"Em có muốn làm thư ký riêng của anh không?"
Đột nhiên, Tư Bác Văn thẳng thừng mở miệng nói với Lục Nghiên Tịch.
Nghe thấy lời này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch không khỏi mở to mắt.
"Thư ký riêng?"
Không biết tại sao,vừa nghe thấy chức vị này, trong lòng Lục Nghiên Tịch vô thức muốn từ chối.
Cô không cần suy nghĩ nói thẳng: “Không muốn.”
Cô không thèm trở thành thư ký riêng của Tư Bác Văn đâu, không phải cô đang làm rất tốt vị trí trước đây của mình sao?
Hơn nữa, người đàn ông này đột nhiên đề nghị, vẫn chưa biết anh đang ôm mưu đồ gì.
Nghĩ đến đây, lòng Lục Nghiên Tịch càng thêm cảnh giác.
"Em chỉ cần trở lại chức vị cũ là được, chức vị trước đó cũng rất tốt, không có gì bất tiện cả."
"Thật sự không làm thư ký riêng của anh ư?"
Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch, vốn còn định tiếp tục nói với Lục Nghiên Tịch thêm chút nữa.
Nhưng thật không ngờ, Lục Nghiên Tịch lại từ chối thẳng thừng mà không hề nghĩ ngợi gì.
“Không muốn!”
"Đừng nghĩ nữa, em làm việc trước đây."
Sau khi nói xong những lời này, nhìn thấy bộ dạng kiên quyết của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể gật đầu.
"Được thôi."
Nếu Lục Nghiên Tịch đã kiên quyết như thế, vậy thì anh không thể nói gì khác nữa.
Phải biết rằng chuyện Lục Nghiên Tịch đã quyết định, đó sẽ là sự bướng bỉnh mà mười bò chín trâu cũng không thể kéo lại được.
Hơn nữa đối với Tư Bác Văn, tiếp tục để cho Lục Nghiên Tịch ở trong tay Chu Kha Nguyệt lại càng yên tâm hơn.
Dẫu sao thì anh cũng biết Chu Kha Nguyệt là người như thế nào.
Hơn nữa trước đó Lục Nghiên Tịch và Chu Kha Nguyệt cũng đã khá ăn ý, vì vậy tốt hơn hết vào lúc này nên để họ tiếp tục làm việc.
Nghĩ đến đây, Tư Bác Văn gật đầu.
"Em cầm tờ đơn xin việc này đi thẳng đến gặp Chu Kha Nguyệt là được."
Lục Nghiên Tịch nhận lấy, nửa tin nửa ngờ nhìn thoáng qua.
"Cầm cái này qua là được sao?"
Tư Bác Văn gật đầu, trả lời: “Đúng thế.”
"Cứ cầm qua là được."
"Được thôi, cảm ơn!"
Nói xong những lời này, trước khi Tư Bác Văn kịp phản ứng lại, Lục Nghiên Tịch đã sải chân chạy thẳng ra ngoài.
Nhìn thấy bóng lưng Lục Nghiên Tịch rời đi, Tư Bác Văn lắc đầu.
Cô gái này sợ bị anh ăn thịt sao?
Phải biết rằng người phụ nữ này đang trong thời kỳ mang thai, không thể tùy tiện chạy lung tung được, lỡ như ảnh hưởng đến con thì không ổn rồi.
...
Bên này, Lục Nghiên Tịch cầm đơn xin việc đến thẳng văn phòng của Chu Kha Nguyệt.
Cốc cốc cốc…
Lục Nghiên Tịch khẽ gõ cửa, sau đó đẩy ra.
"Chị Nguyệt!"
Lúc này Chu Kha Nguyệt đang ngồi phê chữa tài liệu, nhìn thấy Lục Nghiên Tịch đột nhiên xuất hiện có hơi kinh ngạc.
"Nghiên Tịch, sao em lại đến đây?"
Phải biết kể từ khi xảy ra sự việc đó, đã rất lâu Lục Nghiên Tịch không đến công ty rồi.
Cô ấy còn cho rằng Lục Nghiên Tịch sẽ không làm việc ở đây nữa.
Nghĩ đến đây, Chu Kha Nguyệt không khỏi thấy hơi tiếc nuối.
Nhưng xem ra là cô ấy đã nghĩ nhiều rồi.
"Chị Nguyệt, em đi làm lại rồi, lúc trước trong nhà có một vài việc nên bị trì hoãn."
Lục Nghiên Tịch nở nụ cười với Chu Kha Nguyệt.
Đối với Chu Kha Nguyệt, trong lòng Lục Nghiên Tịch vẫn luôn rất biết ơn, trong thời gian ở Tư Thị, phải nói rằng Chu Kha Nguyệt đã dạy cô rất nhiều điều.
