Ba Mươi Mới Cưới

Chương 1



"Chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải không?"

**

"Bác sĩ Phó, chị từ chối Triệu tiểu thư rồi hả?" Y tá Tần đưa dụng cụ khâu cho Phó Lâm Lăng.

"Ừ." Phó Lâm Lăng đáp lại, cúi đầu khâu vết thương cho bệnh nhân.

"Tiếc vậy, Triệu tiểu thư cũng đẹp mà lại còn là giáo viên nữa, em thấy hợp với chị lắm đấy."

Y tá Tần là người nói nhiều, ngày nào cũng thích trò chuyện với cô, nhưng không chậm trễ công việc nên Phó Lâm Lăng cũng không bảo ban gì.

"Xong rồi." Phó Lâm Lăng vỗ vai bệnh nhân, ôn hòa nói: "Trong vòng 24 giờ không được đánh răng. Hai ngày này ăn đồ lỏng, không được ăn đồ cứng."

"Được được." Bệnh nhân ngồi dậy, khẽ cắn răng cảm nhận những chiếc răng mới trồng.

"Đây là những chuyện cần lưu ý, dì lấy về từ từ đọc." Y tá Tần đưa cho bà một danh sách chi tiết được in sẵn.

"Được rồi, cảm ơn." Bệnh nhân đi đến chỗ bác sĩ, nhìn bác sĩ đang viết bệnh án, chợt hỏi: "Bác sĩ Phó, con thích phụ nữ à?"

Phó Lâm Lăng hơi khựng lại.

Chắc là bà nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô với y tá Tần, thế là y tá Tần sửng sốt hỏi: "Dì Vương, sao dì lại hỏi chuyện này?"

Dì Vương từng đến đây điều trị vài lần, bà cũng hay nói liến thoắng, bất cứ khi nào rảnh miệng là bà sẽ trò chuyện với các y tá và bác sĩ ngay, điều trị xong là bà sẽ khen bác sĩ Phó lên tận trời, nên ít nhiều gì họ cũng có ấn tượng với dì Vương.

"Dì không có ác ý, chỉ là muốn hỏi bác sĩ Phó có bạn gái chưa thôi à?" Dì Vương cười hỏi.

"Không có." Phó Lâm Lăng nói.

"Vậy con có mẫu người lý tưởng gì không?" Dì Vương lại hỏi.

"Không có."

"Vậy dì giới thiệu cho con một cô bạn gái được không?" Dì Vương nhiệt tình nói: "Dì là người nhìn con bé khôn lớn đây, nó đẹp dữ lắm con ơi, mà còn hiếu thảo nữa, giờ đang là đại hoạ gia đó nha!"

Y tá Tần tham gia vào cuộc trò chuyện: "Nếu tốt như ngài nói thì sao vẫn còn độc thân vậy?"

Dì Vương: "Bác sĩ Phó cũng rất tốt mà, không phải cũng độc thân sao?"

Y tá Tần không phản bác được.

"Con nhóc kia cũng độc thân mấy năm nay rồi, làm mẹ nó thấy hơi lo nên nhờ mấy chị em bạn dì hỏi thăm thử xem có ai phù hợp không. Mà dì mới nghe bác sĩ Phó té ra cũng là... con nói xem này có trùng hợp không cơ chứ!" Dì Vương hí hửng vỗ tay.

Phó Lâm Lăng đánh bệnh án, kẹp nó vào sổ khám bệnh rồi đưa lại cho bà: "Tuần sau tới cắt chỉ, nếu có thắc mắc gì thì gọi cho phòng khám."

Thấy bác sĩ Phó không trả lời những gì bà vừa nói, dì Vương vẫn không ngừng cố gắng: "Bác sĩ Phó không muốn gặp con bé thật sao? Đẹp dữ lắm luôn đó!"

Y tá Tần buồn cười trước giọng điệu của bà, cũng xúi giục: "Đúng rồi đó bác sĩ Phó, người đẹp à nha, hẹn một bữa cũng đâu có lỗ."

