Ngày nào cũng ở nhà, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, cứ tiếp tục như vậy Lục Nghiên Tịch cảm thấy bản thân sắp chết vì chán.
Nghe thấy Lục Nghiên Tịch nói thế, Tư Bác Văn cười khẽ, sau đấy anh nói.
“Không được!”
“Ở nhà em muốn làm gì chẳng được, ra ngoài làm gì?”
Tính cách của người phụ nữ này, chỉ cần đi ra ngoài là chẳng bao lâu sau sẽ mất tăm mất tích, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm đây?
Nghĩ đến đây, Tư Bác Văn càng thấy không yên tâm.
Thấy Tư Bác Văn nói vậy, Lục Nghiên Tịch không khỏi nhíu mày.
“Ngày nào em cũng ở nhà thế này, sắp mọc mốc rồi đấy!”
“Cứ tiếp tục thế này thì em sẽ chết vì buồn chán mất.”
Nói rồi, Lục Nghiên Tịch bò lên người Tư Bác Văn, chớp đôi mắt to làm nũng.
“Chẳng lẽ anh không biết chuyện có rất nhiều phụ nữ có thai bị trầm cảm à? Anh định trơ mắt nhìn em biến thành như thế hả?”
Lục Nghiên Tịch trợn mắt, thể hiện sự bất mãn trong lòng mình.
“Anh có biết nếu phụ nữ có thai bị trầm cảm sẽ gây ra rất nhiều nguy hiểm không, đến lúc đó không ai lường trước được hậu quả đâu!”
Tiếp đấy, Lục Nghiên Tịch còn sợ Tư Bác Văn không tin, cô vội vàng đưa ra rất nhiều tin tức xuất hiện trên điện thoại mình cho anh để làm ví dụ.
Dáng vẻ kia giống như tất cả những gì cô nói đều là nói có sách mách có chứng, cực kỳ đáng tin.
“Này, anh xem đi!”
Thấy bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn chỉ cảm thấy hơi buồn cười.
Anh nửa tin nửa ngờ liếc nhìn cô, sau đó nói.
“Vậy em muốn làm gì?”
Anh có thể nhìn ra được, người phụ nữ này nói nhiều như thế là vì có mục đích khác.
“Muốn làm gì, nói thẳng đi.”
Nếu không phải anh đã quá hiểu tính cách của Lục Nghiên Tịch thì suýt chút nữa anh đã bị cô lừa rồi.
Lục Nghiên Tịch cảm thấy hơi ngạc nhiên khi nghe Tư Bác Văn nói vậy.
“Cái, cái gì?”
Cô vội vàng rũ mắt, làm vẻ mặt ngơ ngác nhìn Tư Bác Văn.
“Anh đang nói gì thế?”
Quả nhiên người đàn ông này quá hiểu cô.
Thấy ý tứ của Lục Nghiên Tịch, ý cười trong ánh mắt Tư Bác Văn càng nhiều hơn.
Anh nhướng mày: “Nói thẳng đi, nếu hợp lý thì anh sẽ đồng ý, còn nếu không chịu thừa nhận thì không còn cơ hội đâu.”
Vốn dĩ Lục Nghiên Tịch còn định giả vờ thêm lát nữa, nhưng nghe thấy Tư Bác Văn nói thế, giây tiếp theo cô đã hơi kích động.
“Không không không, không được!”
Khó khăn lắm cô mới nghĩ ra được nên lừa Tư Bác Văn thế nào, người đàn ông này mà từ chối là từ chối luôn, sao có thể thế được.
Nói rồi, đôi mắt Lục Nghiên Tịch chuyển động, cẩn thận mở lời.
“Em muốn đi thăm ba em…”
Vừa hay hôm nay là sinh nhật của ba Lục, thật ra từ sau khi xảy ra chuyện kia, Lục Nghiên Tịch đã rất ít khi nhắc đến Tư Bác Văn trước mặt Lý Tang Du.
Cô cũng không biết, nếu hiện giờ ba Lục còn sống sẽ có biểu cảm và phản ứng ra sao.
Nhưng trong lòng Lục Nghiên Tịch không muốn giấu diếm gì ba.
Cô ngước mắt cẩn thận nhìn Tư Bác Văn trước mặt.
Điệu bộ giống như sợ anh sẽ tức giận.
Dù gì có nói thế nào, giữa nhà họ Lục với Tư Bác Văn thành ra thế này cũng khó tránh khỏi dính líu chút quan hệ.
Thấy bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn cũng im lặng.
