Sau khi nghe Hoắc Vũ Khải nói như vậy, Lục Nghiên Tịch chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
“Được.”
Thấy Lục Nghiên Tịch đồng ý, Hoắc Vũ Khải vui vẻ hẳn lên.
“Được, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai anh sẽ tới đây đón em.”
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Không cần đâu, em tự tới được mà.”
Vì không để Tư Bác Văn phát hiện, anh ta vẫn đừng nên tới đón cô thì hơn.
...
Sau khi hứa với Hoắc Vũ Khải sẽ phá bỏ cái thai này, trong lòng Lục Nghiên Tịch cứ thấp thỏm không yên hoài.
Cô thấy nhờ đứa bé này mà tình cảm giữa mình và Tư Bác Văn ngày càng tốt lên, cô cũng biết Tư Bác Văn thật sự rất yêu đứa bé này.
Thật ra trong lòng cô cũng vô cùng vui mừng khi đứa bé này đến, nhưng cô biết tình trạng sức khỏe của mình thế nào, bệnh bạch cầu không cho phép cô sinh đứa nhỏ này ra.
Vậy nên, dù bản thân vô cùng lo lắng và không nỡ, cô cũng phải đưa ra quyết định bỏ đứa bé này.
Cô không ngừng tự an ủi mình, không sao cả, đây cũng không phải đứa con duy nhất giữa cô và Tư Bác Văn mà.
Sau này tìm được tủy để cấy, bệnh tình của mình chuyển biến tốt lên, cô vẫn có thể sinh cho Tư Bác Văn một cục cưng khỏe mạnh khác mà.
Sáng hôm sau, Tư Bác Văn tỉnh dậy trước, anh ngắm nhìn gương mặt với đường nét hiền hòa của Lục Nghiên Tịch, nhớ tới thái độ và hành động lúc trước của mình với cô, sự áy náy và ân hận bỗng trào dâng trong lòng.
Anh ghé sát lại gần Lục Nghiên Tịch, ôm lấy eo của cô, để tay lên bụng cô, như thể nếu làm vậy sẽ cảm nhận được cử động của đứa nhỏ.
Anh nghĩ thầm trong lòng, vì đứa nhỏ cũng như vì lỗi lầm của bản thân, mai này anh sẽ đối xử thật tốt với người con gái mình yêu đậm sâu này.
“Buổi sáng tốt lành!”
Anh hôn nhẹ lên trán Lục Nghiên Tịch, sau đó đứng dậy rửa mặt.
Trong đầu Lục Nghiên Tịch chỉ toàn nghĩ tới chuyện phá thai, đến ngủ cũng không được yên ổn, nên khi Tư Bác Văn ghé sát lại gần thì cô đã tỉnh rồi.
Cô cảm nhận được hơi thở của Tư Bác Văn phả lên mặt mình, cũng cảm nhận được bàn tay của Tư Bác Văn đặt trên bụng cô.
Trong lòng cô cảm thấy rất hồi hộp, có lẽ Tư Bác Văn còn chú trọng đứa nhỏ này hơn nhiều những gì cô nghĩ.
Sau khi Tư Bác Văn rửa mặt xong, bước ra khỏi phòng, Lục Nghiên Tịch cũng phải tới bệnh viện nên cũng rời giường..
Vừa mở cửa đã thấy Tư Bác Văn ngồi trước bàn ăn, vừa ăn sáng vừa đọc văn kiện mà thư ký gửi tới, cô chầm chậm bước tới, lúc cô mở cửa, Tư Bác Văn đã chú ý tới cô rồi nên cô vừa lại gần bàn ăn, anh lập tức đứng dậy kéo ghế ra cho cô.
Sau khi Lục Nghiên Tịch ngồi xuống, bảo mẫu tức khắc bưng sữa tươi và một ít thực phẩm dinh dưỡng lên, cô cầm đũa lên, lén lút liếc nhìn Tư Bác Văn, im lặng không nói gì. Trái lại, Tư Bác Văn là người mở miệng trước: “Hôm nay dậy sớm vậy, sao không nằm nghỉ nhiều thêm một chút?”
