diêm Hàn tưởng tượng, cầm vũ khí muốn xử đẹp cậu.
Không chỉ không có vừa gặp đã lao vào, anh Đường thấy cậu trực tiếp nói lời hay một phen, nói lúc trước đều là hiểu lầm, nói sau này nó sẽ không đến tìm gây sự nữa.
Thái độ rất tốt, làm Diêm Hàn cùng đám anh em của cậu lắp bắp kinh hãi.
Thế nhưng kinh ngạc nhiều, Diêm Hàn vẫn chú ý thấy anh Đường giơ ngón tay lên trời thề, thỉnh thoảng còn nhìn sang bên cạnh cậu.
Mà nhìn theo mắt anh Đường...
Lâm Kiến Lộc đứng ngay bên cạnh cậu.
Lúc này cảm giác được ánh mắt của Diêm Hàn, Lâm Kiến Lộc liền nở nụ cười dịu dàng với cậu.
......
Xong việc quả nhiên anh Đường không tìm bọn Phan Dũng gây sự nữa.
Nghe nói đầu xuân năm sau anh Đường đi nghĩa vụ, nhóm kia đã sớm giải tán, đám Phan Dũng được Diêm Hàn dạy dỗ cùng cảm hóa đều bắt đồ cố gắng vươn lên học hành.
Về chuyện anh Đường, sau khi rời khỏi thế giới này Diêm Hàn vẫn rất tò mò Lâm Kiến Lộc làm bằng cách nào.
Cậu lớn lên ở nơi này còn hết cách với anh Đường, anh Đại Lâm chỉ đến một ngày, đã giải quyết được chuyện này rồi?
"Đường Văn Cường tuy kiêu ngạo, nhưng cha mẹ cậu ra vẫn rất đường hoàng, chỉ là ít quản giáo." Lâm Kiến Lộc giải thích "Chỉ cần nói chuyện tốt bình thường Đường Văn Cường làm bên ngoài cho ba mẹ cậu ta biết là được."
"..."
"Ba mẹ nhà họ Đường vì nguyên nhân công việc nên cần phải khiêm tốn, biết con mình gây chuyện thị phi bên ngoài đương nhiên phải tranh thủ con còn nhỏ, chưa hòa toàn hủy hết thanh danh dạy dỗ lại cho đàng hoàng, cho nên mới thuận lợi như vậy." Lâm Kiến Lộc lại nói.
Được rồi, chiêu rút củi đáy nồi này đúng là vi diệu thật đấy.
Diêm Hàn tán thưởng, lại nhận lấy ánh mắt thâm thúy của anh Đại Lâm, không khỏi hỏi hắn "Làm sao vậy?"
"Quan hệ của em với những người đó đều rất tốt nhỉ."
"Rất tốt."
Dù sao cũng từng cùng chung hoạn nạn...
Diêm Hàn vốn định nói như vậy.
Nhưng tưởng tượng đến anh Đại Lâm đến Tiểu Hoa không biết tròn méo ra sao cũng ghen, không chừng mình nói như vậy lại dỗi nữa.
Đại ca gần đây cũng coi như là nhanh nhảu, vội bồi thêm một câu "Ôi chao, nhưng quan hệ này phải xem là so với ai nữa, ví dụ như quan hệ của em với anh không giống bọn họ chúng nào."
Lâm Kiến Lộc "Hửm?"
Diêm Hàn chớp chớp mắt, không biết có phải là về một chuyến, trên người cậu lại nhiễm chút khí chất thiếu đứng đắn cùng cục súc trước kia hay không, cậu làm mặt quỷ mà nói.
"Bọn họ là anh em mặc chung cái quần lớn lên của em, còn anh á, anh là kiểu anh em cùng nhau cởi quần với em ấy."
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Diêm: Em bẩn rồi, anh tùy ý đi [đầu chó]
Lấm Kiến Lộc: [ánh mắt càng thêm thâm thúy]