Lý Tang Du lôi kéo Thời Nhiên Phong ra khỏi nhà hàng cơm Tây, lúc này ngoài cửa đã bị chặn kín, người ngoài không vào được, người trong không ra được.
Cô quay đầu nở nụ cười nhạt nhìn thoáng qua Lục Huyền Lâm đang không đi đâu được.
Anh ta đúng là không chịu cô đơn.
Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu cũng có thể cặp kè với phụ nữ.
Thời Nhiên Phong im lặng nhìn tất cả, anh ta đã điều tra hết mọi chuyện về cô cho nên biết rõ. Dù có một số việc Lý Tang Du không nói nhưng anh ta cũng biết.
Ngay từ khi mới gặp, anh ta đã phái người điều tra cô, biết cô đã kết hôn, nhưng cuộc sống không tốt, khi giới thiệu thân phận cũng giới thiệu tên tuổi nhà mẹ đẻ chứ không phải nhà chồng.
Có thể thấy được, đối với cô, nhà chồng không quan trọng, thậm chí khinh thường không thèm nói ra miệng. Cuộc hôn nhân như vậy sẽ không hạnh phúc được đến đâu.
Lần thứ hai gặp mặt, thấy cô mình đầy thương tích, mặt mũi tiều tụy bất lực. Làm cho anh ta động lòng trắc ẩn, muốn vươn hai tay của mình ra.
Đêm nay nhìn thấy vẻ mặt và sự trốn chạy của cô khi nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa, anh ta lập tức hiểu được người đàn ông kia là chồng cô. Càng làm cho anh ta hiểu hơn nữa, chính là bên cạnh người đàn ông kia có một người phụ nữ vô cùng thân thiết.
“Đi thôi, tôi đưa cô đến một nhà hàng khác.”
“Ừ!” Lý Tang Du cảm kích nhìn thoáng qua Thời Nhiên Phong.
Ở bên anh ta, cô cảm thấy rất thoải mái. Không cần che giấu, không cần giải thích, giống như anh ta hiểu cô.
Vất vả lắm mới thoát được đám fans vây quanh, Lục Huyền Lâm và Mộ Nhã Kỳ chui vào xe, xe lao như bay rời khỏi nơi này.
“Nếu không phải cô kéo tôi, tôi đã bắt được Lý Tang Du rồi.” Lục Huyền Lâm lái xe, ảo não nói.
“Nói thật ra lúc đó tôi phát hiện là Lý Tang Du nến mới cố ý kéo tay cậu, là vì muốn cô ấy ghen tị, không chịu được đi tìm cậu, không ngờ cô ấy hoàn toàn không để ý đến cậu, trái lại còn chạy đi với người đàn ông khác.”
“Câm mồm!”
Anh cũng hiểu lời Mộ Nhã Kỳ nói, chỉ là anh không cam lòng.
“Tôi nhất định sẽ bắt được cô ấy.”
“Lại nói, người đàn ông bên cạnh Lý Tang Du thật xuất sắc, dù là diện mạo, khí chất, thậm chí đàn dương cầm đều là hạng nhất. Chẳng trách Lý Tang Du chạy theo anh ta.”
“Két!” Tiếng phanh gấp vang lên.
“Cút xuống đi!”
Sau đó xe lao nhanh vào màn đêm, để lại Mộ Nhã Kỳ đứng ở ven đường cái.
“Đồ khốn!” Nhìn đèn sau xe đi xa dần, Mộ Nhã Kỳ hung hăng chửi một câu.
Đêm này, Lục Huyền Lâm mặt đen như Quan Công, ngồi đợi ở phòng khách đến tận hừng đông, chỉ thiếu điều cầm thanh đao lớn trong tay.
Sự thật nói cho anh, Lý Tang Du vẫn đi cả đêm không về như cũ!
“Thật to gan, càng ngày càng không biết mình là ai.” Mới sáng sớm Lục Huyền Lâm đã nổi trận lôi đình, đập nát hết tất cả những gì có thể đập trong phòng khách.
Đám người giúp việc sợ nơm nớp trốn vào góc phòng, vô tội nhìn sàn nhà cẩm thạch đầy mảnh vỡ nhỏ.