Mẹ Hoắc nhìn Hoắc Vũ Khải, quát tháo ầm ĩ.
"Hoắc Vũ Khải, mẹ là mẹ con, chỉ vì người phụ nữ như Lục Nghiên Tịch, con xem cách con nói chuyện với mẹ lúc này đi."
"Với thái độ của con, con nghĩ mẹ có thể thích cô ta ư?"
Mẹ Hoắc tức đến thở không ra hơi, không kìm chế được cảm xúc.
Thấy mẹ mình như vậy, trong lòng Hoắc Vũ Khải cũng cảm thấy có lỗi.
"Mẹ..."
Hoắc Vũ Khải chưa kịp nói hết câu thì mẹ Hoắc đã ngắt lời.
"Đừng nói nữa!"
"Vũ Khải, mẹ đã nói với con rất rõ rồi."
"Con đừng mơ để mẹ chấp nhận người phụ nữ Lục Nghiên Tịch đó nữa, rõ chưa?"
"Lát nữa mẹ sẽ đưa con ra ngoài, con đi tìm Tư Bác Văn nói rõ ràng rằng Lục Nghiên Tịch không còn ở trong nhà chúng ta nữa, bảo cậu ta tha cho Hoắc Thị đi."
Mẹ Hoắc lạnh lùng nhìn Hoắc Vũ Khải, sau khi bỏ lại mấy lời này thì dứt khoát xoay người rời đi.
"Mẹ!"
Nhìn bóng dáng mẹ rời đi, ánh mắt Hoắc Vũ Khải đầy bất lực và thất vọng.
Bỏ đi, mọi chuyện đã đến nước này rồi, cũng chẳng thể làm gì hơn nữa.
Anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi thẳng cho Lục Nghiên Tịch.
Vẫn nên xem xem Lục Nghiên Tịch hiện giờ đang ở đâu đã thì hơn.
Nghĩ vậy, anh ta gọi đi.
Tút tút tút...
Lúc này, Lục Nghiên Tịch đang nằm trên giường bệnh thì thấy màn hình điện thoại bỗng sáng lên.
Cầm điện thoại lên, chỉ thấy ba chữ Hoắc Vũ Khải to rõ rành rành.
Lục Nghiên Tịch vô thức liếc nhìn Tư Bác Văn, sau đó nhấn nút nghe.
"Alo, Vũ Khải."
Giọng Lục Nghiên Tịch vang lên, đáp lời Hoắc Vũ Khải.
Nghe thấy tiếng của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nghiên Tịch, em không sao chứ?"
"Em đang ở đâu?"
Phải biết vừa rồi Lục Nghiên Tịch mãi không nghe điện thoại, lúc đó Hoắc Vũ Khải còn tưởng rằng Lục Nghiên Tịch đang tức giận, không muốn để ý đến anh ta.
Nhưng bây giờ có vẻ như anh ta đã nghĩ nhiều rồi.
May mà...
May mà Lục Nghiên Tịch còn nghe máy.
"Nghiên Tịch, bây giờ em có cần anh đến đón không?"
Từ khi Lục Nghiên Tịch bị mẹ Hoắc đuổi ra khỏi nhà, Hoắc Vũ Khải vẫn không hay biết cô đang ở đâu, sống thế nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Hoắc Vũ Khải đầy lo lắng.
Với tính cách của Lục Nghiên Tịch hiện giờ, cô sẽ không về nhà, cô sợ bị Lý Tang Du phát hiện ra điều bất thường.
Hoắc Vũ Khải vừa dứt câu, Lục Nghiên Tịch đã thẳng thừng từ chối mà chẳng hề nghĩ ngợi.
"Không cần đâu Vũ Khải."
"Hiện giờ em không sao, anh không cần tới đón đâu."
Làm sao Lục Nghiên Tịch dám nhờ Hoắc Vũ Khải đến đón chứ? Nhớ tới dáng vẻ ngày hôm qua của mẹ Hoắc, đến giờ cô vẫn còn sợ.
Nếu cô tiếp tục liên lạc với Hoắc Vũ Khải, cô sẽ càng bị mắng chửi ác hơn nữa.
Huống hồ, những lời của mẹ Hoắc cũng không phải là không có lý...
Lục Nghiên Tịch mím môi bảo: "Vũ Khải, anh đừng lo cho em, em không sao."
Nghe Lục Nghiên Tịch nói vậy, sao Hoắc Vũ Khải đồng ý cho được.
Anh ta vội hỏi: "Nghiên Tịch, bây giờ em đang ở đâu, đang ở cùng ai?"
"Em đi đột ngột như vậy sao mà anh yên tâm cho được, anh tới đón em về, nếu không anh cứ thấp thỏm lo âu suốt."
Hoắc Vũ Khải nói luôn không cần suy nghĩ.
