Nếu là như vậy thì Hoắc Vũ Khải thật sự cảm thấy đủ khó khăn rồi.
Nhưng suy nghĩ một lát, Hoắc Vũ Khải lập tức bỏ Tư Bác Văn qua một bên, không để ý tới nữa.
Bởi vì ở công ty vẫn còn một đống hỗn độn đang chờ anh ta tới dọn dẹp.
Nháy mắt vài ngày đã trôi qua.
Cũng đã đến lúc Lục Nghiên Tịch ra viện rồi, mới sáng sớm cô đã bắt đầu ồn ào rồi:
“Mau ra viện thôi!”
“Cuối cùng hôm nay cũng có thể ra viện rồi!”
Ngày nào cũng ở trong bệnh viện, cô sắp ngột ngạt chết mất rồi.
May mà, may mà bây giờ có thể xuất viện rồi, nếu không thì cô thật sự không chịu nổi nữa đâu.
Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không nhịn được cười:
“Ở bệnh viện khiến em khó chịu như vậy sao?”
Điệu bộ của người phụ nữ này rõ ràng là đã đưa bệnh viện vào đầu danh sách đen rồi.
Lục Nghiên Tịch cười khẩy: “Đổi lại thành anh ngày nào cũng vào bệnh viện, anh có thể thích nổi không?”
Người đàn ông này đúng là nói mà không biết đặt mình vào vị trí của người khác.
Tư Bác Văn đưa tay lên vuốt mũi Lục Nghiên Tịch một lát, rõ ràng có hơi thân thiết.
“Nếu như em chăm sóc bản thân mình thật tốt thì đâu cần ngày nào cũng phải đi bệnh viện đâu?”
“Lần sau còn không ăn uống đàng hoàng thì anh sẽ đưa em tới bệnh viện ngay lập tức đấy.”
Dường như Tư Bác Văn đã nghĩ ra biện pháp gì đó rất tốt, anh nghiêm túc gật đầu.
Tư Bác Văn vừa dứt lời, Lục Nghiên Tịch lập tức bĩu môi tỏ ra vô cùng không hài lòng.
“Không được!”
“Sao anh có thể như thế được chứ!”
“Em tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu.”
Tư Bác Văn mỉm cười: “Vậy thì em ăn uống đàng hoàng, chăm sóc bản thân thật tốt, như vậy mới không làm anh lo lắng được.”
“Được thôi, em biết rồi mà.”
Người đàn ông này, lần nào cũng đối xử với cô như vậy.
Đáng ghét!
“Đừng chửi thầm anh.”
Hai người cứ ồn ào đi ra ngoài như vậy, trông có vẻ vô cùng thân mật.
Vừa tới cửa bệnh viện, bỗng dưng có giọng nói của một người đàn ông truyền tới tai cô.
“Nghiên Tịch, sao em lại ở đây?”
Nhìn theo hướng giọng nói phát ra thì thấy Hoắc Vũ Khải đang đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào cổ tay bị Tư Bác Văn nắm chặt của cô.
Lục Nghiên Tịch sững sờ, vô thức muốn rút tay ra.
“Vũ Khải, em…”
Không đợi Lục Nghiên Tịch rút tay ra, Tư Bác Văn đã đưa tay lên giữ lấy cô, giữ chặt trong tay mình.
“Sao thế?”
Tư Bác Văn đứng chắn phía trước Lục Nghiên Tịch, lạnh lùng nhìn Hoắc Vũ Khải ở trước mặt.
“Có chuyện gì sao?”
Bộ dạng này của Tư Bác Văn, tuy không nói thêm gì khác nhưng sự che chở trong giọng nói lại vô cùng rõ ràng.
Nhìn Tư Bác Văn, Hoắc Vũ Khải cũng hơi tức giận.
Anh ta lạnh lùng nhìn Tư Bác Văn: “Tôi đang hỏi Nghiên Tịch, liên quan gì tới anh?”
Hoắc Vũ Khải nhìn chằm chằm vào bàn tay đang giữ Lục Nghiên Tịch của Tư Bác Văn, dường như sắp thở ra lửa rồi:
“Bỏ tay ra!”
Hoắc Vũ Khải tiến lên phía trước, nắm lấy phía còn lại của Lục Nghiên Tịch, lập tức nói:
“Nghiên Tịch, đi với anh!”
Anh ta sẽ không để Tư Bác Văn và Lục Nghiên Tịch tiếp tục ở bên nhau nữa.
Nhìn tay của Hoắc Vũ Khải, trong mắt Tư Bác Văn cũng toát lên sự lạnh lẽo:
“Bỏ tay ra!”
Anh chắn trước mặt Lục Nghiên Tịch, đưa tay lên kéo cô ra sau mình:
“Hoắc Vũ Khải, tôi nói lại một lần nữa!”
Cho dù Tư Bác Văn nói như thế nào, Hoắc Vũ Khải vẫn kiên quyết như cũ:
“Không bỏ!”
Dựa vào đâu mà bắt anh ta bỏ tay ra, cho dù có bỏ, cũng nên là Tư Bác Văn mới phải.
