"Em..."
"Em không biết nên nói thế nào."
Trong chốc lát, Lục Nghiên Tịch vốn còn đang giả vờ kiên cường sau khi nghe Hoắc Vũ Khải nói vậy thì lập tức sụp đổ.
Chóp mũi Lục Nghiên Tịch chua xót, một giọt nước mắt nóng hổi lăn trên da mặt cô.
Trong tâm trí cô không ngừng xẹt qua những cảnh tượng lúc ở bên Tư Bác Văn và những lời Ngụy Như Mai nói.
Chỉ cần nhớ đến chuyện người mình yêu là kẻ thù giết ba mình, trong lòng Lục Nghiên Tịch không khỏi thấy mệt mỏi và hoảng sợ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong mắt Hoắc Vũ Khải tràn đầy tiếc thương, anh ta không nhịn được nói.
"Nghiên Tịch, ở trước mặt anh, có chuyện gì ấm ức thì cứ nói thẳng cho anh biết."
"Em chỉ cần biết rằng cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ ở bên cạnh em."
Hoắc Vũ Khải cũng biết, lần này hẳn là đã có rất nhiều chuyện xảy ra với cô.
Theo những gì anh ta biết về Lục Nghiên Tịch thường ngày, nếu không phải là vấn đề gì nghiêm trọng thì cô sẽ không thể có vẻ mặt như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoắc Vũ Khải cũng tức giận theo.
"Có phải tên Tư Bác Văn đáng ghét kia lại xúc phạm em không?"
Hoắc Vũ Khải nắm chặt lòng bàn tay, trong mắt tràn đầy hung ác.
Lần này bất kể có nói gì thì anh ta cũng sẽ không bao giờ cho phép Lục Nghiên Tịch ở bên cạnh Tư Bác Văn một lần nào nữa.
Tuyệt đối không thể!
Lục Nghiên Tịch lắc đầu, cũng không giải thích rõ nguyên nhân.
"Vũ Khải, anh đừng hỏi em nữa, em muốn được yên tĩnh."
Trước khi nghĩ xong phải làm gì, Lục Nghiên Tịch thực sự không biết phải nói thế nào.
Nhìn bộ dạng này của cô, cho dù Hoắc Vũ Khải rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra nhưng anh ta vẫn phải tôn trọng cô.
Hoắc Vũ Khải gật đầu: "Được, vậy em cứ ngủ một giấc thật ngon trước đi, có việc gì thì ngày mai lại nói sau."
Lục Nghiên Tịch gật đầu: "Vâng."
Sau đó, sau khi Hoắc Vũ Khải sai người chuẩn bị phòng cho Lục Nghiên Tịch rồi đưa cô lên tầng.
...
Nhà họ Tư.
Ở bên này, Tư Bác Văn đứng bên ngoài khung cửa sổ to sát đất, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, trong lòng thấy khó chịu.
Nghĩ đến dáng vẻ Lục Nghiên Tịch lúc rời đi hôm nay, chắc hẳn là cô rất thất vọng về anh.
Thế nhưng, dù thế nào đi chăng nữa thì người phụ nữ đó cũng không thể rời đi cùng với Hoắc Vũ Khải!
Càng nghĩ, trong lòng Tư Bác Văn càng cảm thấy tức giận.
Không được, ngày mai anh phải bắt Lục Nghiên Tịch về và giải thích rõ ràng cho cô.
Chân tướng sự tình hoàn toàn không phải như những gì cô nghĩ.
...
Ngày hôm sau, sáng sớm, Tư Bác Văn đi thẳng đến Hoắc Thị.
Tư Bác Văn vốn đã cử Lăng Thiệu Huy đi điều tra tung tích của Lục Nghiên Tịch nhưng dù tìm thế nào cũng không thấy.
Ngoài việc Hoắc Vũ Khải che giấu tin tức ra thì không có lý do gì không tìm được Lục Nghiên Tịch.
Tư Bác Văn không nghĩ ra.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đến gặp Hoắc Vũ Khải hỏi cho rõ.
Tư Bác Văn mặc kệ những người khác, đi thẳng đến cửa phòng làm việc của Hoắc Vũ Khải, đẩy cửa ra, lạnh lùng nói.
"Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch đang ở đâu?"
Tư Bác Văn nhìn Hoắc Vũ Khải, khắp người tỏa ra sự hung ác nham hiểm, trông hơi đáng sợ.
Trợ lý không thể ngăn cản Tư Bác Văn nên đành liếc nhìn Hoắc Vũ Khải tỏ ý xin lỗi.
"Tổng giám đốc Hoắc, tôi, tôi không ngăn được tổng giám đốc Tư..."
Nghe trợ lý nói vậy, Hoắc Vũ Khải cũng không tức giận, anh ta cũng coi như đã từng nghe về tính cách của Tư Bác Văn.
Anh ta gật đầu, vẫy tay ra hiệu.
"Anh đi ra trước đi."
