Nghe thấy lời nói của hai người, Lục Nghiên Tịch ở bên cạnh cũng không nhịn được mà xấu hổ.
Bộ dạng này của ba Tư và mẹ Tư, rõ ràng là còn sốt ruột hơn hai người bọn họ nữa kìa.
Lục Nghiên Tịch cười khẽ: “Chuyện này vẫn phải xem ý Bác Văn.”
Tư Bác Văn quyết định khi nào, vậy không phải là khi đó sao?
Hơn nữa đến bây giờ Lý Tang Du vẫn còn chưa biết.
Nghĩ đến mẹ, trong nháy mắt, tâm trạng của Lục Nghiên Tịch lại trở nên nặng nề, cô không biết nên làm thế nào mới tốt nữa.
Dường như Tư Bác Văn đã cảm nhận được cảm xúc của Lục Nghiên Tịch thay đổi, anh vươn tay ra nắm chặt tay cô, nhìn cô.
Dáng vẻ đó giống như là đang nói, đừng lo, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì ít nhất là vẫn còn có anh ở đây.
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Ừm.”
Đúng lúc này, hình như ba Tư đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ông ta vội vàng bước lên lầu.
“Mọi người chờ một lát.”
Hành động hấp tấp kia chẳng giống dáng vẻ của một tổng giám đốc bình thường chút nào cả.
Mẹ Tư không khỏi lắc đầu: “Đã lớn tuổi như thế rồi mà còn không nghiêm chỉnh gì hết.”
Thấy dáng vẻ mặc dù ngoài miệng ghét bỏ nhưng trong lòng lại cực kỳ yêu thích của mẹ Tư, Lục Nghiên Tịch cũng nở nụ cười.
Nói thật thì Lục Nghiên Tịch rất hâm mộ tình cảm giữa bọn họ.
Không bao lâu sau, ba Tư cũng chạy từ trên lầu xuống. Chỉ thấy trong tay ông ta đã có thêm một xấp tài liệu.
“Ba, ba đang cầm cái gì đó?”
Chỉ thấy phía trên tài liệu viết mấy chữ lớn là chuyển nhượng cổ phần, trong nháy mắt, biểu cảm của Lục Nghiên Tịch ngồi bên cạnh cũng trở nên nghiêm nghị.
Nghe Tư Bác Văn hỏi, ba Tư liếc anh.
“Cũng đâu phải là đưa cho con, con gấp cái gì?”
Sau đó ông ta nhìn về phía Lục Nghiên Tịch ở bên cạnh, trong mắt tràn đầy ý cười.
“Nghiên Tịch à, đây là một chút tấm lòng của chú, cháu xem qua rồi nhận đi, chú đã ký tên rồi đó.”
Nghe ba Tư nói, Lục Nghiên Tịch hoàn toàn sững sờ, cô có chút luống cuống không biết phải làm sao.
“Chú à, chú làm gì vậy, cháu không thể nhận được!”
Lục Nghiên Tịch lập tức từ chối, mặc dù cô không biết cuối cùng thì ở bên trong đó có bao nhiêu cổ phần, nhưng nếu là ba Tư cho thì chắc chắn là sẽ không ít đâu.
Bây giờ cô đã ly hôn với Tư Bác Văn rồi, làm sao cô có thể nhận một thứ quý giá như vậy được, cho dù là kết hôn thì cô cũng không nên nhận.
Thấy Lục Nghiên Tịch như thế, ba Tư nói thẳng.
“Nghiên Tịch, cháu còn chưa xem mà đã nói không nhận rồi, có phải là có hơi có lỗi với chú rồi không.”
“Hay là, cháu chướng mắt với những cổ phần mà chú đưa cho cháu?”
Ba Tư nói xong thì giả vờ không vui, trên người tản ra hơi lạnh cũng có chút đáng sợ.
Làm sao Lục Nghiên Tịch lại dám có suy nghĩ này, cô vội vàng lắc đầu.
“Không phải như vậy đâu chú, làm sao có thể chứ.”
Cho dù gan cô có to bằng trời thì cô cũng không thể nghĩ rằng số cổ phần mà ba Tư cho cô là quá ít được.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Nghiên Tịch khóc không ra nước mắt, cô không biết phải nói gì thì mới tốt nữa.
Thấy ý tứ này của Lục Nghiên Tịch, ba Tư lại nói tiếp.
“Nếu không phải thì cháu nhận đi, ít nhất thì cháu cũng phải mở ra xem bên trong có gì chứ.”
Nghe đến đó, Lục Nghiên Tịch cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Cô gật đầu và nhận lấy.
Vừa lật xem đã thấy bên trong viết rõ ràng là muốn chuyển ba mươi phần trăm cổ phần dưới danh nghĩa Tư Thị sang tên cô…
Ba mươi phần trăm, ánh mắt Lục Nghiên Tịch không khỏi hoảng hốt.