Nghe thấy câu nói của Hoắc Vũ Khải, Tư Bác Văn không khỏi có hơi tức giận:
“Anh chắc chứ?”
Trong chốc lát bầu không khí xung quanh cũng trầm xuống, dường như có chút lạnh lẽo.
Lục Nghiên Tịch đứng giữa hai người, cảm thấy vô cùng khó xử, không biết nên nói gì mới tốt.
Cô cau mày: “Hai người đừng cãi nhau nữa.”
“Cùng bỏ em ra!”
Có lẽ lúc này cũng nên nói rõ mọi chuyện với Hoắc Vũ Khải rồi.
Lục Nghiên Tịch ngước mắt lên, cứ nhìn Hoắc Vũ Khải ở trước mặt như thế.
“Vũ Khải, có chuyện gì chúng ta qua bên kia nói đi.”
Nói xong, Lục Nghiên Tịch quay lại nhìn lướt qua Tư Bác Văn:
“Để em qua đó đi.”
Vốn dĩ Tư Bác Văn không muốn để Lục Nghiên Tịch qua đó nói chuyện với Hoắc Vũ Khải một mình, nhưng nhìn điệu bộ này của Lục Nghiên Tịch, anh cũng không tiện nói thêm gì khác.
Anh chỉ có thể gật đầu: “Được.”
Anh bỏ tay ra, cứ nhìn Hoắc Vũ Khải dẫn Lục Nghiên Tịch qua chỗ khác như thế.
Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch nói:
“Nghiên Tịch, tại sao em lại ở bên Tư Bác Văn thêm một lần nữa vậy chứ?”
Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch, ánh mắt vô cùng khó hiểu.
“Lẽ nào em đã quên trước đây anh ta đối xử với em như thế nào, đối xử với nhà họ Lục như thế nào rồi sao?”
Anh ta không thể hiểu được rốt cuộc mình không bằng Tư Bác Văn ở điểm nào chứ.
Tại sao lần nào Lục Nghiên Tịch cũng chọn Tư Bác Văn mà không phải anh ta?
Cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch không thể hiểu nổi, cũng có chút không biết nên nói từ đâu.
“Vũ Khải, tất cả đã là chuyện ngày trước rồi, qua rồi thì đừng nghĩ tới nữa.”
Lục Nghiên Tịch không thể quên được chuyện này, nhưng cũng không thể sống mãi trong quá khứ.
“Vũ Khải, em, hôm nay em muốn nói với anh.”
“Mọi chuyện trước đây đã làm phiền anh rồi, sau này chúng ta ít gặp nhau hết sức có thể đi.”
Thái độ ngày hôm đó của mẹ Hoắc vô cùng rõ ràng, nếu như cô còn tiếp tục liên lạc với Hoắc Vũ Khải, ngược lại càng thể hiện rõ cô là người mặt dày.
Lục Nghiên Tịch vừa dứt lời, trong nháy mắt, sắc mặt của Hoắc Vũ Khải cũng trở nên có hơi khó coi.
“Nghiên Tịch, em đang nói linh tinh gì thế?”
“Cái gì mà sau này ít gặp nhau hết sức có thể?”
“Có phải là vì tên Tư Bác Văn đó không, có phải là anh ta không cho em gặp anh không?”
Nói xong, Hoắc Vũ Khải nắm chặt lòng bàn tay, cả người chuẩn bị đi về phía Tư Bác Văn.
Lục Nghiên Tịch vội vàng kéo lại: “Vũ Khải, không phải như thế đâu.”
“Những điều hôm đó dì nói em cũng nghiêm túc nghe rồi, nếu như em còn tiếp tục ở cạnh anh, đối với anh hay đối với em đều không tốt.”
“Huống hồ, như thế này cũng không công bằng với anh.”
Đối với cách nói này của Lục Nghiên Tịch, sao Hoắc Vũ Khải có thể đồng tình được chứ.
“Nghiên Tịch!”
“Em đừng nói linh tinh, những lời đó đều là mẹ anh bà ấy…”
Hoắc Vũ Khải còn chưa nói hết câu, Lục Nghiên Tịch đã chen ngang, giống như không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
“Vũ Khải, chúng ta không nói tới chuyện đó nữa.”
“Đúng rồi, bây giờ Hoắc Thị sao rồi? Đã vượt qua hết khó khăn chưa?”
Tuy trước kia cô đã nhờ Tư Bác Văn, nhưng cụ thể thì vẫn không biết người đàn ông đó có buông bỏ hay không.
Nghĩ vậy, trong mắt Lục Nghiên Tịch không khỏi có hơi lo lắng.
“Đã không sao nữa rồi.”
Hoắc Vũ Khải gật đầu, dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức nói:
“Nghiên Tịch, em, có phải em đi cầu xin Tư Bác Văn sau lưng anh không?”
Lúc này Hoắc Vũ Khải mới hiểu ra.
Tại sao đang yên đang lành Tư Bác Văn lại buông bỏ, tại sao những dự án đó đột nhiên lại quay lại.
Thì ra ngọn nguồn của tất cả những việc này ở chỗ Lục Nghiên Tịch.