Anh ngước mắt, ánh mắt anh đầy xót xa và hổ thẹn với Lục Nghiên Tịch.
Anh không ngờ Lục Nghiên Tịch lại muốn về thăm ba.
Nghĩ đến đây, Tư Bác Văn càng thấy áy náy.
Thấy Tư Bác Văn như vậy, Lục Nghiên Tịch không nhịn được lên tiếng dò hỏi.
“Bác Văn, anh sao thế?”
Từ lúc cô mở lời cho đến bây giờ, Tư Bác Văn vẫn không nói câu nào, điều này khiến cô chợt thấy hụt hẫng.
Nghe thấy lời Lục Nghiên Tịch nói, Tư Bác Văn lắc đầu.
“Không sao.”
“Muốn đi thì cứ đi thôi, anh đi cùng em.”
Thế này cũng coi như chuộc tội với Lục Nghiên Tịch.
Cho dù chuyện lúc trước không phải do anh làm, nhưng anh thật sự không tránh khỏi có liên quan.
Lục Nghiên Tịch rất bất ngờ khi nghe thấy Tư Bác Văn nói vậy.
“Thật sao?”
Cô ngước mắt, nói.
Cô không ngờ Tư Bác Văn sẽ đồng ý đi thăm ba cùng cô, thật sự khiến người ta thấy kinh ngạc.
Tư Bác Văn gật đầu: “Ừ, thật đấy.”
“Chuẩn bị đi, chúng ta cùng tới thăm ba.”
Sau khi nói xong những lời này, Tư Bác Văn vươn tay nắm lấy Lục Nghiên Tịch, dắt cô đi ra ngoài.
Lục Nghiên Tịch gật đầu, ánh mắt đầy ý cười.
“Được!”
…
Cứ như vậy, hai người đến nghĩa trang.
Từ sau khi xảy ra chuyện như vậy, đã lâu rồi Lục Nghiên Tịch không đến thăm ba.
Cô bước về phía trước, đặt bó hoa đã chuẩn bị sẵn trong tay trước ảnh chụp của ba.
“Ba, bây giờ ba có khỏe không?”
Lục Nghiên Tịch khẽ mím môi, không nhịn được nói.
Nhớ tới từng chuyện vụn vặt xảy ra khi trước, còn có hình ảnh cả nhà quây quần bên nhau, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy hốc mắt đỏ hoe, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từ khóe mắt.
“Ba…”
“Xin lỗi, là do con không tốt, con gái bất hiếu.”
Nhớ tới chuyện trước kia, bỗng nhiên Lục Nghiên Tịch không nói rõ được cảm xúc trong lòng cô là gì.
Cô cảm thấy như mình đang làm đổ lọ ngũ vị hương, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.
Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, Tư Bác Văn vội vàng tiến lên, vươn tay vỗ vai cô.
“Nghiên Tịch, đừng buồn.”
Nói xong, Tư Bác Văn cũng đặt bó hoa cầm trong tay lên, ánh mắt đầy áy náy.
“Chú, cháu với Nghiên Tịch lại ở bên nhau rồi.”
“Tuy cháu biết có lẽ hiện tại chú sẽ không đồng ý, cũng sẽ không cho phép bọn cháu ở bên nhau, nhưng cháu muốn nói với chú, lần này là cháu thật lòng.”
Trước kia anh không có mấy cảm giác với Lục Nghiên Tịch, đồng ý kết hôn cũng chỉ vì trả thù.
Nhưng đối mặt với ông, anh thật sự hối hận rồi.
“Chú, chú yên tâm, lần này cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Nghiên Tịch.”
Lần này, anh cũng coi như cho Lục Nghiên Tịch một lời thề ngay trước mặt ba Lục.
Mắt Lục Nghiên Tịch đỏ hoe, cô thấy nghẹn ngào.
“Bác Văn, anh nói xem liệu ba có ghét em không, cảm thấy em rất vô dụng…”
“Nghiên Tịch, là do lúc trước anh không tốt, em yên tâm, sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Nếu bây giờ chú Lục còn, anh nhất định sẽ…”
Nếu có thể quay ngược thời gian, chắc chắn Tư Bác Văn sẽ không lặp lại những chuyện ngu xuẩn trước đây nữa.
Chỉ cần là những chuyện khiến Lục Nghiên Tịch đau lòng, anh sẽ không tái phạm.
Không chờ Tư Bác Văn nói hết câu, Lục Nghiên Tịch đã ngắt lời.
“Được rồi, đừng nói nữa, Bác Văn!”
“Chuyện lúc trước đã qua rồi.”