Thấy hai người lao vào sống mái với nhau, Lục Nghiên Tịch chẳng biết nên làm sao cho phải.
Cô liều lĩnh dang tay chắn trước mặt Hoắc Vũ Khải, giận dữ quát Tư Bác Văn.
"Tư Bác Văn, nếu anh muốn đánh thật thì cứ đánh em đi!"
Hoắc Vũ Khải dẫn cô tới đây đơn giản cũng vì muốn tốt cho cô thôi.
Giờ cái thai vẫn chưa lớn, giữ lại chỉ tổ gây thêm rắc rối.
Thấy Lục Nghiên Tịch đứng ra, Hoắc Vũ Khải vội vàng kêu lên.
"Nghiên Tịch, em tránh ra đi!"
Nơi đáy mắt Hoắc Vũ Khải ngập tràn sự lo lắng. Từ trong thâm tâm anh ta sợ rằng tên Tư Bác Văn này sẽ mất trí mà đánh cả Lục Nghiên Tịch.
Nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì anh ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
Tư Bác Văn cũng ngạc nhiên quá đỗi khi thấy hành động của Lục Nghiên Tịch.
Anh nhìn Lục Nghiên Tịch, gằn giọng.
"Em liều mình chỉ vì muốn che chở cho anh ta thế sao?"
Dù đã nghe thấy câu hỏi của Tư Bác Văn nhưng Lục Nghiên Tịch vẫn không hề nhúc nhích chút nào mà chỉ ngước mắt thẫn thờ nhìn người trước mặt.
"Vẫn là câu đó, anh muốn động vào Hoắc Vũ Khải thì phải bước qua xác em trước!"
Lúc nói lời này, tuy ngoài mặt trông Lục Nghiên Tịch vẫn kiên cường như cũ nhưng thực chất tim cô đã bắt đầu đập thình thịch.
Cô đang cược, cược sự quan tâm mà Tư Bác Văn dành cho mình.
Thấy Lục Nghiên Tịch kiên quyết đến thế, đôi mắt Tư Bác Văn lộ rõ sự hụt hẫng và thất vọng: "Được, được lắm Lục Nghiên Tịch!"
Nói rồi Tư Bác Văn kéo tay Lục Nghiên Tịch qua, lạnh lùng quát.
"Được thôi, anh sẽ không truy cứu chuyện Hoắc Vũ Khải nữa. Đi với anh!"
Anh có thể dừng gây khó dễ cho Hoắc Vũ Khải nhưng Lục Nghiên Tịch phải cho anh một lời giải thích rõ ràng.
Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất đối với Tư Bác Văn rồi.
Nghe câu này của Tư Bác Văn, Hoắc Vũ Khải không chờ Lục Nghiên Tịch lên tiếng đã cướp lời.
"Không được! Nghiên Tịch, em không được đi với anh ta!"
Tư Bác Văn đang nổi cơn thịnh nộ, anh ta không yên tâm để Lục Nghiên Tịch đi với tên kia.
"Nghiên Tịch, anh không sao đâu mà."
Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch, trấn an cô.
"Vũ Khải à, mọi chuyện đã ổn rồi."
Lục Nghiên Tịch thấy Hoắc Vũ Khải hốt hoảng đến vậy thì không kìm được mỉm cười với anh ta, trông cô như đang vỗ về Hoắc Vũ Khải vậy.
Tư Bác Văn chỉ đứng kế bên lặng lẽ nhìn tương tác giữa hai người bằng ánh mắt lạnh như băng.
"Lục Nghiên Tịch, em xong chưa?"
"Xong rồi thì đi với anh."
Không hiểu sao anh chẳng muốn nhìn hai người đó gần gũi nhau chút nào.
Cứ như thể Tư Bác Văn này mới là kẻ thứ ba chen chân vào giữa họ vậy.
Nghĩ đến đây, Tư Bác Văn bực mình lắc đầu rồi kéo Lục Nghiên Tịch đi thẳng một mạch.
Anh dùng lực rất mạnh, nắm chặt lấy cổ tay Lục Nghiên Tịch khiến cô không tài nào cử động tay nổi.
Lục Nghiên Tịch rảo bước đi theo sau Tư Bác Văn, hơi nhíu mày bất mãn.
"Tư Bác Văn, anh làm cái gì thế hả?"
"Buông em ra!"
Cái người này lại lên cơn gì không biết, tự dưng lôi cô đi một mạch thế này, đúng là đồ đáng ghét.
Nhưng dù Lục Nghiên Tịch ở đằng sau có vùng vẫy thế nào thì Tư Bác Văn vẫn cứ đi thoăn thoắt về phía trước như không nghe thấy.
Sau khi tới chỗ đậu xe, Tư Bác Văn đẩy Lục Nghiên Tịch vào hàng ghế sau một cách thô lỗ.
Khuôn mặt điển trai của Tư Bác Văn lạnh như tiền, ánh mắt cũng lạnh căm.