Nghe Hoắc Vũ Khải nói vậy, trợ lý lập tức chạy thẳng ra ngoài như được đại xá.
"Vâng!"
Trong nháy mắt, trong phòng làm việc vốn rất rộng chỉ còn lại hai người Tư Bác Văn và Hoắc Vũ Khải.
Tư Bác Văn nhướng mắt, hỏi lại Hoắc Vũ Khải.
"Lục Nghiên Tịch đâu?"
Nghe thấy Tư Bác Văn nói vậy, Hoắc Vũ Khải cũng không vội trả lời, anh ta nhếch khóe môi, vẻ mặt không rõ.
"Chỗ này của tôi cũng không phải đồn cảnh sát, nếu tổng giám đốc Tư muốn tìm người thì không nên tới đây."
Dáng vẻ này của Hoắc Vũ Khải thể hiện rõ là không muốn nói cho Tư Bác Văn biết.
Lúc anh muốn Lục Nghiên Tịch thì phải có được, lúc không muốn thì có thể đuổi là đi à?
Thật nực cười.
Nghĩ đến đây, trong mắt Hoắc Vũ Khải càng lạnh lùng hơn, khác hẳn với vẻ dịu dàng thường ngày của anh ta.
Nhìn thấy bộ dạng này của Hoắc Vũ Khải, Tư Bác Văn không khỏi cười lạnh một tiếng.
"Nói như vậy, anh không định nói vị trí của Lục Nghiên Tịch cho tôi?"
Nói xong, đôi mắt sắc bén của Tư Bác Văn nheo lại, nhiệt độ xung quanh giảm xuống một chút.
Tư Bác Văn không ngờ rằng gan của Hoắc Vũ Khải đúng là khá lớn.
Anh đã đích thân đến đây tìm người, vậy mà anh ta lại có thể đối mặt với anh bằng thái độ như vậy.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tư Bác Văn cũng có chút khen ngợi, chẳng qua chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
"Tôi đã nói rồi, tổng giám đốc Tư không nên đến đây khi tìm người. Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây?"
Hoắc Vũ Khải khoanh tay trước ngực, nhìn Tư Bác Văn với vẻ mặt không biết sợ là gì.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Hoắc Vũ Khải, anh không khỏi chán ghét: "Anh!"
"Đừng cho là tôi không biết, ngày hôm qua Lục Nghiên Tịch đã bị anh đưa đi, tốt nhất là anh nên thành thật khai báo, bây giờ cô ấy đang ở đâu!"
Những gì anh nhìn thấy tận mắt còn có thể là giả được sao?
Hoắc Vũ Khải này, thật đúng là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
"Phải vậy không?"
"Tổng giám đốc Tư cũng đã nói là chuyện xảy ra ngày hôm qua, bây giờ đã qua một đêm rồi, làm sao tôi còn biết được chứ?"
Thái độ của Hoắc Vũ Khải đã hết sức rõ ràng, cho dù Tư Bác Văn có hỏi như thế nào thì anh ta đều không biết.
Chỉ cần nói không biết, Tư Bác Văn không thể ép buộc anh ta làm gì đó được.
Nhìn thấy dáng vẻ này Hoắc Vũ Khải, trong lúc nhất thời, Tư Bác Văn không khỏi thấy thất bại.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh nếm trải cảm giác va phải tường, thật đúng là khiến người khác tức giận.
Anh cười khẩy, tròng mắt rét lạnh, lạnh lùng nói: "Được lắm, Hoắc Vũ Khải."
"Anh chờ đấy, tốt nhất đừng để cho tôi biết chuyện anh biết Lục Nghiên Tịch đang ở đâu, nếu không tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh!"
Sau khi ném ra một câu như vậy, Tư Bác Văn quay người rời đi.
Chỉ có thể nghe thấy một tiếng đóng cửa nặng nề, Tư Bác Văn đã rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại mình Hoắc Vũ Khải.
Nhìn Tư Bác Văn rời đi, lúc này anh ta mới thở phào một hơi.
Thảo nào những người ngoài kia đều sợ Tư Bác Văn đến vậy, người đàn ông này đúng là có vốn liếng để ngông cuồng.
Vừa rồi trước mặt Tư Bác Văn, nếu tố chất tâm lý của anh ta không đủ tốt thì có lẽ đã nộp vũ khí đầu hàng từ lâu rồi.
Hoắc Vũ Khải còn chưa kịp vui mừng bao lâu thì cửa lại bị đẩy ra.
Chỉ thấy trợ lý vội vàng đi từ bên ngoài vào: "Tổng giám đốc Hoắc, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Hoắc Vũ Khải cau mày: "Sao vậy?"
"Xảy ra chuyện gì mà hoảng sợ thế?"
Trợ lý nuốt nước bọt: "Ngay giây trước, Tư Thị đã đóng băng tất cả các dự án hợp tác của chúng ta với công ty của họ!"
"Những công ty khác cũng gọi điện thoại tới rồi."
"Sao cơ?"