“Chú, như vậy là quá nhiều rồi.”
Phải biết rằng Tư Bác Văn cũng chỉ có ba mươi lăm phần trăm cổ phần trong Tư Thị mà thôi, bây giờ ngoại trừ Tư Bác Văn thì Lục Nghiên Tịch đã đột ngột lắc mình biến hóa trở thành cổ đông lớn thứ hai rồi.
Như thế, Lục Nghiên Tịch cảm thấy khiếp sợ.
Cô vội vàng lắc đầu: “Chú, thứ này thật sự là quá quý giá rồi, cháu thật sự không thể nhận!”
“Nghiên Tịch, cháu nhất định phải nhận, nếu như cháu không nhận thì chính là không xem chú là người nhà!”
“Hơn nữa cổ phần này của chú cũng không phải cho cháu mà là cho đứa bé trong bụng cháu, bây giờ chỉ là tạm thời đặt ở chỗ của cháu mà thôi, đến lúc đó sẽ trả lại cho nó.”
Hình như ba Tư sợ Lục Nghiên Tịch không đồng ý nên vội vàng nói.
Thật ra thì ông ta cũng sợ đến lúc đó trong lòng Lục Nghiên Tịch sẽ nghĩ không thông.
Dù sao thì cuộc hôn nhân lần trước của cô và Tư Bác Văn, cuối cùng lại kết thúc như vậy, ông ta đưa những cổ phần này cho Lục Nghiên Tịch cũng coi như là muốn giúp cô yên lòng, như vậy thì cô sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.
“Chú, chú nói như thế không sai nhưng mà bây giờ đứa nhỏ vẫn chưa ra đời mà đã cho nó nhiều thứ như vậy rồi, có phải là không tốt lắm không…”
Mặc dù là cho đứa nhỏ nhưng mà Lục Nghiên Tịch vẫn không có ý định nhận số cổ phần này, thứ này, thật sự là quá quý giá rồi.
Trong lòng Lục Nghiên Tịch càng nghĩ càng cảm thấy không ổn lắm.
Nhìn thấy Lục Nghiên Tịch như thế, nét mặt ba Tư chợt tối sầm.
“Nghiên Tịch!”
Tư Bác Văn cũng biết, với tính cách của ba, nếu như Lục Nghiên Tịch không nhận thì chuyện hôm nay sẽ không bao giờ kết thúc.
Anh ở bên cạnh, nói: “Nghiên Tịch, em cứ nhận đi, tạm thời giữ giùm đứa nhỏ cũng được.”
Thật ra thì trong lòng Tư Bác Văn rất vui vẻ.
Anh thật không ngờ là ba mẹ mình lại thích Lục Nghiên Tịch như thế, cho cô nhiều cổ phần như vậy mà còn không thèm chớp mắt, thật sự khiến anh bất ngờ.
Thấy dáng vẻ này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch cũng biết mình không thể từ chối mãi được.
Cuối cùng, cô bất đắc dĩ gật đầu: “Dạ được ạ.”
Lục Nghiên Tịch thuyết phục bản thân, đây chỉ là tạm thời bảo quản giúp đứa nhỏ mà thôi, chờ đến khi đứa nhỏ ra đời thì cô sẽ đưa cho con.
Thấy Lục Nghiên Tịch đã đồng ý, đáy mắt ba Tư dâng lên cảm xúc mừng rỡ.
“Vậy mới đúng chứ, chúng ta đều là người một nhà, cháu không cần phân rõ cháu với chú như thế đâu.”
Sau đó ông ta vội vàng cầm bút lên đưa cho Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch nhận bút, cô chỉ cảm thấy nặng như ngàn cân, cảm giác nặng nề.
Cô cứ thế mà ký tên của mình, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút uổng phí.
Thật không ngờ mình lại lắc mình biến hóa thành người phụ nữ giàu có như thế.
“Nghiên Tịch, nếu như sau này Bác Văn dám bắt nạt cháu thì cháu nhất định phải nói cho chú biết, xem chú trừng trị nó thế nào.”
Vẻ mặt ba Tư đầy vẻ dịu dàng nhìn Lục Nghiên Tịch, nghiễm nhiên đã yêu thương cô như con gái ruột của mình.
Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch mới phản ứng lại.
Hóa ra ý tưởng thật sự của ba Tư là tránh cho cô bị Tư Bác Văn bắt nạt.
Lục Nghiên Tịch cười khẽ, cô cảm thấy cảm động, trong lúc nhất thời cảm giác rất phức tạp và hỗn độn.
“Chú, cảm ơn chú.”
“Ba, ba nói gì thế, bây giờ Nghiên Tịch đã mang thai con của con rồi, làm sao con có thể bắt nạt cô ấy được?”
Tư Bác Văn ở bên cạnh cũng lên tiếng oan uổng: “Muốn bắt nạt thì cũng là cô ấy bắt nạt con mới đúng.”