Nghe thấy lời của Lục Nghiên Tịch, Chu Kha Nguyệt lập tức gật đầu.
"Được, chỉ cần em không từ chức là được, quay lại lần nữa vẫn là vị trí ban đầu của em."
Nói xong, Chu Kha Nguyệt bắt đầu sắp xếp việc tiếp theo cho Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch đứng bên cạnh yên lặng lắng nghe, tiếp đó gật đầu.
"Vâng, cảm ơn chị Nguyệt."
Sau khi nói xong câu này, Lục Nghiên Tịch mới xoay người bước ra ngoài.
Bên ngoài, chỗ ban đầu của Mễ Lộ đã được thay thế bởi một người mới.
Khi nhìn thấy Lục Nghiên Tịch xuất hiện, người phụ nữ ấy nhanh chóng đứng dậy mỉm cười ngọt ngào với Lục Nghiên Tịch.
“Chào cô, tôi là Đồng Thư Niên, bình thường mấy đồng nghiệp đều gọi tôi là Thư Niên.”
Không biết vì sao khi vừa nhìn thấy Đồng Thư Niên, trong lòng Lục Nghiên Tịch cũng có một loại thiện cảm không hiểu được.
Lục Nghiên Tịch gật đầu, cũng cười theo.
“Lục Nghiên Tịch, gọi tôi Nghiên Tịch là được.”
Có thể nói Đồng Thư Niên này là một người dễ làm quen, trong thời gian ngắn như vậy đã quấn lấy Lục Nghiên Tịch bắt đầu tán gẫu.
Nhờ Đồng Thư Niên mà Lục Nghiên Tịch biết được sơ sơ, từ sau khi cô không đến, bộ phận họ cũng đã trải qua rất nhiều chuyện.
"Nghiên Tịch, từ nay chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau."
Đột nhiên, Đồng Thư Niên mỉm cười và nói với Lục Nghiên Tịch.
Đối với sự nhiệt tình đột ngột của Đồng Thư Niên, Lục Nghiên Tịch vẫn cảm thấy có hơi không chịu nổi.
Cô hơi kinh ngạc khẽ gật đầu: "Được."
...
Tiếp đó, sau khi Lục Nghiên Tịch làm quen với công việc trong tay, cô cứ thế cúi đầu và bắt đầu làm việc.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Reng reng reng ——
Cầm điện thoại lên nhìn thử, chỉ thấy trên màn hình hiển thị ba chữ Hoắc Vũ Khải thật lớn.
Lục Nghiên Tịch ấn phím nghe điện thoại mà không cần suy nghĩ.
“Vũ Khải.”
“Sao thế!”
Theo lý, giờ này không phải Hoắc Vũ Khải đang làm việc trong công ty sao? Sao lại có thời gian để gọi cho cô.
Nghe thấy giọng nói của Lục Nghiên Tịch, âu lo trong mắt Hoắc Vũ Khải cũng dần dần tiêu tan.
"Nghiên Tịch, bây giờ em đang làm gì thế?"
"Em không sao chứ?"
Phải biết rằng, sau khi Lục Nghiên Tịch bị bắt cóc, trái tim anh ta vẫn cứ treo lơ lửng chưa hề thả lỏng một chút nào.
Cho đến bây giờ, Lục Nghiên Tịch cũng không nói cho anh ta biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, cũng không nói cho anh ta biết tình hình hiện tại của bản thân rốt cuộc là như thế nào.
Nghĩ đến đây, sao trong lòng Hoắc Vũ Khải có thể không lo lắng cho được.
Đương nhiên Lục Nghiên Tịch ở đầu bên kia điện thoại nghe ra sự âu lo của Hoắc Vũ Khải, cũng không khỏi bắt đầu tự trách mình.
"Vũ Khải, em không sao."
"Mấy ngày nay hại anh cứ luôn lo lắng cho em..."
Sao cô có thể không biết tấm lòng của Hoắc Vũ Khải chứ, chỉ là vì quá nặng nên cô vẫn luôn không dám nhận mà thôi.
Nghe Lục Nghiên Tịch nói không sao, lúc này Hoắc Vũ Khải mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Cũng may, em không sao là tốt rồi.”
Nói rồi, Hoắc Vũ Khải đột nhiên nghĩ đến gì đó, thẳng thừng mở miệng.
"Nghiên Tịch, anh đã liên hệ với bệnh viện mà trước đó em kêu anh liên hệ rồi, em xem thử khi nào có thời gian?"
Thấy Hoắc Vũ Khải đột nhiên nhắc đến chủ đề này, Lục Nghiên Tịch không khỏi hơi do dự.
"Vũ Khải, em..."
Trước đó đúng thật cô từng muốn phá bỏ, nhưng giờ ý định này đã không còn kiên quyết như thế nữa rồi.