Nghe anh hỏi vậy, Lục Nghiên Tịch mới từ tốn đáp: “Em không mệt, ăn sáng xong em sẽ hoạt động một chút, không thể nằm hoài được.”
Tư Bác Văn thấy cũng đúng, bèn dặn: “Vậy em nhớ chú ý thân thể một chút.” Lục Nghiên Tịch nghe anh nói thế, vội vàng gật đầu: “Vâng, em biết rồi.” Nói xong cô tiếp tục ăn cơm, tiện đường nhìn đồng hồ kiểm tra thời gian.
Lát sau, Lục Nghiên Tịch ngẩng đầu kiểm tra đồng hồ lần nữa, nghĩ thầm giờ đã hơn bảy giờ, có phải Hoắc Vũ Khải đang đợi cô ở đó rồi không.
Nhưng nhìn bộ dạng thong thả của Tư Bác Văn, cô cũng hơi sốt ruột, bèn giả vờ thuận miệng hỏi: “Khi nào anh đi làm?”
Tư Bác Văn dời tầm mắt đang đặt trên văn kiện về, nhìn Lục Nghiên Tịch, cảm thấy có gì đó là lạ, sáng nay cô không chỉ dậy sớm ăn sáng với mình, trong lúc ăn còn liên tục nhìn đồng hồ rất nhiều lần, sao thế nhỉ, cô có việc gì cần làm sao?
Nhưng anh không nói gì, chỉ thả văn kiện trong tay xuống, đứng dậy bước ra ngoài. Lục Nghiên Tịch thấy anh đứng dậy thì cũng đứng lên theo, thấy anh bước ra ngoài, cô lập tức đi theo, nói: “Đi cẩn thận, tối về sớm một chút.”
Tư Bác Văn không dừng bước, mở cửa leo lên xe, sau đó rời khỏi nhà. Lục Nghiên Tịch thấy Tư Bác Văn đã lái xe đi làm thì quay về ăn nốt mấy miếng cơm, dọn dẹp một chút rồi ra khỏi cửa.
Sau khi tới cổng bệnh viện, cô thấy Hoắc Vũ Khải đã chờ sẵn tại cửa, cô bước xuống xe, nhanh chân đi tới bên cạnh Hoắc Vũ Khải, nói: “Đến sớm vậy à, Vũ Khải, cảm ơn anh đã tới bệnh viện cùng em.”
Thật ra, với tư cách thanh mai trúc mã, Hoắc Vũ Khải đã làm cho mình rất nhiều, những chuyện này Lục Nghiên Tịch đều thấy, trong lòng cũng vô cùng cảm kích mà không biết phải nói thế nào.
Hoắc Vũ Khải thấy Lục Nghiên Tịch đã tới, còn nói cảm ơn với mình, anh ta nói khẽ: “Nghiên Tịch, đây không phải chuyện gì to tát cả, anh cũng lo cho sức khỏe của em thôi. Mau vào đi, nếu không lát nữa người tới bệnh viện đông lên sẽ mất nhiều thời gian hơn đó.”
Lục Nghiên Tịch nghe vậy, lập tức xoay người đi vào bệnh viện cùng Hoắc Vũ Khải.
Hoắc Vũ Khải đi lấy số giúp Lục Nghiên Tịch, sau đó dẫn Lục Nghiên Tịch tới trước cửa phòng khám bệnh tương ứng rồi ngồi xuống, trong khoảng thời gian này có vài cô gái đang ngồi chờ, cũng có vài người đã phẫu thuật xong, được đẩy ra ngoài.
Lục Nghiên Tịch cũng cẩn thận quan sát xung quanh, hầu hết đều là phụ nữ một mình tới đây, có người còn vừa gọi điện vừa khóc, có lẽ do bạn trai không muốn đứa bé này nên mới tới đây phá thai.
