Hà Thất Thất bị những lời này làm nghẹn họng.
Mộ Nhã Kỳ nghe vậy thì chân mày giật giật, trực giác của phụ nữ luôn rất nhạy bén.
Lúc ở trong phòng trang điểm của công ty, cô ta cho rằng Lục Huyền Lâm không có tình cảm với Lý Tang Du.
Nhưng chuyện diễn ra lúc này khiến cô ta cảm thấy anh có tình cảm với Lý Tang Du.
Nếu thật sự có tình cảm, tại sao lại sỉ nhục Lý Tang Du ở trước mặt nhiều người như thế trong phòng trang điểm?
Lục Huyền Lâm đã không còn hứng thú nói chuyện tiếp nữa mở ti vi lên, nhưng lại cầm báo đọc. Anh không muốn xem ti vi, chỉ muốn mượn tiếng trong ti vi át đi tiếng nói chuyện khiến người khác khó chịu kia thôi.
“Hoạt động quyên tiền công ích của tập đoàn Lục Thị hôm nay rất thành công, số tiền thu được toàn bộ quyên cho…”
Tin tức trong ti vi khiến Lục Huyền Lâm liếc mắt nhìn sang, sau đó lại nhìn về phía tờ báo trong tay.
“Mọi người nhìn kìa, đó không phải là Lý Tang Du sao?” Hàn Thất Thất nhanh mắt phát hiện trong ti vi đang chiếu cảnh Lý Tang Du đứng trên bục bị các fan ném đồ, bên dưới là tiếng mắng chửi rất khó nghe.
Lục Huyền Lâm đang cầm báo, như đôi mắt lại nhìn về phía ti vi, báo bị anh nắm chặt đến mức có thể rách bất cứ lúc nào.
Người phụ nữ ngu ngốc, sao lại không đi xuống? Tự dưng không làm gì lại bị người ta ném đồ, cô là lợn sao?
Lúc này anh mới nhớ ra lúc nhìn thấy Lý Tang Du ở cánh gà, trên trán cô có vết thương. Lúc đó anh không chú ý, chỉ muốn khiến cô bớt kiêu ngạo, bây giờ nghĩ lại mới thấy mình thật sự quá vô tâm với cô.
Lục Huyền Lâm cảm thấy vô cùng khó chịu, anh từ từ buông báo xuống, nhìn chằm chằm vào ti vi.
Người quay không nhìn thấy tình huống ở cánh gà, cho nên khi Lý Tang Du xuất hiện trong ống kính một lần nữa, trên đầu gối cô lại có thêm hai vết thương, trông rất nhếch nhác, vẻ mặt ủ rũ.
Nhớ tới dáng vẻ bị ngã của Lý Tang Du, nhớ tới đôi mắt trong suốt bướng bỉnh của cô, trái tim Lục Huyền Lâm không khỏi thắt lại.
Ống kính vẫn đuổi theo bóng lưng của Lý Tang Du , cô đi rất chậm, còn hơi lảo đảo, cuối cùng đứng ở đầu cầu ngẩng mặt lên trời ngẩng người, vẻ mặt hoảng hốt, trông vừa tịch mịch vừa cô đơn.
Không biết cô đang nói gì, chỉ có thể nhìn ra cô đang hô to, giơ hai tay ra như muốn nắm lấy cái gì đó, tựa như một đứa bé không nơi nương tựa muốn có một cái ôm ấm áp.
Hình ảnh này khiến Lục Huyền Lâm không nhịn được siết chặt tay.
Tại sao phải kiêu ngạo như thế chứ?
Cúi đầu một lần sẽ chết sao?
Hôm nay trong phòng trang điểm của công ty, nếu cô có thể cúi đầu chịu thua, anh sẽ bỏ qua cho cô.
Nhưng cô không làm thế.
Hai người đấu với nhau hai năm, không ai phục ai, cũng không ai nhượng bộ trước.
Lý Tang Du trong ống kính hai mắt đờ đẫn chậm rãi đi về phía đường lớn không ngừng có xe qua lại.
Lục Huyền Lâm hơi híp mắt, quên mất cả hít thở.
“Cô ta đang làm gì thế? Chẳng lẽ lại muốn tự sát lần nữa?” Hà Thất Thất cười khẩy.
“Câm miệng!” Lục Huyền Lâm đột nhiên quát to.
Hàn Thất Thất sợ đến mức ngậm miệng lại, nhưng mắt vẫn còn nhìn chằm chằm ti vi, cô ta muốn xem cuối cùng Lý Tang Du đã chết hay chưa.