Lúc hai người đến nhà họ Tư đã sắp sáu giờ, vừa hay đến giờ ăn cơm tối.
Mới vừa bước vào cửa nhà, mùi thơm của đồ ăn đã bay vào mũi.
Lục Nghiên Tịch ngửi mùi thơm, không nhịn được mà lên tiếng.
“Thơm quá!”
Tuy cô không biết là đang nấu gì nhưng mùi hương này thật sự rất dễ ngửi.
Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, mẹ Tư cũng mỉm cười.
“Nghiên Tịch, thơm đến vậy luôn sao?”
“Nếu đã thơm thế, vậy lát nữa con phải ăn nhiều vào nhé.”
Lục Nghiên Tịch vội vàng gật đầu: “Cháu nói thật đấy dì ơi!”
“Vốn dĩ đã rất thơm rồi, nhất định cháu sẽ ăn nhiều hơn.”
Không thể không nói, dì giúp việc ở nhà họ Tư có rất nhiều kinh nghiệm.
Vốn mấy ngày nay Lục Nghiên Tịch mang thai không ăn uống được gì mấy nhưng những gì bà ấy nấu lại rất hợp khẩu vị.
Chỉ mới ngửi thôi mà cơn thèm ăn trong bụng Lục Nghiên Tịch đã bị hấp dẫn.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Tư Bác Văn đứng kế bên cũng cảm thấy hơi buồn cười.
Anh đưa tay véo khuôn mặt nhỏ của Lục Nghiên Tịch: “Em như này, ai không biết còn tưởng anh đối xử tệ với em đấy.”
Người ta không biết, còn tưởng trước giờ Lục Nghiên Tịch ở nhà chưa từng được ăn cơm no.
Vừa đến đây, biểu cảm đã lố vậy rồi.
Lục Nghiên Tịch không phục bĩu môi: “Vốn dĩ là vậy mà.”
Lúc mọi người trò chuyện, bỗng nhìn thấy Gia Bảo chạy từ trên tầng xuống.
Vừa nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, cậu bé đã cực kỳ kích động
“Dì Nghiên Tịch, hai người đến rồi!”
Phải biết rằng Gia Bảo quý Lục Nghiên Tịch nhất.
Bây giờ cậu bé nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, giống như nhìn thấy Ngụy Như Mai vậy, thậm chí còn quấn Lục Nghiên Tịch hơn một chút.
Nghe thấy giọng Gia Bảo, cô cũng lên tiếng, ánh mắt đầy nuông chiều.
Cô gật đầu: “Sao thế Gia Bảo?”
“Có phải là nhớ dì rồi không?”
Gia Bảo đi đến trước mặt Lục Nghiên Tịch, chớp mắt: “Đúng vậy, cháu nhớ dì Nghiên Tịch.”
Thấy bộ dạng ngoan ngoãn này của Gia Bảo, Lục Nghiên Tịch cảm thấy lòng cô mềm nhũn.
“Gia Bảo ngoan quá.”
Mỗi lần nhìn thấy Gia Bảo cô đều nghĩ, nếu sau này cô sinh con, nhất định đứa bé sẽ ngoan ngoãn đáng yêu giống như Gia Bảo.
Sau đấy, Gia Bảo như đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu bé nhanh chóng chạy đến một bên khác của phòng khách.
Cậu bé móc gói bột lần trước Ngụy Như Mai đưa cho trong túi ra.
Gia Bảo tìm một cái cốc, nhanh chóng đổ vào, sau đó khuấy lên.
Suýt chút nữa quên mất việc này, nếu không làm, chắc chắn mẹ sẽ tức giận.
Nghĩ đến đây, sự lo lắng trong ánh mắt Gia Bảo cũng nhiều hơn.
“Xong rồi!”
Nhìn cốc nước đã chuẩn bị xong, Gia Bảo đắc ý nhếch môi cười.
Cậu bé bê cốc nước đến trước mặt Lục Nghiên Tịch.
“Dì Nghiên Tịch, dì uống nước đi!”
Gia Bảo nhìn Lục Nghiên Tịch, vẻ mặt hết sức ngoan ngoãn.
Đúng lúc Lục Nghiên Tịch cũng đang thấy hơi khát do lúc nãy nói chuyện.
Nhận cốc nước do cậu nhóc đưa đến, cũng không có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lục Nghiên Tịch không nghĩ nhiều, cầm cốc nước lên uống một ngụm.
“Cảm ơn Gia Bảo!”
Sau khi nhìn thấy Lục Nghiên Tịch uống hết toàn bộ, trong lòng Gia Bảo cũng thấy vui vẻ theo.
