“Quay về ăn cơm với em.”
Hoắc Vũ Khải nhếch miệng lên, cười nói.
Anh ta bước thẳng đến, khoảng thời gian này tâm trạng Lục Nghiên Tịch chắc chắn không tốt lắm.
Với tính cách của Lục Nghiên Tịch, một khi bước vào ngõ cụt, cả người không dễ dàng thoát ra được.
Để tránh Lục Nghiên Tịch sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Hoắc Vũ Khải muốn tranh thủ thời gian nhiều nhất có thể để ở bên cạnh cô.
Dụng ý của Hoắc Vũ Khải làm sao Lục Nghiên Tịch không rõ được chứ.
Cô ngẩng mắt lên, nhìn vào đáy mắt đầy sự cảm động của anh ta.
“Vũ Khải, cảm ơn anh.”
Lục Nghiên Tịch không biết đây đã là ngày thứ bao nhiêu, lần thứ mấy cô nói cảm ơn Hoắc Vũ Khải rồi.
Nhưng vào lúc này, ngoại trừ nói cảm ơn ra, cô cũng không biết còn có thể làm được gì khác nữa.
Hai người ngồi bên bàn ăn, cứ ăn cơm một cách yên lặng như vậy.
Nhìn gương mặt ngày càng trắng bệch của Lục Nghiên Tịch, ánh mắt Hoắc Vũ Khải đầy vẻ đau lòng.
Bỗng nhiên, anh ta mở miệng: “Nghiên Tịch, nếu thật sự không được nữa, hay là đi làm hóa trị đi.”
Trừ việc thay tủy ra, làm hóa trị là cách duy nhất có thể chữa khỏi cho Lục Nghiên Tịch.
Hoắc Vũ Khải không muốn trơ mắt nhìn bệnh của cô ngày càng trầm trọng hơn, trong khi mình lại không hề có cách gì để giúp đỡ.
Cảm giác bất lực này là thứ anh ta không muốn chịu đựng.
Lời của Hoắc Vũ Khải vừa nói ra, Lục Nghiên Tịch không khỏi ngây người theo.
Bởi vì căn bệnh này mà gần đây cơ thể của Lục Nghiên Tịch càng yếu ớt hơn, trông dáng vẻ khiến người ta đau lòng.
“Nghiên Tịch, tình hình sức khỏe hiện nay của em, có lẽ em hiểu rõ hơn anh, hứa với anh, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa được không.”
Bây giờ vẫn chưa tìm được tủy thích hợp, nếu như Lục Nghiên Tịch còn không thực hiện hóa trị, đến lúc đó sợ là sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Hoắc Vũ Khải không muốn trơ mắt nhìn Lục Nghiên Tịch chết trước mặt mình như vậy.
Nghe thấy lời của Hoắc Vũ Khải, trong giây lát Lục Nghiên Tịch không khỏi trầm tư.
Tình hình sức khỏe hiện tại bản thân cô hiểu rõ hơn ai hết, dù gì cũng là cơ thể của mình.
Nhưng làm hóa trị, không phải có nghĩa là…
Nghĩ vậy, Lục Nghiên Tịch lại im lặng.
“Vũ Khải, trước đây em đã từng nói với anh.”
“Nếu như em làm hóa trị, vậy mẹ em phải làm sao?”
Cô tuyệt đối không thể nào để Lý Tang Du biết bệnh tình của mình, với tính cách của Lý Tang Du, sợ là cô còn chưa bị gì, mẹ đã bắt đầu cuống đến không xong rồi.
Chưa đến bước đường cùng, Lục Nghiên Tịch vẫn muốn giấu.
Hoắc Vũ Khải cũng hiểu được phần nào những lo lắng trong lòng Lục Nghiên Tịch, anh ta đưa tay ra, nắm lấy tay cô.
“Nghiên Tịch, em yên tâm, phía dì anh sẽ nghĩ cách giúp em.”
“Anh biết nỗi lo trong lòng em, nhưng em hãy tin anh, chỉ cần anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để em xảy ra chuyện đâu.”
Hoắc Vũ Khải không muốn đợi chờ như vậy nữa, càng không muốn trơ mắt nhìn Lục Nghiên Tịch chết.
Đối mặt với cái chết không biết trước, chỉ đành bất lực. Ít nhất, họ còn có thể nỗ lực phần nào.
Thấy Lục Nghiên Tịch không nói gì, dáng vẻ đầy do dự, Hoắc Vũ Khải tiếp tục nói.
“Nghiên Tịch, em tin anh đi có được không!”
“Chỉ cần anh ở đây, những vấn đề em lo lắng anh sẽ giải quyết hết cho em.”
Giọng nói Hoắc Vũ Khải hơi vội vàng, cứ khẩn cầu nhìn Lục Nghiên Tịch như vậy.
Vào lúc này, anh ta không hy vọng Lục Nghiên Tịch lại cứ do dự nữa, anh ta mong là cô có thể quyết định.
Lục Nghiên Tịch cúi đầu xuống, trong lòng đang đấu tranh và do dự.
