“Cái gì?”
Lời bác sĩ vừa nói truyền thẳng vào tai Tư Bác Văn, sắc mặt của anh cũng theo đó mà trở nên hơi khó coi.
“Bệnh máu trắng gì chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Không hiểu tại sao, nỗi lo không tên bắt đầu trào dâng trong lòng Tư Bác Văn, cả người cũng run rẩy không ngừng.
Anh nhìn bác sĩ, mở miệng quát: “Nói đi chứ!”
“Bệnh máu trắng gì cơ, ông mau giải thích rõ ràng cho tôi nghe xem!”
Bởi vì cảm xúc trong người quá kích động, Tư Bác Văn vươn tay, tóm lấy áo bác sĩ, hai mắt đỏ bừng nhìn ông ta.
Thấy bộ dạng này của Tư Bác Văn, bác sĩ cũng bị dọa sợ chết khiếp.
“Giám… giám đốc Tư!”
“Cậu bình tĩnh lại trước đã.”
Sắc mặt bác sĩ tái mét, nhưng do ngại thân phận của Tư Bác Văn nên cũng không dám giãy dụa quá mạnh.
“Người bệnh đã mắc bệnh máu trắng được một thời gian rồi, chẳng lẽ cậu không biết gì cả ư?”
Dứt lời, bác sĩ ngước mắt, thận trọng nhìn lướt qua Tư Bác Văn đứng bên cạnh.
Một giây sau, mặt mày Tư Bác Văn tối hẳn đi.
“Cái gì?”
“Bệnh máu trắng!”
Tư Bác Văn trợn trừng hai mắt nhìn ông ta, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Đang yên đang lành tại sao Lục Nghiên Tịch lại mắc bệnh máu trắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
“Chết tiệt ông có kiểm tra lầm không đó?”
“Đang yên đang lành sao Lục Nghiên Tịch lại bị bệnh máu trắng được.”
Không phải người phụ nữ này khỏe mạnh lắm sao? Không phải cô còn định bỏ đứa con của anh nữa hả? Sao có thể đột ngột tra ra bị bệnh máu trắng chứ?
Càng nghĩ, Tư Bác Văn càng không dám tin.
Trái tim anh run lên, nỗi sợ hãi cũng theo đó mà trào dâng.
Bệnh máu trắng là loại bệnh gì, tất nhiên trong lòng Tư Bác Văn biết rõ ràng hơn ai hết.
Nếu Lục Nghiên Tịch mắc loại bệnh đó, chứng tỏ rằng…
Nghĩ đến đây, Tư Bác Văn không dám nghĩ tiếp nữa.
Trước giờ, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi, cái gì gọi là không được tự tin.
“Có phải ông đang nói nhăng nói cuội, nói vớ nói vẩn có đúng không!”
Trong mắt Tư Bác Văn tràn ngập vẻ cay nghiệt, anh lạnh lùng mở miệng.
Bác sĩ lại lắc đầu, mặt mày phờ phạc đáp: “Giám đốc Tư, chúng tôi sẽ không lấy tính mạng của bệnh nhân ra đùa.”
“Đây là kết quả kiểm tra mà chúng tôi vừa nhận được, tuyệt đối không có chuyện nhầm lẫn!”
Bác sĩ nhìn Tư Bác Văn, chậm rãi lặp lại lời mình vừa nói lần nữa.
“Chúng tôi không thể nào nhầm được.”
Bởi vì kích động quá mức mà từ bàn tay đến tận đầu ngón tay của Tư Bác Văn đều nổi lên gân xanh.
“Sao có thể như vậy được…”
Anh cắn chặt môi, cả người cứng đờ như bị sét đánh, trên mặt lộ rõ vẻ không dám tin.
Anh cứ thế nhìn thẳng về phía trước, hai mắt hơi dại ra.
Không đợi Tư Bác Văn kịp mở miệng nói gì đó, một cô ý tá bất ngờ chạy từ trong ra, biểu cảm vô cùng khẩn trương.
“Bác sĩ Vương, tình trạng người bệnh bây giờ không ổn lắm, đột ngột chảy rất nhiều máu, bác sĩ mau tới kiểm tra đi ạ!”
Nghe đến đây, bác sĩ cũng không dám tiếp tục chậm trễ nữa, vội vàng gật đầu: “Được!”
Dứt lời, ông ta xoay người, một lần nữa trở lại phòng cấp cứu.
Tư Bác Văn đứng bên ngoài, biểu cảm đờ ra, đầu óc trống rỗng, bên tai không ngừng vang vọng câu nói vừa rồi của bác sĩ.
“Người bệnh đã mắc bệnh máu trắng được một thời gian…”
“Bây giờ người bệnh đang chảy rất nhiều máu…”
Càng nghĩ, trong lòng Tư Bác Văn càng thấy bất an. Bởi vì quá sốt ruột, hai mắt Tư Bác Văn cũng sung huyết, đỏ ửng lên.
“Lục Nghiên Tịch, em tuyệt đối không được xảy ra chuyện!”
“Ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện!”
…
Tư Bác Văn cứ thế ngồi thẫn thờ bên ngoài phòng cấp cứu, chẳng biết đã đợi bao lâu, tận đến khi nửa đêm về sáng, đèn của phòng cấp cứu mới tắt.
