Vu Diễm My đứng yên tại chỗ, hơi không cam tâm.
Bỗng chốc cô ta đảo mắt, tia sáng lóe lên trong mắt.
“Vâng, Tổng giám đốc Tư.”
“Nếu anh không còn việc gì, em không quấy rầy anh nữa, em đi trước đây.”
Dứt lời, Vu Diễm My đứng lên và chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Vu Diễm My giả vờ bị trẹo chân, cả người mất thăng bằng và ngã thẳng về phía Tư Bác Văn.
“A!”
Vu Diễm My la lên một tiếng, ngã thẳng vào ngực Tư Bác Văn.
Như thể cố ý, Vu Diễm My còn cố tình cọ xát nơi mềm mại của mình vào lồng ngực Tư Bác Văn.
Trong thoáng chốc, sắc mặt của Tư Bác Văn trở nên tối sầm.
Anh duỗi tay đẩy mạnh Vu Diễm My ra, lạnh lùng quát.
“Cô Vu, xin cô tự trọng.”
Ban đầu anh không nói thẳng với Vu Diễm My là vì còn nghĩ đến quan hệ hợp tác giữa công ty hai bên.
Nhưng bây giờ thấy Vu Diễm My như vậy, Tư Bác Văn biết nếu mình không giải thích rõ ràng, e rằng bản thân không qua được.
Tư Bác Văn vừa nói thế, nhất thời khiến gương mặt của Vu Diễm My không khỏi đỏ bừng, đôi mắt bắt đầu rơm rớm theo.
“Em, Tổng giám đốc Tư, vừa rồi em không cố ý…”
Bộ dáng của Vu Diễm My trông cực kỳ ấm ức, nếu không phải vừa rồi Tư Bác Văn tự mình cảm nhận thì anh cũng cho rằng mình đã vu oan cho cô ta.
“Tổng giám đốc Tư, vừa nãy không biết tại sao em lại bất cẩn trẹo chân.”
“Thật xin lỗi, cũng do em không tốt…”
Vu Diễm My đỏ mắt, vội vàng xin lỗi Tư Bác Văn.
Nhìn dáng vẻ Vu Diễm My thế này, Tư Bác Văn chỉ thấy càng phiền lòng hơn.
Gương mặt anh lạnh lùng: “Đủ rồi.”
Anh vốn đã phiền lòng, bây giờ nghe Vu Diễm My cứ khóc sướt mướt như thế khiến anh càng phiền muộn hơn.
“Bỏ đi, cô ra ngoài trước đi.”
Lúc này đối với Tư Bác Văn, anh lười tính toán với Vu Diễm My, chỉ muốn người phụ nữ này mau rời đi và biến mất khỏi tầm mắt anh.
Nhưng Vu Diễm My không hề có ý định rời khỏi.
Cô ta cứ nhìn Tư Bác Văn như thế, gương mặt đầy vẻ tủi thân: “Tổng giám đốc Tư, có phải anh ghét em lắm đúng không.”
Nếu không phải vì anh ghét mình, sao Tư Bác Văn có thể như vậy.
Vu Diễm My không tin, chắc chắn không có người đàn ông nào gặp chuyện này mà vẫn bình tĩnh giống như Liễu Hạ Huệ.
Vu Diễm My cô ta muốn dáng người có dáng người, muốn tướng mạo có tướng mạo.
Cô ta không thể hiểu nổi cuối cùng Lục Nghiên Tịch xuất sắc hơn cô ta ở chỗ nào.
Vu Diễm My vừa nói thế, Tư Bác Văn nheo đôi mắt sắc bén lại, không nói một lời.
Anh cứ im lặng nhìn Vu Diễm My trước mặt.
Anh cứ luôn cảm thấy chắc hẳn người phụ nữ này vẫn còn lời muốn nói với anh.
Đúng như dự đoán, anh vừa mới nghĩ vậy thì Vu Diễm My đã nói tiếp.
“Tổng giám đốc Tư, nếu anh ghét em thì anh có thể nói thẳng, em không phải loại người không biết điều, em sẽ ngoan ngoãn rời khỏi anh.”
“Có điều em nghĩ mãi vẫn không hiểu, Tổng giám đốc Tư, chỉ với người phụ nữ như Lục Nghiên Tịch thì sao xứng đôi với anh!”
Vốn dĩ Tư Bác Văn không định tiếp tục để ý đến Vu Diễm My, nhưng không ngờ Vu Diễm My này lại hướng thẳng vào họng súng.
Cô ta lại dám nói xấu Lục Nghiên Tịch trước mặt anh, đây không phải chán sống thì là cái gì?
Bỗng chốc, sắc mặt của Tư Bác Văn sầm xuống cực kỳ dữ dội.