Bị Tư Bác Văn đẩy vào như thế làm Lục Nghiên Tịch hơi bần thần, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô ngã nhoài vào hàng ghế sau, đầu thì bị đập cái cốp vào ghế.
Cảm giác nhức nhối và nóng rát kích thích thần kinh dồn dập khiến Lục Nghiên Tịch nhăn hết cả mặt.
Thấy biểu cảm đau đớn trên mặt Lục Nghiên Tịch, trong đôi mắt Tư Bác Văn dậy nỗi áy náy. Anh lập tức chìa tay ra muốn đỡ Lục Nghiên Tịch dậy.
Nhưng ngay sau đó Tư Bác Văn đã ghìm suy nghĩ ấy lại rồi lạnh lùng nhìn Lục Nghiên Tịch ở trước mặt.
"Giờ em có gì muốn nói với anh không?"
Tư Bác Văn tỏ vẻ bình tĩnh, muốn Lục Nghiên Tịch thú thật trước.
Song Lục Nghiên Tịch lại tỏ ra không hiểu tại sao Tư Bác Văn lại giở thái độ đó.
"Em phải nói gì?"
"Em không có gì muốn nói cả."
Những gì cô cần nói anh đã tự thấy hết rồi mà? Bảo cô lặp lại lần nữa thì có ý nghĩa gì đâu chứ.
Thái độ của Lục Nghiên Tịch như mồi lửa châm ngòi cho cơn giận dữ của Tư Bác Văn bùng nổ.
"Đến giờ mà em vẫn thản nhiên như thế là sao?"
Tư Bác Văn siết chặt nắm đấm. Phải dạy dỗ người phụ nữ này mới được, đó là con ruột của hai người mà.
Sao Lục Nghiên Tịch có thể trông như chẳng hề bận tâm hay bứt rứt gì thế.
Cứ như thể nó chẳng dính dáng gì tới cô vậy.
Tư Bác Văn cắn răng: "Sao em có thể vô tâm đến vậy hả Lục Nghiên Tịch?"
"Lúc nãy em suýt thì đã phá thai rồi, đó là con của hai ta, là máu mủ ruột rà của chúng ta mà!"
Tư Bác Văn không tài nào hiểu nổi một người trông yếu đuối, hiền lành như Lục Nghiên Tịch bản chất lại là một kẻ máu lạnh như thế.
Bảo đi phá thai là đi ngay, không hề có chút do dự.
Bị Tư Bác Văn chỉ trích, lòng Lục Nghiên Tịch bỗng cay đắng quá đỗi, cô chẳng biết dùng từ gì để miêu tả tâm trạng mình đang như nào nữa.
Cô siết chặt tay đến nỗi móng tay đâm sâu vào da thịt cũng chẳng hề hay biết.
Cô mà không thương con ư? Cô muốn giữ đứa bé này biết bao nhiêu?
Nhưng...
Cô không thể!
Hiện thực không cho phép cô làm thế.
Lục Nghiên Tịch cúi gằm mặt, nỗi đau khổ tột cùng nhấn chìm cả tâm trí cô.
Thấy dáng vẻ đó của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn lại tiếp tục chất vấn.
Anh bỗng lại gần nâng cằm Lục Nghiên Tịch lên, trong đôi mắt anh vẫn le lói ít hy vọng.
"Lục Nghiên Tịch, em nói đi!"
"Em có nỗi khổ riêng nên mới làm vậy chứ không thật lòng muốn phá thai đúng không! Nói gì đi chứ!"
Đến nước này rồi mà trong thâm tâm Tư Bác Văn vẫn không muốn tin Lục Nghiên Tịch lại là một kẻ như thế.
Lục Nghiên Tịch cắn chặt môi dưới, chẳng nói năng gì mà cứ thẫn thờ nhìn Tư Bác Văn thật lâu như ngầm thừa nhận.
Dù Tư Bác Văn nói gì thì Lục Nghiên Tịch vẫn giữ vẻ mặt ấy.
Điều đó làm trái tim Tư Bác Văn bỗng chốc lạnh ngắt như rơi vào hầm băng. Nỗi lạnh lẽo ấy thấm sâu vào tận xương tủy.
"Được lắm, Lục Nghiên Tịch!"
"Em được lắm!"
Nếu Lục Nghiên Tịch không muốn nói thì anh cũng không hỏi nữa.
Tư Bác Văn mạnh tay mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái, không ngó ngàng gì tới Lục Nghiên Tịch đằng sau.
Phút chốc không khí trong xe như lạnh đi mấy độ.
Lục Nghiên Tịch chỉ biết ngồi sau với tâm trạng rối bời.
Bỗng nhiên, bụng quặn lại dữ dội làm cô đau đến mức không chịu đựng nổi.
Lục Nghiên Tịch nắm chặt vạt áo của mình, sau cùng cảnh vật trước mắt tối sầm, cô ngất đi.
...
Tư Bác Văn ngồi ở đằng trước.