Lục Nghiên Tịch vốn định đánh trống lảng sang chuyện khác, nhưng cô chưa kịp cất lời thì Tư Bác Văn ở bên cạnh đã cướp máy.
"Để anh nói!"
Tư Bác Văn cầm điện thoại, chất giọng lạnh lùng vang lên.
"Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch hiện đang ở bên cạnh tôi, anh không cần tới."
Hễ nhắc đến Hoắc Vũ Khải, Tư Bác Văn liền tức giận, tên này ngày nào cũng ngấp nghé người phụ nữ của mình là sao.
Nghe thấy giọng Tư Bác Văn, nháy mắt sắc mặt của Hoắc Vũ Khải trở nên sa sầm.
"Tư Bác Văn?"
"Sao anh và Nghiên Tịch lại ở cùng nhau?"
"Trả lại điện thoại cho Nghiên Tịch, tôi muốn hỏi cho rõ ràng!"
Biết được Tư Bác Văn đang ở bên cạnh, Hoắc Vũ Khải lập tức hóa kích động.
"Lục Nghiên Tịch là vợ tôi, sau này phiền anh tránh xa cô ấy ra chút, cô ấy ở bên tôi rất an toàn, không cần anh phải đến đón."
Ánh mắt Tư Bác Văn lạnh lẽo, thẳng thắn đáp trả Hoắc Vũ Khải.
Bên này nghe thấy thế, nét mặt Hoắc Vũ Khải thoáng phần cau có.
"Anh..."
"Tư Bác Văn, anh và Nghiên Tịch đã ly hôn từ lâu rồi, bây giờ hai người không còn quan hệ hôn nhân nữa."
Hoắc Vũ Khải vẫn bình tĩnh đốp lại.
Nghe đến đó, Tư Bác Văn tức giận bật cười, khóe môi cong lên: "Thế à?"
"Ai nói với anh là chúng tôi ly hôn rồi!"
Giấy đăng ký kết hôn của Lục Nghiên Tịch và anh còn nằm trong tay anh này, ly hôn ở đâu ra?
"Tôi không muốn nói chuyện nhảm nhí với anh."
Sau khi buông một câu như vậy, Tư Bác Văn dứt khoát cúp máy, không đếm xỉa đến phản ứng của Hoắc Vũ Khải.
"Tư Bác Văn!"
"Anh..."
Nghe tiếng thông báo của tổng đài bên tai, ánh mắt Hoắc Vũ Khải trở nên lạnh lẽo.
Thật sự rất đáng ghét.
Nhưng sao Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn lại ở cạnh nhau...
Trong phòng bệnh.
Tư Bác Văn nói xong rồi trả lại điện thoại cho Lục Nghiên Tịch.
"Sau này em tránh xa Hoắc Vũ Khải ra."
Tư Bác Văn lạnh lùng dặn lại lần nữa.
Nghĩ đến những gì Tư Bác Văn vừa nói, Lục Nghiên Tịch không khỏi khó hiểu.
"Những lời anh vừa mới nói là có ý gì?"
"Cái gì mà hai chúng ta vẫn chưa ly hôn."
Nếu Lục Nghiên Tịch nhớ không lầm, thỏa thuận ly hôn lúc trước là do cô tự tay ký, sao lại sai được.
Nhưng nhìn Tư Bác Văn như vậy, không có vẻ gì là đang nói đùa.
"Đúng nghĩa đen luôn."
Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch, ánh mắt không rõ sáng tối.
"Không, không phải anh đang lừa Hoắc Vũ Khải đấy chứ?"
"Thỏa thuận ly hôn lúc trước là tự tay em ký."
Tư Bác Văn mỉm cười, trông dáng vẻ ngốc nghếch của Lục Nghiên Tịch, anh chỉ thấy cô đáng yêu: "Ký rồi thì sao, anh không mang đến tòa án thì mọi thứ đều là giả."
Có nghĩa là, cho đến giờ tình trạng hôn nhân của anh và Lục Nghiên Tịch vẫn còn!
Dứt lời, dường như Tư Bác Văn nghĩ tới chuyện gì đó bèn đi thẳng đến chỗ Lục Nghiên Tịch.
"Thế nên Lục Nghiên Tịch, cả đời này em đều là của anh, đừng hòng chạy trốn!"
"Nếu em còn dây dưa với những người đàn ông khác, anh sẽ kiện em vì tội trùng hôn đấy!"
Lời nói mang ý đe dọa của người đàn ông vang lên bên tai, khiến Lục Nghiên Tịch cảm thấy tức giận.
"Có ai như anh không?"
Huống hồ, cô dây dưa với những người đàn ông khác lúc nào, ăn nói xằng bậy.
"Dù sao thì anh cũng nói với em rồi, nếu em không nghe thì đừng trách anh vô tình!"
Nhìn Tư Bác Văn như vậy, Lục Nghiên Tịch không khỏi xùy một tiếng.
"Xời!"
"Anh còn kiện được em à."