“Hai người họ đều là ngôi sao hạng nhất trong nước, nếu hôm nay chúng ta không đón được họ, nhiệm vụ lần này phải làm sao bây giờ? Nghe nói Mộ Nhã Kỳ là người khó phục vụ nhất trong giới.” Triệu Nguyệt Sương nói với khuôn mặt đau khổ.
“Đưa thông tin của bọn họ cho tôi xem chút.” Lý Tang Du cũng không rõ ràng về kế hoạch cụ thể của lần này.
Sau khi xem xong tài liệu, vẻ mặt Lý Tang Du hơi nghiêm trọng.
“Sao vậy?” Nhìn ra manh mối, Triệu Nguyệt Sương cẩn thận từng li từng tí mà hỏi.
“Kế hoạch này là do Trương Ngọc làm?”
“Tôi, hôm đó tôi có việc, thấy cô ấy rảnh rỗi nên giao kế hoạch này cho cô ấy làm.” Nói đến đây, Triệu Nguyệt Sương giống như đã hiểu ra điều gì, vẻ mặt hối hận.
Hiện giờ, người hận Lý Tang Du nhất trong bộ phận chuyển dữ liệu chính là Trương Ngọc.
Đến giờ vẫn không nhìn thấy người cần đón, chỉ có một khả năng, bản kế hoạch này là giả.
“Trưởng nhóm, là sơ suất của tôi.”
“Trước tiên đừng nói những chuyện này nữa, nhanh chóng liên hệ hai người họ.”
Sau một phen bận rộn, không đón được người ở sân bay, điện thoại cũng không gọi được, người đại diện của hai người Thái Vũ Hàng và Mộ Nhã Kỳ cũng không liên hệ được, tất cả thông tin trên tài liệu đều là giả.
Tình hình như vậy, không thể tìm Trương Ngọc mà đối đầu, cô ta hoàn toàn có thể phủ nhận bản kế hoạch này không phải do mình làm. Nếu phải truy cứu đến cùng, sẽ trở thành trách nhiệm của Triệu Nguyệt Sương.
Tin tức về sự xuất hiện của Thái Vũ Hàng và Mộ Nhã Kỳ tại buổi công diễn của tập đoàn Lục Thị đã được công bố từ lâu, đám fan hâm mộ cuồng nhiệt cũng đã đến sân bay theo thời gian được thông báo, cuối cùng không thấy một ngôi sao nào, đã có fan hâm mộ tức giận đăng bài trên Facebook mắng người tổ chức.
Trong văn phòng tổng giám đốc tại tập đoàn Lục Thị, một đám người đồng loạt đứng dậy.
“Mấy người nhiều người như vậy mà tìm không được hai ngôi sao, làm ăn kiểu gì vậy?” Lục Huyền Lâm vẻ mặt tức giận, hét lớn.
“Lần này là sơ suất của chúng tôi.” Người phụ trách chính là Lý Tang Du chủ động nhận sai.
“Sơ suất? Sau đó thì sao?”
“Vâng, nhưng chúng tôi không tìm được ai cả.”
“Đây là lý do để tôi trả lương cho các người? Tìm không được thì không tìm nữa? Vậy cô còn đợi ở đây làm gì nữa? Cuốn gói cút xéo đi.”
Nhìn Lý Tang Du bị mắng xối xả, những người khác đều có dáng vẻ hơi hả hê.
Điều này cũng khẳng định Lý Tang Du quả thật đã bị tổng giám đốc “đá” xuống giường.
Lý Tang Du cúi đầu không lên tiếng.
Cô đã sớm quen với việc chịu tiếng xấu thay người khác, từ lúc cô nhận cái chức trưởng nhóm bộ phận chuyển dữ liệu, cô cũng đã chịu không ít oan ức.
“Không nói lời nào thì có thể cho qua chuyện? Cút đi đi, không tìm được người thì đừng hòng trở về.” Sau khi Lục Huyền Lâm hét lên, hất tay, ném một xấp tài liệu xuống đất.
“Được, tôi nhất định sẽ tìm được người tham gia đúng giờ buổi công diễn ngày mai. Nếu ngày mai tôi không làm được, tôi sẽ lập tức từ chức.” Lý Tang Du xoay người nhặt từng tờ tài liệu bay lả tả dưới đất.