Lúc này trong lòng Lục Nghiên Tịch khó chịu vô cùng, rõ ràng ba của đứa nhỏ này rất chờ mong sự ra đời của nó, nhưng… mình lại không thể giữ đứa nhỏ lại, cũng vì vậy mà trong lòng cô cảm thấy rất chán nản, cũng rất khó chịu, còn rơi vài giọt nước mắt nhưng đều bị cô lặng lẽ lau đi.
Hoắc Vũ Khải ngồi bên cạnh hình như cũng phát hiện hành động lén lút của Lục Nghiên Tịch, chỉ là anh ta không biết phải an ủi cô thế nào nữa.
Đứa bé này tới không đúng lúc, Nghiên Tịch đang bị bệnh trong người, nếu sinh nó ra không chỉ khả năng cao sẽ lây bệnh cho nó, mà rất có thể Nghiên Tịch cũng mất mạng.
Vậy nên, đứng ở góc độ của anh ta, anh ta rất ủng hộ chuyện Lục Nghiên Tịch phá thai nên anh ta chẳng thể nói gì, chỉ giả vờ như không biết sự khổ sở của Lục Nghiên Tịch, chỉ có thể chờ đợi giây phút bước vào phòng phẫu thuật cùng cô.
Sau đó, Lục Nghiên Tịch lại nhớ tới quá khứ đầy khúc khuỷu giữa mình và Tư Bác Văn, bây giờ vất vả lắm mới có thể gió êm sóng lặng, có thể yên ổn sống qua ngày cùng anh, hơn nữa cả hai còn có con, vậy mà giờ phải bỏ nó lại.
Trong lòng cô rối rắm vô cùng, cô biết căn bệnh của mình sẽ ảnh hưởng xấu tới đứa nhỏ.
Cô cũng biết mình không thể giữ đứa nhỏ lại, nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, cô không muốn tình cảm giữa mình và Tư Bác Văn tan vỡ vì đứa bé, nhưng cô lại chẳng làm gì được, chỉ có thể ngồi đó rơi lệ.
Hoắc Vũ Khải thấy Lục Nghiên Tịch khóc dữ hơn, anh ta giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên đầu Lục Nghiên Tịch, lộ rõ sự thương tiếc trong lòng.
Đây là người con gái anh ta nâng niu trong tay bao năm, sao nhiều năm nay lại phải chịu nhiều đau khổ chỉ vì một gã đàn ông như vậy, còn phải tự mình đối mặt với những vấn đề đáng buồn này nữa.
Vì vậy, anh ta sờ đầu Lục Nghiên Tịch, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nghiên Tịch, đừng khóc, rất có thể đứa bé sẽ đẩy em vào nguy hiểm, em và Tư Bác Văn vất vả lắm mới tới được với nhau, chẳng lẽ em không muốn sống cùng anh ta thêm vài năm nữa sao? Sau này bệnh tình được kiểm soát rồi, em sẽ có con lại thôi.”
Nghe thấy những lời Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch không khóc nữa, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Vũ Khải, hỏi: “Vũ Khải, em thật sự sẽ khỏe lại sao? Em sẽ lại có con của Tư Bác Văn lần nữa sao?”
Những lời Lục Nghiên Tịch nói khiến Hoắc Vũ Khải không kiềm được mà cảm thấy đau lòng, anh ta nói: “Nhất định sẽ có lại mà, Nghiên Tịch, bệnh tình của em nhất định sẽ tốt lên, đừng lo lắng nữa, bây giờ chuyện quan trọng nhất là chăm sóc tốt cho sức khỏe của bản thân em.”
Lục Nghiên Tịch nghe Hoắc Vũ Khải nói thì gật đầu, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, cô nghĩ thầm: Đúng vậy, mình phải điều trị cho tốt, nhất định tương lai sẽ lại có giọt máu của Tư Bác Văn thôi. Nghĩ thế, cô lau nước mắt trên mặt, kiên định nhìn Hoắc Vũ Khải, Hoắc Vũ Khải cũng gật đầu.
“Ai là cô Lục Nghiên Tịch, mời theo tôi tới phòng phẫu thuật.” Chợt, bác sĩ hô to tên Lục Nghiên Tịch.