“Cô nói lại lần nữa?”
Cô ta nói gì cũng được nhưng không được nói xấu Lục Nghiên Tịch, vì nó sẽ khiến Tư Bác Văn cực kỳ khó chịu.
Thấy Tư Bác Văn như vậy, Vu Diễm My không khỏi thấy hoảng sợ.
Cô ta nuốt nước bọt: “Tổng giám đốc Tư, em…”
“Vừa nãy em không có ý đó.”
Cho dù Vu Diễm My có ngốc đi nữa thì cũng nhận ra hiện giờ Tư Bác Văn không vui.
Cô ta vội vã mở miệng chuẩn bị giải thích cho mình.
Có điều Vu Diễm My chưa kịp nói thì đã bị Tư Bác Văn ngắt ngang, dĩ nhiên anh không muốn cho cô ta bất kỳ cơ hội nào.
“Vậy cô có ý gì?”
Tư Bác Văn nâng mắt lên, trong mắt toát lên vẻ hung ác.
“Chỗ nào của cô cũng kém hơn Lục Nghiên Tịch.”
Tư Bác Văn nhìn Vu Diễm My, bắt đầu trách mắng không hề nương tay.
Vu Diễm My đứng yên tại chỗ, gương mặt thoắt trắng thoắt xanh trông vô cùng đặc sắc.
Nếu đổi lại là người đàn ông khác, chắc hẳn lúc này đã ôm Vu Diễm My vào lòng rồi yêu thương an ủi một phen.
Nhưng là Tư Bác Văn thì tất nhiên sẽ khác, người đàn ông này vốn củi gạo dầu muối đều không vào.
Vu Diễm My nghe Tư Bác Văn nói thế thì nhíu chặt mày, cẩn thận lên tiếng.
“Tổng giám đốc Tư, trong mắt anh em tệ đến vậy ư?”
Tư Bác Văn gật đầu trả lời: “Không sai, có thể hiểu như vậy.”
Tư Bác Văn vừa nói thế, trong chớp mắt Vu Diễm My sững sờ ngay tại chỗ, không biết nên làm thế nào mới phải.
Vốn dĩ cô ta chẳng để bụng chỉ hỏi vu vơ mà thôi, nhưng không ngờ Tư Bác Văn lại khẳng định một cách thẳng thừng.
Điều này khiến Vu Diễm My ôm tâm lý như thế, thoáng chốc chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
“Em…”
“Cô Vu, lần sau nếu có thời gian, chi bằng bản thân thành thật sẽ tốt hơn.”
“Cứ hỏi mấy vấn đề chẳng đâu vào đâu, đến lúc đó lại không có liên quan gì với cô, đây chẳng phải tự tát vào mặt mình sao?”
Tư Bác Văn nói với Vu Diễm My.
Tư Bác Văn vốn chẳng định chừa một chút thể diện nào cho Vu Diễm My, những lời nói ra cũng cực kỳ làm tổn thương người khác.
Vu Diễm My đứng nguyên tại chỗ, gương mặt lúc trắng lúc xanh, thật sự vô cùng đặc sắc.
Cô ta cắn chặt môi dưới, chỉ cảm thấy nhục nhã quá chừng.
Nhưng ai bảo người trước mắt lại là Tư Bác Văn, cô ta không có cách nào để phản bác.
Vu Diễm My siết chặt bàn tay, trong mắt tràn đầy tàn độc.
Sớm muộn có một ngày cô ta sẽ giành được trái tim của Tư Bác Văn, anh càng kiêu ngạo bướng bỉnh thì càng dậy lên tính hiếu thắng của cô ta.
Đôi mắt của Vu Diễm My đỏ bừng, cô ta xoay người và chạy thẳng ra ngoài.
“Xin lỗi.”
…
Thấy cuối cùng Vu Diễm My đã đi, lúc này Tư Bác Văn mới thở phào một cách khó khăn.
Vu Diễm My mới chạy ra khỏi phòng làm việc nên không chú ý ở đằng trước có người tới đây, vì vậy cô ta cứ đâm đầu chạy thẳng về trước.
Cảm giác va chạm bỗng truyền đến, không khỏi khiến người ta thấy đau đớn khôn nguôi.
Cô ta nhíu mày: “Ai vậy, không có mắt hay sao!”
Đôi mắt của Vu Diễm My hừng hực lửa giận, sau khi bị Tư Bác Văn chế nhạo một phen, tâm trạng của cô ta vốn đã rất tệ.
Lúc này chẳng biết ai không biết sống chết lại đụng thẳng vào cô ta.
Vu Diễm My nghĩ thế thì sắc mặt càng tối tăm hơn.
“Có bị mù không!”