Bác sĩ lại bước ra, ca phẫu thuật kéo dài suốt mấy tiếng đã rút cạn sức lực của bọn họ.
Tư Bác Văn vội vàng bước tới trước mặt ông, mở miệng hỏi thẳng: “Bác sĩ, thế nào rồi? Hiện tại Lục Nghiên Tịch có làm sao không?”
Nghe thấy câu hỏi của Tư Bác Văn, bác sĩ trả lời.
“Tổng giám đốc Tư, cậu đừng lo lắng quá, tình trạng của người bệnh bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, đã ổn định lại rồi.”
“Hiện tại cậu có thể vào thăm bệnh nhân…”
Mới nghe đến đấy, chưa kịp để bác sĩ nói hết câu, Tư Bác Văn đã bước một bước dài, chạy thẳng vào trong phòng bệnh.
Nhìn Lục Nghiên Tịch nằm lặng yên trên giường bệnh, trong lòng Tư Bác Văn lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh bước tới trước mặt Lục Nghiên Tịch, trong mắt thoáng hiện vẻ lo lắng.
“Lục Nghiên Tịch, em đúng là một cô gái ngu ngốc mà!”
Cơ thể của mình đã biến thành như vầy rồi mà đến tận lúc này vẫn còn cứng đầu, không muốn nói cho anh biết!
Thú thật, trong lòng Tư Bác Văn có hơi tức giận, người phụ nữ này dựa vào đâu mà đến tận bây giờ vẫn không nói cho anh biết.
Dựa vào đâu mà cứng đầu, không nói năng gì như vậy.
Tư Bác Văn chỉ hận không thể lay Lục Nghiên Tịch dậy, hỏi cho ra lẽ xem rốt cuộc cô có xem mình là người thân của anh hay không.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt nhỏ trắng bệnh của Lục Nghiên Tịch, anh lập tức lại cứng đờ cả người.
Giờ đây, với Tư Bác Văn mà nói, chỉ cần Lục Nghiên Tịch có thể khỏe mạnh ở bên cạnh anh, thế là đủ rồi.
Chỉ cần Lục Nghiên Tịch có thể bình an khỏe mạnh, vậy những thứ khác không còn quan trọng như vậy nữa.
“Lục Nghiên Tịch, em nhất định phải sống thật tốt, nhất định phải bình an!”
Tư Bác Văn siết chặt nắm tay, trong mắt tràn ngập sự kiên định.
Vừa nói xong, như nghĩ tới chuyện gì, Tư Bác Văn trực tiếp cầm di động lên, gọi điện cho Lăng Thiệu Huy.
Phía bên này, Lăng Thiệu Huy còn đang trùm chăn ngủ ngon lạnh.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên khiến anh ta không kiềm được mà cau mày.
Đêm hôm khuya khoắt vậy rồi, cũng không biết kẻ nào gọi điện tới, quấy rầy giấc ngủ bình yên của người ta nữa.
Tút tút tút…
Anh ta cầm di động lên, vừa thấy trên màn hình di động hiện lên ba chữ Tư Bác Văn to tướng, cơn buồn ngủ trong đầu nháy mắt tan thành mây khói, không còn chút vết tịch.
Anh ta vội vã bò dậy, nhấn nút nghe máy
“Tổng giám đốc, có chuyện gì vậy?”
Khuya vậy rồi mà Tư Bác Văn còn gọi điện thoại cho anh ta, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Bằng không, Tư Bác Văn chắc chắn sẽ không gọi tới…
Nghĩ đến đây, biểu cảm của Lăng Thiệu Huy cũng nghiêm túc hẳn lên.
“Mau liên hệ với tất cả các chuyên gia về bệnh máu trắng trong và ngoài nước cho tôi, nội trong ngày mai phải đưa cho tôi phương thức liên lạc với họ, phải liên lạc hết tất cả!”
Sau khi ném cho anh ta một câu như vậy, Tư Bác Văn lạnh lùng cúp điện thoại ngay.
Anh nhất định phải nhanh chóng chữa trị cho Lục Nghiên Tịch, nhất định phải nhanh lên!
Thừa dịp bệnh tình của Lục Nghiên Tịch còn chưa tới giai đoạn nguy kịch, anh nhất định phải gấp rút giải quyết xong xuôi mọi chuyện.
Nói trắng ra là, anh sợ…
Sợ đến lúc đó, Lục Nghiên Tịch sẽ thật sự rời khỏi anh, vậy anh phải làm sao bây giờ.
Bên phía Lăng Thiệu Huy, anh ta vẫn còn hoang mang không hiểu gì cả.
“Chuyên gia về bệnh máu trắng…”
Anh ta đang định hỏi Tư Bác Văn tình huống cụ thể thế nào, nhưng Tư Bác Văn đã sớm tắt máy.
Nghe thấy từ đầu dây bên kia truyền tới lời nhắc nhở của hệ thống, ánh mắt Lăng Thiệu Huy không kiềm được mà trở nên nghiêm nghị.
Anh ta siết chặt bàn tay: “Được!”
Tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đó là mệnh lệnh của Tư Bác Văn, anh ta chỉ cần làm theo là được.