"Đúng đó, gặp nhau ăn bữa cơm chứ có lỗ lã gì đâu, cứ coi như kết bạn mới cũng được mà." Dì Vương nói, "Con bé là người địa phương, tên Lâm Nhiễm."

*

Lâm Nhiễm ngủ đến trưa mới dậy, mất một ít thời gian để ăn cơm hộp và xem gameshow, đến tận chạng vạng mới bắt đầu làm việc.

Gần đây nàng đang vẽ bản thảo cho một studio game, bận đến mức chế độ làm việc và nghỉ ngơi loạn nhịp hết cả lên.

Khi màn đêm buông xuống nàng vẫn còn đắm chìm trong công việc, ngay cả tiếng gõ cửa cũng không nghe thấy.

"Nhiễm Nhiễm." Trương Ngô dùng chìa khóa mở cửa, đi vào thư phòng, quả nhiên nhìn thấy nàng vẫn đang vẽ tranh.

"Ăn cơm chưa?" Trương Ngô hỏi.

"Con chưa."

"Mẹ biết ngay mà." Trương Ngô để cà mèn lên bàn, "Lại đây ăn cơm trước đi."

"Con ra liền." Lâm Nhiễm lên màu xong cũng thấy hơi đói bụng, bèn nhanh chân đi ăn cơm.

"Hay là con đến sống chung với mẹ đi, ăn uống kiểu này không biết có đủ ba bữa không nữa." Trương Ngô lo lắng nói.

"Không cần đâu, con chỉ sống hơi sai giờ với mẹ xíu thôi mà." Lâm Nhiễm cười nói, "Huống chi mẹ với chú Lưu cũng sắp kết hôn rồi, con dọn vào thì bất tiện lắm."

Trương Ngô mím môi, nhỏ giọng nói: "Nhiễm Nhiễm, con trách mẹ sao?"

"Sao con lại trách mẹ chứ?" Lâm Nhiễm đặt đũa xuống, sờ đầu bà ấy, "Không ai hy vọng mẹ có thể tìm lại được hạnh phúc hơn con đâu, mẹ ạ."

Trương Ngô nở nụ cười vui mừng, nói: "Mẹ cũng hy vọng con có thể tìm được hạnh phúc, con xem con sống có một mình à, có ra gì..."

Lâm Nhiễm thở dài một hơi, tiếp tục ăn cơm, tự động lược bỏ những lời này của bà.

Lúc này lại có người gõ cửa.

"Để mẹ mở cửa." Trương Ngô mở cửa thấy bà bạn già của mình, mừng rỡ nói, "Mau vào nhà ngồi, sao bà lại tới đây thế?"

"Ấy chà, bà cũng ở đây à, thế thì tốt quá, đỡ mất công tôi đi thêm chuyến nữa." Dì Vương cười nháy mắt với bà, "Chuyện của Nhiễm Nhiễm, có mối có mối rồi."

"Thật hả?!" Trương Ngô vui vẻ nói, kéo bà ấy đến cạnh bàn nói, "Bà nói nhanh lên xem nào!"

"Là nha sĩ, cái răng này của tôi là trồng ở chỗ con bé đó, lúc trước tôi có kể với bà về cô bác sĩ vừa cẩn thận vừa chuyên nghiệp kia ấy, bà còn nhớ không?" Dì Vương nói.

"Nhớ nhớ, ý của bà là cái cô đó sao?"

"Đúng rồi, bữa nay tôi mới biết được thì ra con bé cũng thích phụ nữ, thật là khéo quá trời!"

"Tính tình của cổ ra làm sao hả bà?" Trương Ngô hỏi.

"Điềm tĩnh! Chăm chỉ! Đã cẩn thận lại còn dịu dàng!" Dì Vương nói thêm, "Với cả, có nhà có xe, công việc ổn định, lại còn làm ở bệnh viện tuyến 3 nữa!"

Trương Ngô hài lòng gật đầu, quay đầu nhìn cục đá khó ưa nhà mình: "Nhiễm Nhiễm, con đừng có giả điếc."

Lâm Nhiễm: "......"