Thế này là dì Nghiên Tịch có thể sinh em bé khoẻ mạnh rồi.
Đến bây giờ, Gia Bảo vẫn giữ thái độ tin tưởng với lời Ngụy Như Mai nói.
“Dì Nghiên Tịch, nếu lúc nữa dì lại khát thì cháu rót thêm nước cho dì nha!”
“Được nha, Gia Bảo!”
Sau đấy Lục Nghiên Tịch cũng không để ý chuyện này lắm, hai người lại tiếp tục bắt đầu nói chuyện với mẹ Tư.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn cơm.
Chờ đến khi Lục Nghiên Tịch ăn cơm xong, lúc cô cùng về với Tư Bác Văn đã đến buổi tối.
Từ sau khi mang thai, Lục Nghiên Tịch rảnh rỗi không có việc gì làm là lại muốn ra ngoài đi dạo một lát.
Cô cũng muốn về thăm nhà, làm bạn với người già nhà mình nhiều hơn.
Buổi tối.
Lục Nghiên Tịch nằm trên giường mình, thản nhiên lướt xem tin tức.
Tư Bác Văn thì đang ngồi xử lý công việc của mình cách đấy không xa.
Bỗng giọng anh vang lên, truyền vào tai Lục Nghiên Tịch.
“Đúng rồi, ngày mai có một buổi tiệc, em đi cùng anh đi.”
Trước kia, khi tham gia mấy buổi gọi là tiệc này Tư Bác Văn thường đi một mình.
Nhưng hiện tại sau khi có Lục Nghiên Tịch, tất nhiên anh sẽ hy vọng cô có thể đi cùng anh đến những nơi như vậy.
Nhưng Lục Nghiên Tịch lại bày tỏ không có hứng thú với mấy cái này.
Cô lắc đầu: “Em không đi đâu.”
“Tiệc thì có gì vui.”
Tham gia tiệc rồi, đến lúc đấy suốt cả hành trình cô đều phải cười, rồi đủ thứ nữa, chẳng vui tí nào.
Nghĩ một lúc, Lục Nghiên Tịch cảm thấy toàn thân đều tỏ vẻ phản đối.
Thấy cô như vậy, Tư Bác Văn cũng hết đường phản bác.
“Vậy em không sợ có người phụ nữ khác đến tìm anh sao?”
Bộ dạng cái cô này chẳng lo lắng cho mình tí nào, rốt cuộc là thật sự không lo hay là giả vờ đây.
Nghe đến đó, vẻ mặt Lục Nghiên Tịch vẫn thản nhiên như trước.
“Vậy sao?”
“Nếu có thật thì tốt.”
Cô còn chưa kịp xuất hiện thì khuôn mặt thối kia của Tư Bác Văn đã đuổi hết phụ nữ đi.
Có khi đến lúc đó chính Tư Bác Văn đã không chịu nổi trước rồi.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch cảm thấy hơi buồn cười.
Nhìn biểu cảm của cô, Tư Bác Văn không khỏi nhíu mày.
“Sao thế, em đang cười trộm à?”
Người phụ nữ này to gan lắm rồi đó.
“Lục Nghiên Tịch, gan em to quá nhỉ?”
Nói xong, đôi mắt sắc bén của Tư Bác Văn nhíu lại, toàn thân toả ra khí áp suất thấp.
Cô biết rõ tính cách của Tư Bác Văn nên nhanh chóng cảm nhận được gì đó không đúng.
Vì tránh để lát nữa bản thân xui xẻo, Lục Nghiên Tịch vội vàng nói.
“Không có không có!”
“Chắc chắn không phải, sao lại thế được chứ?”
Cô vội vàng nhận sai với Tư Bác Văn: “Chắc chắn là anh nhìn nhầm rồi, sao em lại là người như thế được.”
“Cho dù có cho em mười lá gan, em cũng không dám làm thế!”
Lục Nghiên Tịch nhíu mày, trên mặt chỉ toàn chữ nhát gan.
Thấy bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn thấy hơi buồn cười.
“Ừ, anh xem em bịa tiếp!”
“Anh rất muốn xem thử, em có thể bịa được đến đâu.”
“Em thật sự không có mà!”
Lục Nghiên Tịch giải thích.
Tư Bác Văn nhướng mày: “Vậy sao?”
“Đúng vậy!”
“Vậy em có muốn đến buổi tiệc với anh không?”
Sau đó, Tư Bác Văn lại lặp lại lần nữa.
“Em...”