Ban đầu, lúc được biết căn bệnh này, cô cũng cảm thấy không có gì to tát lắm, cùng lắm thì chết thôi.
Nhưng đến sau này, những thứ ràng buộc trong lòng, ngược lại còn nhiều hơn trước kia.
Bỗng nhiên, cô đưa mắt lên, cẩn thận nhìn Hoắc Vũ Khải.
“Vũ Khải, nếu như làm hóa trị, đứa bé này có thể giữ lại không?”
Nói xong, Lục Nghiên Tịch đưa tay ra, vô thức sờ lên bụng mình, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Lúc biết có đứa bé này, cả người Lục Nghiên Tịch đều thấp thỏm lo âu. Nhưng qua hai lần phá thai, cũng không bỏ đi được.
Điều này khiến Lục Nghiên Tịch chắc chắn với ý nghĩ của mình hơn, cô muốn giữ lại đứa bé này.
Nghe thấy lời của Lục Nghiên Tịch, cả người Hoắc Vũ Khải không khỏi sững sờ, không biết phải làm sao.
“Nghiên Tịch, em có biết em đang nói gì không?”
Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch, ánh mắt đầy kinh ngạc và không dám tin.
Anh ta không ngờ vậy mà Lục Nghiên Tịch lại đề ra yêu cầu này.
Không bỏ đứa bé, rất có khả năng sẽ dẫn đến việc nâng cao tỷ lệ tử vong của cô, giữ đứa bé này lại, chính là một tai họa.
Lục Nghiên Tịch đưa mắt lên, nâng khóe môi lên nhìn Hoắc Vũ Khải, gương mặt kia có vẻ ngây thơ vô hại.
“Vũ Khải, em hiểu rõ em đang nói gì hơn anh, em cũng rất chắc chắn những lời em nói lúc nãy.”
“Em thật sự rất muốn giữ đứa bé này lại…”
Bây giờ đứa bé này, trên cơ bản đã trở thành chỗ dựa của cô.
“Vũ Khải, trước giờ em chưa cầu xin anh điều gì, lần này, có thể cho em tùy hứng một lần…”
Lục Nghiên Tịch cắn chặt môi, bởi vì căng thẳng nên cả người đang run lên. Cô sợ, sợ Hoắc Vũ Khải sẽ thẳng thừng từ chối cô.
Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải bất lực thở dài.
Từ nhỏ đến lớn, thứ anh ta không chịu được nhất chính là Lục Nghiên Tịch cầu xin mình.
Rất lâu sau, Hoắc Vũ Khải mới gật đầu: “Được, anh hứa với em, nhưng bắt buộc em phải đi làm hóa trị với anh.”
“Chuyện đứa bé, đến lúc đó cụ thể thế nào vẫn phải hỏi bác sĩ, nếu như bác sĩ nói như vậy rất nguy hiểm, vậy thì bắt buộc phải bỏ!”
Điều Hoắc Vũ Khải làm được cũng chỉ là tạm thời đồng ý với cô mà thôi.
Nghe Hoắc Vũ Khải đồng ý, Lục Nghiên Tịch lộ rõ vẻ vui mừng: “Vũ Khải, cảm ơn anh.”
Chỉ cần bây giờ Hoắc Vũ Khải đồng ý, chuyện của sau này, đến lúc đó nói vậy.
Lời nói Lục Nghiên Tịch vừa thốt ra, Hoắc Vũ Khải không nhịn được cười.
Cô gái ngốc này, đúng là dại dột. Rõ ràng là cơ thể của mình, vậy mà quay ngược lại cảm ơn anh ta.
Hoắc Vũ Khải cười, lắc đầu.
“Em không cần cảm ơn anh, đây là cơ thể của em mà.”
“Hôm nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi thật khỏe đi, ngày mai anh đưa em đi làm hóa trị.”
“Ở thành phố này sao?”
Lục Nghiên Tịch không kìm lòng được hỏi, trong lòng đầy nghi hoặc.
Nếu như ở thành phố này, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị Tư Bác Văn phát hiện.
Lục Nghiên Tịch không muốn người đàn ông này biết sự khốn cùng của mình…
“Vũ Khải, chúng ta có thể đến nơi khác được không, ra nước ngoài cũng được.” Chỉ cần không phải ở thành phố A thì nơi nào cũng được.
Phải biết là, lúc hóa trị có thể sẽ rụng sạch tóc, lúc đó cô chắc chắn sẽ rất xấu cho xem.
Cô nắm chặt góc áo, cả người có vẻ căng thẳng bất an.
Nhìn thấy sự lo lắng của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải đáp lại: “Được!”
“Vậy tối nay anh sẽ liên hệ với chuyên gia nước ngoài, đến lúc đó chúng ta đến thẳng đó là được.”
Nghe đến đây, lúc này Lục Nghiên Tịch mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vâng.”
Ra nước ngoài cũng tốt, ra nước ngoài là có thể rời xa tất cả những thứ xảy ra ở đây.
Cũng có thể không cần nghĩ ngợi đến tất cả thị phi.