"Nhiễm Nhiễm à, mẹ con lo cho con lắm đó." Dì Vương khuyên nom, "Con cứ ăn một bữa cơm với người ta thôi, có ưng hay không thì nói sau, xem như kết bạn cũng được mà con, cả ngày cứ ở lỳ trong nhà thì được mấy mống bạn hả con."

"Chứ còn gì nữa!" Trương Ngô phụ họa, "Mẹ đúng là sợ con bận việc cả ngày, sức khoẻ không lo, bạn bè cũng chẳng cần."

Làm sao mà Lâm Nhiễm địch lại nổi hai cái miệng vừa biết ăn nói lại còn biết gây sức ép đạo đức như này chứ.

"Con đi, con đi được chưa."

*

Trưa thứ bảy, Phó Lâm Lăng đến nhà hàng sớm.

Nhà hàng là dì Vương đặt, sau khi hỏi thăm khẩu vị của cô, rồi cân nhắc sở thích của đối phương, cuối cùng phát hiện hình như không có điểm gì chung nên chọn nhà hàng Tây này, khẩu vị không hợp thì lãng mạn đến bù đi.

Phó Lâm Lăng nhìn đồng hồ, thời gian từng phút trôi qua, cô lại đứng dậy đi WC. Khi rửa tay, cô nhìn chằm chằm người trong gương một lúc lâu.

Một lát sau điện thoại reo lên, là một dãy số lạ.

"Alo, chào cô, cô là bác sĩ Phó đúng không?"

Phó Lâm Lăng sững sờ một chút: "Là tôi."

"Tôi là Lâm Nhiễm, tôi mới đến nhà hàng, cho hỏi cô tới chưa?" Lâm Nhiễm ở đầu dây bên kia hỏi.

"Tôi đang trong toilet, tôi ra ngay đây."

Phó Lâm Lăng ra khỏi toilet, thấy Lâm Nhiễm đang dạo bước trên lối đi nhỏ, không ngừng nhìn quanh.

Phó Lâm Lăng vừa nhìn một giây thôi là đã nhận ra nàng.

Mặc một chiếc váy ngắn cúp ngực màu nâu, mang đôi bốt dài, tóc đuôi ngựa cao và đôi mắt sáng long lanh, khiến cô nhớ ngay đến thuở thiếu nữ.

"Lâm Nhiễm, tụi mình đi ăn chung đi."

"Lâm Nhiễm, tớ cũng muốn ăn kem."

"Lâm Nhiễm, cuối tuần đi dạo phố ha."

... Một vài giọng nói vô cớ xuất hiện trong tâm trí cô, đến từ những người bạn cùng lớp đó.

"Lâm Nhiễm." Đây là giọng của Phó Lâm Lăng.

Lâm Nhiễm quay lại, chăm chú nhìn cô vài giây, sau khi xác định âm thanh đó là do cô phát ra thì mới cười bước tới: "Cô là bác sĩ Phó à?"

"Ừm." Phó Lâm Lăng nhìn đôi mắt hoang mang mà chân thành của nàng, gật đầu chào hỏi, nhưng trong lòng lại có chút mất mát.

"Xin lỗi tôi đến muộn, trên đường có hơi kẹt xe." Lâm Nhiễm đi theo cô ngồi xuống.

"Không sao, mới mấy phút thôi mà." Phó Lâm Lăng đưa thực đơn cho nàng.

Lâm Nhiễm gọi món xong mới có thời gian nhìn kỹ đối phương.

Vóc người rất cao, vừa rồi đứng cùng nhau đã cao hơn nàng nửa cái đầu, có đôi mắt mí lót, nhưng dáng mắt rất đẹp, đeo một cặp gọng kính mỏng, làm dịu đi các đường nét trên khuôn mặt và khiến sống mũi trông cao hơn.

Xương quai hàm là nơi nàng thích nhất, nàng vô thức trải rộng bức hoạ cuộn tròn trong lòng mình, vẽ một bút ngoặc, đây là nét vẽ xương quai hàm đẹp nhất, rõ ràng, sắc nét lại còn đẹp.

Vốn chỉ định qua quýt cho xong việc, thế mà còn có bất ngờ.

"Cô bao tuổi rồi?" Lâm Nhiễm hỏi.

"30."

"Khéo thế, tôi cũng vậy. Cậu cũng chưa có người yêu à?" Dứt lời, Lâm Nhiễm thầm nghĩ mình hỏi ngu thật, nếu người ta yêu đương thì còn ngồi đây ăn cơm với mình làm gì? Bữa cuối của tử tù hay gì?

"Ừm... Cậu cũng vậy sao?" Phó Lâm Lăng ngước mắt nhìn nàng.

"Độc thân lâu rồi." Lâm Nhiễm cười nói.

Lời này có thể hiểu là trước đây nàng đã từng hẹn hò, còn giờ thì độc thân, nhưng cũng có thể lý giải là trước giờ nàng chưa từng yêu ai.

Đưa đáp án mơ hồ, tùy thuộc vào Phó Lâm Lăng sẽ chọn phỏng đoán nào.

Nhưng bất kể là cái nào thì đều chứng tỏ Lâm Nhiễm không để bụng vấn đề này lắm.

Phục vụ mang beefsteak đến, hai người nhân cơ hội cắt beefsteak để điều chỉnh trạng thái, thi thoảng nhìn lén đối phương một cái, xem mắt chính là như vậy, có qua có lại, sau đó thầm cân nhắc trong đầu.

"Dì Vương là gì của cậu?" Phó Lâm Lăng chủ động tìm đề tài.

"Là hàng xóm trên tầng của tôi, quen biết cũng nhiều năm rồi." Lâm Nhiễm theo lời cô, trò chuyện về người mà cả hai cùng quen biết, "Bà ấy cứ khen y thuật của cậu mãi, hôm nay còn xuống nhà tìm tôi một chuyến nữa ấy, bảo tôi đừng lỡ hẹn."

Phó Lâm Lăng hơi cong môi: "Cậu sẽ không."

"Sao cậu biết tôi sẽ không?"

"Không phải cậu đến đúng giờ sao?"

"Nhưng vẫn đến muộn vài phút mà." Lâm Nhiễm cười, cắn miếng bò trên nĩa vào miệng.

Phó Lâm Lăng nhìn nàng ăn, ngây người một lát, cuối cùng không nhịn được tò mò, chầm chậm hỏi: "Cậu... thích con gái khi nào?"

"Ờm... chắc là hồi đại học, cậu thì sao?"

Phó Lâm Lăng suy nghĩ một lúc, thú nhận: "Tớ không biết."

"Không biết?"

"Ừm, nói đúng hơn là, không có cơ hội xác nhận."

Lâm Nhiễm cái hiểu cái không, vui vẻ nói: "Không sao đâu, dù gì bây giờ cũng biết rồi mà... khoan, bây giờ cậu thích con gái đúng không?"

"Ừm, chắc vậy."

"Chắc vậy?" Lâm Nhiễm không khỏi mở to mắt, chuẩn bị sẵn sàng chạy biến.

Phó Lâm Lăng suy nghĩ: "Có lẽ tớ thích con gái."

Lâm Nhiễm hiểu hiểu, người này chưa từng yêu ai, nói không chừng là mới bắt đầu thông suốt đây mà.

Rất nhanh sau đó, Phó Lâm Lăng lại nghĩ đến một chuyện khác: "Mà sao cậu biết số tớ? Dì Vương cho cậu à?"

"Bà ấy cho tớ cái này này."

Lâm Nhiễm đặt dao nĩa xuống, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp, sau đó cất giọng gọi cái tên trên đó từng chữ một: "Phó, Lâm, Lăng."

Giọng nói trong trẻo này lại khiến Phó Lâm Lăng có cảm giác như rơi vào một lớp bông, vừa cử động là chìm xuống, hoàn toàn không dậy được.

Lâm Nhiễm dùng hai ngón tay kẹp tấm danh thiếp, chống cằm lên mu bàn tay, cười tủm tỉm nhìn cô: "Phó Lâm Lăng, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải không?"

Phó Lâm Lăng kinh ngạc.

"Trung học Dục Bắc 12A6, đúng không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv